Đáng tiếc chính là, Mạc Hạo Vũ hoàn toàn bỏ mặc các ám chỉ của Lương Tu Ngôn, lập tức tiếp lời: “Mời ta thì ta làm.”
Y ở bên cạnh nhìn hai người họ tình tứ hăng say, hôn đến mức khó thể chia lìa nổi, thì đã sớm nổi lên du͙© vọиɠ. Cố tình Lương Tu Ngôn còn khơi gợi quyến rũ như vầy, hoàn toàn sẽ không kiêng dè tới cảm nhận của chàng thanh thiên bình thường là y đây. Khó được ca ca chủ động mở miệng mời gia nhập y, tất nhiên đời nào cự tuyệt.
Lương Tu Ngôn ở trong lòng hận tới không thốt nên lời, hai huynh đệ thì lại bắt đầu trao đổi chi tiết của thỏa thuận.
“Muốn ta làm cái gì?”
“Tùy ngươi muốn làm cái gì, chỉ có không cho thao hắn.”
Mạc Hạo Vũ không trả lời, trực tiếp dùng hành động tỏ vẻ y chấp nhận thỏa thuận này. Tuy không ăn được đầy đủ nhưng vẫn tốt hơn không ăn gì, y chẳng muốn dựa vào tay phải giải quyết đâu.
Vì thế, Lương Tu Ngôn giống như miếng thịt bò nằm trên thớt, tùy ý hai huynh đệ hết cắn lại liếʍ. Hai cái đầu đồng thời vùi vào trước ngực cậu, mỗi người liếʍ một bên đầu v*.
Trước kia bọn họ luôn một người phụ trách mặt trước, một người phụ trách mặt sau, Lương Tu Ngôn dâng lên kɧoáı ©ảʍ khi hai đầu v* bị đồng thời chơi đùa.
“A...... Aha...... Các ngươi...... Các ngươi đừng liếʍ nữa......” Lương Tu Ngôn không kiềm nén được phát ra rêи ɾỉ, hai tên này không ngừng liếʍ mυ'ŧ đầu v*, khiến cậu cảm giác được, mình nhất định sẽ bị hai huynh đệ chơi điên mất thôi.
Mạc Hạo Vũ thô bạo dã man, luôn thích dùng răng nanh ma xát vầng ngực mềm mại, có khi thì cắn viên hồng nhỏ rồi kéo ra, như muốn cắn rớt trái be bé ấy. Sau đó lại đột nhiên thả ra, cảm giác vừa đau mà vừa thích làm Lương Tu Ngôn thét chói tai không dứt.
“Đau...... Đừng cắn...... A a!”
Mạc Tuấn Ninh thì dịu dàng chậm rãi hơn, thích thú không ngừng mυ'ŧ đầu v* nho nhỏ, giống như phải mυ'ŧ ra sữa. Lương Tu Ngôn không dám nhìn ngực mình, nhất định đã bị mυ'ŧ sưng lên gấp đôi, giống cái bánh bao nhỏ, cao cao đón gió.
Hai bên cảm nhận khác nhau tột cùng, làm cho Lương Tu Ngôn cảm thấy rối loạn, kɧoáı ©ảʍ vì vậy mà càng trở nên mãnh liệt thêm.
“A a...... Không cần...... Không cần mυ'ŧ nữa......”
“Tại sao? Ta mới vừa mυ'ŧ ra sữa này, ” nói hồi, Mạc Tuấn Ninh còn liếʍ liếʍ môi dưới, “Sữa của Tu Ngôn.”
“Không nên nói bậy......” lời miêu tả dâʍ ɭσạи của Mạc Tuấn Ninh làm cho Lương Tu Ngôn vừa thẹn vừa vội, “Ta đâu phải đàn bà, sao có thể có sữa......”
Mạc Tuấn Ninh còn chưa trả lời, Mạc Hạo Vũ đã nhảy ra kháng nghị trước: “Sao chỉ cho ca ca uống chứ, không được, ta cũng muốn uống sữa của Tu Ngôn.”
“Đồ khốn, các ngươi không được nói...... Không có...... Ta không có sữa......” Ngoài miệng tuy nói vậy, nhưng Lương Tu Ngôn lại bất giác ưỡn ngực, dường như đang nói, mau mυ'ŧ ta đi.
Hai huynh đệ không khách sáo gì sất, một trái một phải, mυ'ŧ đầu v* cậu vang tiếng “chụt chụt”.
Hai hạt hồng nho nhỏ đáng thương ấy vốn đã bị bọn họ đùa bỡn một trận, bên trái bị ca ca mυ'ŧ vừa đỏ vừa sưng, bên phải bị đệ đệ cắn vừa đau vừa buốt, đầu v* yếu ớt nay lại bị hai người mυ'ŧ giống như trẻ con bú sữa mẹ, Lương Tu Ngôn chỉ thấy cảm giác toàn thân đều tập trung vào nơi ấy, đầu lưỡi đảo nhẹ qua chung quanh đã cảm thấy đặc biệt rõ.
Huống hồ, hai nam nhân chôn ở trước ngực của mình, khát khao mυ'ŧ mình giống như, giống như thật sự muốn mυ'ŧ ra sữa ấy. điều ấy đánh sâu vào thị giác và tâm lý, làm cậu cảm thấy xấu hổ vô cùng, cảm thấy mình nhất định điên rồi, mới có thể mặc người khác mυ'ŧ sữa mình.
Lý trí nói cho cậu phải đẩy bọn họ ra, nhưng thân thể lại truyền đến kɧoáı ©ảʍ cuồn cuộn không dứt, khiến cậu hãm sâu vào tìиɧ ɖu͙© khó mà thoát khỏi. Nếu đã điên cuồng, vậy điên cuồng hơn nữa thì có ngại chi.
Hai tay Lương Tu Ngôn đặt trên đỉnh đầu hai huynh đệ, ấn họ vào đầu v* mình, tựa như sợ bọn họ sẽ rời đi.
“Mυ'ŧ ta...... Lại dùng lực mυ'ŧ đầu v* ta...... Sữa đều cho các ngươi uống......”
Giữa mơ mơ màng màng, Lương Tu Ngôn đã không còn biết mình nói cái gì, chỉ có thể theo bản năng hô lên khát vọng sâu nhất trong nội tâm.
Nghe được người yêu nói ra lời dâʍ ɭσạи như vậy, tâm lý thi ngược căng đầy trong lòng hai huynh đệ.
Mạc Hạo Vũ thấp giọng mắng một câu: “Tao hàng, đầu v* ngươi con mẹ nó còn mẫn cảm hơn đàn bà!”
Mạc Tuấn Ninh ghé vào lỗ tai cậu thì thầm: “Sau này chúng ta có cục cưng, sữa cũng không thể đút cho cục cưng, đều phải cho chúng ta hết.”
Chỉ nghe thấy lời nói dâʍ ɭσạи của hai người họ thôi mà Lương Tu Ngôn đã cảm thấy toàn thân run rẩy. đầu v* vừa bị bọn họ chà đạp, bây giờ mất đi việc liếʍ mυ'ŧ của bọn họ, lại trở nên trống rỗng cực kì. Cậu bất lực nhìn về phía bọn họ, ưỡn bộ ngực, cố gắng ghé đầu v* vào bên miệng bọn họ: “Nhanh lên, mυ'ŧ ta nữa đi, mau mυ'ŧ sữa của ta! Đều cho các ngươi uống, đều cho các ngươi uống!”
“Tao hóa!”
Mạc Hạo Vũ gầm nhẹ một tiếng, lại cúi mình chơi đùa với đầu v* đã sưng đỏ đến không chịu nổi. Theo sau, Mạc Tuấn Ninh cũng cắn lên.
“Aha...... Đúng...... Lại dùng lực mυ'ŧ ta...... A a a!”
Vào lúc Lương Tu Ngôn đang thích khôn xiết, đột nhiên bộ phận yếu ớt nơi phần dưới truyền đến cơn đau tan nát cõi lòng.
Nguyên lai là tại dưới kỹ xảo liếʍ lộng của hai huynh đệ, đã sớm quên mất phải chống cự kɧoáı ©ảʍ, tính khí của mình ấy vậy mà bất tri bất giác bèn cương. Cây kim mảnh trên đai trinh tiết đâm vào qυყ đầυ, đau đến mức chảy cả nước mắt, ngũ quan đều nhăn nhúm vào nhau.
“Đồ khốn! Phắn ra khỏi người ta ngay!” Lương Tu Ngôn khóc hô to, đợi sau khi sức nặng trên người biến mất, lập tức nắm nghiêng mình, cả thân thể cuộn lại như mình tôm, hai tay bụm phần dưới, phát ra âm thanh nức nở trầm thấp.
Mạc Hạo Vũ hiển nhiên cũng bị tiếng hét thảm bất ngờ của cậu làm hoảng sợ, trông bộ dạng cậu, chắc hẳn đau lắm lắm luôn. Bởi vậy, vì trấn an cậu, vụng về khẽ vuốt lung cậu, gần như là dùng thanh âm mềm mại nhất để hỏi: “Sao vậy?”
“Ngươi cứ thử xem rồi sẽ biết!” Tính khí bị kim nhọn đâm vào, cảm giác đó có thể dễ chịu sao? Trong lúc Lương Tu Ngôn nổi nóng, tuy rằng thanh âm vẫn là nghẹn ngào, nhưng vẫn có sức giận phản bác y.
Nhìn đến Lương Tu Ngôn đau thành như vậy, Mạc Hạo Vũ trong lòng cũng không chịu nổi, khuôn mặt xanh mét, chau mày, lấy khuỷu tay chọt chọt Mạc Tuấn Ninh, nói: “Chuyện tốt ngươi làm đấy.”