Võng Du Chi Dâm Đãng Nhân Sinh

Chương 101: Ngọc thế

Trở lại chuyện chính, nếu hai người đã kí kết hiệp nghị bí mật, trọng điểm kế tiếp là hoàn thành nhiệm vụ.

Nói là nói thế, nhưng khi tay của Tô Mạc Già chạm tới vạt áo của Lương Tu Ngôn, Lương Tu Ngôn vẫn quýnh đít, “Ngươi! Ngươi làm gì vậy!”

Tô Mạc Già nhịn không được xem thường, sao cứ như cưỡиɠ ɠiαи con gái nhà lành vậy nè? Cậu ta tỏ vẻ vô tội: “Ngươi xem, dù sao chúng ta cũng phải cởϊ qυầи áo chứ.”

Lương Tu Ngôn vừa nghĩ đã thấy xấu hổ, “Ta tự làm, ngươi cởi của ngươi đi.”

Thuần thục, hai ngươi đã tự cởi sạch sẽ, rất chi thẳng thắn.

Lúc Tô Mạc Già nhìn thấy cơ thể Lương Tu Ngôn, cũng không nhịn được huýt sáo. Đối lập với dáng người trẻ con và gầy yếu như mình, Lương Tu Ngôn mới dễ dàng khiến nam nhân sinh ra du͙© vọиɠ.

Trên người không hề có một vết sẹo dư thừa, đường cong cơ thể rõ ràng, nhưng không làm cho người khác có cảm giác quá khỏe mạnh. Cái mông vênh vểnh, cặp chân thon dài thoạt nhìn rất có sức sống.

Thân thể xinh đẹp dồi dào sức sống ấy, rất dễ dàng kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ thi ngược của nam nhân, khiến người ta hận không thể đặt dưới thân chà đạp cho đã.

“Đầu ti của sư huynh đẹp quá, bị nghịch lâu như vậy, mà vẫn màu phấn hồng.”

Lương Tu Ngôn cảm giác được tầm mắt của đối phương nhìn chòng chọc vào đầu v* mình, dưới ánh nhìn trắng trợn ấy, cậu cảm thấy đầu v* chậm rãi trở nên ngứa ngáy.

“Không được nói lung tung…”

“Ta đâu có nói lung tung, hơn nữa sư huynh nhạy cảm thiệt, còn chưa chạm vào, đầu v* đã cứng rồi.” Tô Mạc Già nói, dường như để chứng minh, lấy ngón tay gảy nhẹ trái quả nho nhỏ kia, “Như vậy cũng có cảm giác sao?”

“Ưm ha… Dừng tay…” Thân thể vốn bị hai huynh đệ dạy dỗ cực kì mẫn cảm, hiện tại gặp phải đùa bỡn, lập tức rêи ɾỉ.

Nghe thấy Lương Tu Ngôn vì đầu v* bị nghịch giỡn mà phát ra âm thanh mê người, Tô Mạc Già cảm thấy đầu v* mình cũng ngứa theo, thật mong muốn cũng có người làm vậy với mình.

Cậu ta kéo tay Lương Tu Ngôn, đặt lên đầu v* mình, nói: “Sư huynh, cũng nghịch đầu v* ta chút, được không?”

Như ma xui quỷ khiến, Lương Tu Ngôn cũng học theo cậu ta, lấy ngón tay vuốt ve trải quả nho nhỏ kia, hoặc dùng đầu ngón tay đè ép đánh vòng, hoặc dùng móng tay chọc đầu v*, hoặc nhẹ nhàng kéo xuống rồi buông. Cảm giác khối mền mại cứng lên dưới sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ liên tiếp của mình, đó là thể nghiệm chưa từng có của Lương Tu Ngôn, trong nhất thời cảm thấy tò mò cực kì.

“A ha… Sư huynh xấu quá… dùng sức nắm ta…”

Tiếng rên phóng đãng của Tô Mạc Già khiến Lương Tu Ngôn xấu hổ, cậu không khỏi nghĩ tới khi mình bị hai huynh đệ kia đùa bỡn, phải chăng cũng nói những lời không biết thẹn như vậy.

Hắc Vân Áp Thành cũng thích dùng sức xoa nắn đầu v* cậu, giống như muốn kéo hư chúng nó, mà học trưởng thì lại thích mυ'ŧ chúng hơn, luôn mυ'ŧ chúng đến vừa đỏ vừa sưng, trứng lớn mấy vòng.

Lương Tu Ngôn nhớ tới cảnh tượng hai huynh đệ âu yếm cậu, chợt cảm thấy trong thân thể như có một ngọn lửa thiêu đốt, du͙© vọиɠ đang kêu gào tìm kiếm nơi phát tiết, ngay cả tính khí ngoan hiền phía dưới cũng vểnh cao cao.

Hai dương v*t cương cứng ma xát nhau, đây là lần đầu tiên Lương Tu Ngôn chạm vào ngoạn ý của nam nhân khác ngoài Mạc Tuấn Ninh và Hắc Vân Áp Thành. Khiến cậu có chút khẩn trương và sợ sệt, theo trong tìиɧ ɖu͙© thanh tỉnh vài phần.

Do đó khi Tô Mạc Già cầm dương v*t của cậu, cậu vội ngân cản. “Từ từ, như vậy không được.”

“Được rồi,” Tô Mạc Già tuy không hiểu, nhưng vẫn thả tay, nói: “Vậy không làm tiền diễn?”

“Ừ,” Lương Tu Ngôn gật đầu, từ sau cái lần cùng Đồ Tô thủ da^ʍ cho nhau, mà bị hai huynh đệ truyền phạt, Lương Tu Ngôn vẫn thấy sợ trong lòng. Có điều, tuy nói là súc ruột, hai tên khốn ấy dường như rất dịu dàng, không có đau khổ như trong tưởng tượng của mình.

“Ê! Ngươi có cần vào lúc làʍ t̠ìиɦ với ta lại nghĩ tới thằng khác không chứ, quá không tôn trọng ta đó!” Tô Mạc Già bĩu môi, nói.

Cậu vốn gương mặt búp bê, dáng vẻ tức giận bây giờ càng thêm đáng yêu.

“Ngại quá, mới rồi thất thần.” Lương Tu Ngôn vội vàng cười xòa, tạm dừng, nói thêm: “Nhưng mà giữa chúng ta không phải làʍ t̠ìиɦ.”

“Được rồi được rồi,” Tô Mạc Già cắt ngang cậu, “Ngươi thiệt là đầu gỗ, đút tới miệng còn không thèm ăn. Nhanh làm bước tiếp theo, đến cắm vào mông ta.”

“Hả?” Tô Mạc Già nói trắng ra như vậy, khiến Lương Tu Ngôn thấy ngượng ngùng.

Tô Mạc Già lại hồn nhiên như không phát hiện, tiếp tục nói: “Hả cái gì chớ, ban nãy bị ngươi chơi lâu, thí nhãn ngứa quá chừng.”

“Nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì hả, ngươi thích tư thế nào? Chính diện hay đằng sau?”

“Ta…”

Tô Mạc Già nhìn cậu bị dọa cho choáng váng, dứt khoát giúp cậu quyết định: “Vậy chính diện đi, ta thích.”

Không đợi Lương Tu Ngôn kịp phản ứng, đối phương đã nằm ra đấy, hai tay đặt tại đầu gối, cơ hồ cong chân ở trước ngực, lộ ra cảnh xuân phía dưới.

Tô Mạc Già bộ dáng vốn như cậu bé trai, thân thể gầy yếu, chẳng mấy lạng thịt, bởi vậy trông mông có vẻ rất vểnh. Lông cậu ta cũng ít, toàn thân trơn láng, hơn nữa làn da trắng nõn như ngọc, thoạt nhìn khá ngon.

Cúc huyệt không hề che lấp bại lộ trong tầm mắt, bây giờ còn khép chặt, khiến người ta không khỏi muốn nhìn dáng vẻ nó mở ra hoàn toàn.

Lương Tu Ngôn lòng đầy hiếu kỳ, ngồi xổm xuống, dùng đầu ngón tay chọt chọt nếp uốn nơi miệng cúc huyệt.

Hành động của cậu lập tức làm Tô Mạc Già thở gấp: “A… Đừng… Ngươi làm gì vậy?”

Lương Tu Ngôn không ngờ Tô Mạc Già phản ứng lại mạnh liệt như vậy, càng ra sức đè chung quanh cúc huyệt, hoặc dùng đầu ngón tay gãi nhẹ nếp uốn, rất nhanh, cậu nghe thấy hô hấp của Tô Mạc Già càng ngày càng dồn dập, phát ra tiếng rên đứt quãng, cúc huyệt cũng hé ra rụt vào, nở rộ ngay trước mắt cậu.

Đâm rút cúc huyệt, Lương Tu Ngôn có thể dễ dàng nhìn thấy mị thịt sâu bên trong.

“Sư huỳnh, đừng nhìn, ta chịu không nổi, ngươi mau tiến vào…” Tô Mạc Già bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ đến toàn thân phát run, cả người như bị luồng điện chạy qua, ngay cả tay đè hai chân cũng đang run lên.

Nhưng Lương Tu Ngôn nổi hứng chơi đùa, trước giờ đều là mình bị đùa bỡn, khó được một lần đùa bỡn người khác, làm sao buông tha cơ hội tốt này, cậu luồn thử một ngón vào.

Ngón thứ nhất vô cùng thuận lợi, vừa mới luồn vào cúc huyệt, mị thịt bên trong đã lập tức quấn lấy.

“Ừ hừ…” Tô Mạc Già phát ra tiếng rên, trong giọng nói mang theo âm sức thiếu niên trở nên vυ't cao, trong veo nhưng đầy quyến rũ, “Sư huynh, không đủ… Ta còn muốn…”