Võng Du Chi Dâm Đãng Nhân Sinh

Chương 71: Tư thế nằm nghiêng – Thượng (3P kích H)

Diện tích trong phòng không tính lớn, chính giữa lại đặt chiếc giường king size, gần như chiếm cứ hết không gian. Giờ phút này, ánh đén sang ngời bao phủ căn phòng, mà ở trên chiếc giường lớn xa hoa đó, lại đang diễn ra cảnh làʍ t̠ìиɦ dâʍ ɭσạи không chịu thấu.

Hai nam nhân trần trụi nằm nghiêng ở trên giường, một người cường tráng rắn chắc, có đường cong cơ thể hoàn mỹ, thân thể bừng bừng sức sống của tuổi trẻ. Một người hơi gầy yếu, nhưng bụng phẳng, cái mông vừa tròn lại vừa vểnh, trên người gần như không hề có một tí sẹo lồi.

Hai người đó chính là Mạc Hạo Vũ và Lương Tu Ngôn, bọn họ hiện tại đầu đối chân, chuẩn kiểu sáu chín, miệng ngậm tính khí đối phương, khẩu giao cho nhau.

“Ô......”

Kɧoáı ©ảʍ như thủy triều đánh úp lên Lương Tu Ngôn, nhưng miệng ngậm tính khí của đối phương, khiến cậu không thể lớn tiếng rên rĩ

Đầu lưỡi linh hoạt của đối phương liếʍ qua đỉnh qυყ đầυ, nam nhân dường như sợ còn chưa đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hai tay còn đồng thời chiếu cố tới phần gốc dương v*t và tinh nang phía dưới. Khi tinh nang được ngón tay khi mạnh khi nhẹ an ủi, Lương Tu Ngôn cảm thấy rùng mình toàn thân.

Có lẽ kỹ xảo của Mạc Hạo Vũ còn chưa đủ thành thạo, nhưng chỉ nghĩ tới cái gã thường ngày luôn kiêu ngạo, ngông cuồng khẩu giao cho mình thôi mà Lương Tu Ngôn đã thấy kɧoáı ©ảʍ trên tâm lí thích không chịu nổi.

“A ha….. Đừng…….Đừng liếʍ…………..”

“Ngươi nơi này không phải mới đau lắm hả? Ta chỉ đang an ủi nó mà.” Mạc Hạo Vũ nói cứ như mình rất tốt bụng, cánh tay cũng không dừng lại, cố ý muốn để côn th*t vểnh thêm cao, chảy nước mắt càng nhiều.

“Tên khốn…. Sẽ bắn…….” Lương Tu Ngôn bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ, thở hổn hển vất vã lắm mới nói ra được.

Nhưng cậu không chỉ phải chống cự kɧoáı ©ảʍ do Mạc Hạo Vũ khẩu giao mang tới mà còn từ người đàn ông khỏe mạnh kề sát phía sau, nữa người trên của cả hai dính sát vào nhau, gần như không hề có khe hở. Mùi hương nam tính riêng biệt tràn ngập quanh cậu, trêu chọc du͙© vọиɠ sâu trong lòng cậu. Tiếp xúc quá thân mật, da thịt trần trụi đối lập, thậm chí có thể cảm nhận được trái đỏ nhỏ trước ngực đối phương đang chọt lưng cậu.

Chỉ dây dưa thân thể thôi đã khiến tìиɧ ɖu͙© Lương Tu Ngôn tăng vọt. Huống chi ở phần dưới hai người, nam nhân đang dùng côn th*t

vừa thô vừa bự hung hăng thao cúc huyệt cậu.

“Ô….Chậm chút……..” Lương Tu Ngôn bị đại nhục bổng húc cho choáng váng, kɧoáı ©ảʍ đồng thời trước sau mãnh liệt chưa từng có, hệt như muốn cắn nuốt cậu, làm cậu không còn sức kháng cự, nhưng lại không muốn tước vũ đầu hàng mau như vậy. Trong tư tưởng cậu còn khát vọng hưởng thụ nhiều hơn nữa, dù sao hiếm được hai huynh đệ cùng hậu hạ, bắn sớm thì mệt lắm!

“Được rồi” Mạc Hạo Vũ dường như buông bỏ phúc lợi đặc biệt, không cam tâm tình nguyện nói.

Lương Tu Ngôn còn chưa kịp thở, đã nghe thấy đối phương nói thêm: “Có điều ngươi chắc hẳn phải càng ra sức liếʍ chứ, ta một tí cảm giác cũng chẳng có.” Vừa nói, vừa gắng thẳng lưng, để côn th*t đến bên miệng cậu.

Lương Tu Ngôn không nhịn được xúc động xem thường, lắm yêu cầu, không thấy cậu cũng không dễ dàng sao?

Bất quá, Lương Tu Ngôn vẫn cong lưng, một tay cầm con thịt, hé miệng, cố gắng ngậm hung khí đang giương cung bạt kiếm vào miệng.

Nhưng cậu quên mất tên phía sau cũng nhỏ nhen giống thế, chẳng hề cho cậu chút cơ hội khẩu giao cho Mạc Hạo Vũ, từng phát từng phát, va chạm mạnh nơi sâu bên trong cậu.

“A a a! sáp chết ta mất!” Lương Tu Ngôn ngưỡng đầu, lớn tiếng rên. Va chạm quá mãnh liệt. như đóng búa đóng vào thân thể cậu, thắt lưng cứ như muốn đυ.ng gãy.

Mạc Tuấn Ninh không hề vì lời cầu xin của cậu mà buông tha, hai tay giữ chặt thắt lưng, tốc độ lẫn sức mạnh như dã thú, hung hăng thao nơi khiến đàn ông say mê.

“Ưm ha…….thích…….quá……” Lương Tu Ngôn bị chọc đến nói không ra hơi. Lần thao này không hề giống những cuộc kɧıêυ ҡɧí©ɧ như tra tấn trước kia, học trưởng dường như cơn tức trong lòng chưa tan, còn bực cậu và Mạc Hạo Vũ lén lút, bởi thế không làm chết cậu không được mà.

Lương Tu Ngôn chỉ có thể há miệng không ngừng rên rĩ, làm sao còn để ý tới côn th*t trong tay, điều này làm chủ nhân côn th*t rất ư bực bội.

Tại vị trí của Mạc Hạo Vũ vốn có tầm nhìn xem cảnh nóng tốt nhất. Cũng chẳng biết trước đó Mạc Tuấn Ninh đề nghị làm tư thế này, có hay chăng muốn trừng phạt y không. Làm y vừa vặn có thể nhìn côn th*t bự tràn đầy gân xanh đang ra ra vào vào tiểu huyết, trên côn th*t còn dính chất lỏng trong suốt, lóng lánh, trông vô cùng da^ʍ mĩ. Bên tai còn truyền tới âm thanh “bịch bịch” có tiết tấu do tinh nang vỗ vào mông, trong căn phòng im lặng lại cực kì rõ ràng.

Hình ảnh dâʍ ɭσạи như thế, phối hợp với âm thanh ra vào, cùng tiếng rên không thấy thẹn của Lương Tu Ngôn, khiến cho một người đàn ông bình thường khí huyết dâng cao, du͙© vọиɠ phun trào.

Nhất là nhìn côn th*t ca ca không ngừng thao tao huyệt ấm áp thoải mái, hưởng thụ tràng bích trong huyệt chủ động quấn lấy mát xa côn th*t. Mà đã thế mình còn vừa nhận được kɧoáı ©ảʍ cao nhất này chưa lâu, bây giờ côn th*t lại không người thăm hỏi. Sự chênh lệch to lớn như mực nước sông với nước biển, hiển nhiên làm Mạc Hạo Vũ bực dọc cực kỳ.

“Tao hóa, đừng có mà rên nữa, nóc nhà sắp bị ngươi làm cho banh rồi, mau liếʍ cho ta.” Nói rồi, Mạc Hạo Vũ vỗ vào mông Lương Tu Ngôn, biểu đạt sự bất mãn của bản thân.

“A…………”

Ngôn ngữ vũ nhục của nam nhân không làm Lương Tu Ngôn cảm thấy thẹn, mà ngược lại càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ, làm cậu rên rĩ càng lớn tiếng thêm. Trong kɧoáı ©ảʍ bất chợt xen lẫn cảm giác đau đớn, ngoại trừ khiến cậu thấy đau ra, còn làm cho kɧoáı ©ảʍ tích lũy bội lần.

Lương Tu Ngôn sớm bị thao đến không còn biết mình đang làm gì, chỉ có thể tìm kiếm du͙© vọиɠ bản thân, cố gắng đưa côn th*t trong tay ngậm vào miệng.

Mùi vị tanh nồng đặc trưng của nam tính tràn ngập quanh chóp mũi, làm cậu say mê không thôi. côn th*t trong tay đập lên như có sinh mệnh, còn có nhiệt độ nóng bỏng truyền đến lòng bàn tay. Chỉ cần nghĩ tới cự vật này cũng từng hung mãnh ở trong thân thể như cái côn th*t kia, đã làm cậu dục tiên dục tử.

Tưởng tượng thế thôi, đã khiến cậu tâm thần nhộn nhạo.