Lại qua mấy ngày, căn nhà vốn chẳng lớn của Lương Tu Ngôn đã bị đủ thứ sản phẩm công nghệ cao, những vật dụng xa xỉ chất đầy, phòng khách chen chút một nửa để làm thư phòng cho Mạc Tuấn Ninh, một nửa còn lại thì bị Mạc Hạo Vũ bố trí thành phòng game.
Lương Tu Ngôn trông căn nhà bé bỏng của mình, bị phân chia sạch sẽ, lớn tiếng ai thán trong lòng, tại sao không lăn về biệt thự của các ngươi đi! Mô hình của ông mày đâu? Tranh châm biếm của ông mày đâu?
Thao!
Bất quá khi nhìn thấy văn kiện, tư liệu, thư mục trong thư phòng, Lương Tu Ngôn lập tức hối lỗi bởi cái suy nghĩ ấu trĩ của mình, cảm thấy học trưởng thực sự rất vất vã, sau này nhất định phải chăm chỉ làm việc, bớt gây phiền cho học trưởng.
Lại khi ngó thấy đống thiết bị trò chơi lớn nhỏ khác nhau bầy đầy trong phòng, Lương Tu Ngôn không khỏi đỡ trán, tên cầm thú này đến tốt cùng thế nào mà thi đậu đại học, thế nào tốt nghiệp, thế nào còn muốn học nghiên cứu sinh!
Đương nhiên, mấy đó đều không phải mấu chốt, điều làm Lương Tu Ngôn khó có thể chịu được chính là cái giường King size ở phòng ngủ. Trải qua quá trình tuyển chọn khéo léo của Mạc Tuấn Ninh với Mạc Hạo Vũ, chiếc giường mềm mại cao cấp không nói, nó lại lớn đến nổi gần như chiếm hết cả diện tích phòng ngủ, ba thằng con trai quằn quại phía trên cũng chẳng chút sức nén.
Giường là giường tốt, chỉ là có ai nói cho cậu biết hay không, tại sao buổi tối mỗi ngày, cậu ở trên cái giường này bị hai huynh đệ lăn qua lăn lại đến chết đi sống lại!
Càng quá phận chính là, đâu chỉ ở trên giường, có đôi khi bọn họ còn đột phát suy nghĩ, thường thường ở phòng tắm, phòng bếp, sô pha trực tiếp đem cậu đẩy ngã tại chỗ!
Nói hoa mỹ thì là tình thú!
Ví dụ, lúc đang ngồi trên ghế sa lon xem tv ──
“Ngươi xem, cách hai người bọn họ ôm nhau kìa, chúng ta cũng thử xem.”
Ế! Đây là động tác chúc mừng trong một trận bóng đá bình thường được chứ! Còn có tay ngươi đến tột cùng là để ở đâu vậy?
“Ngươi xem, người kia vậy mà đè người nọ, chúng ta cũng thử xem.”
Không được, đó
đá phạt đền mà! Học trưởng, ngươi để ta xem bóng đi...... Từ từ, chớ có sờ nơi đó a!
“Ô......”
Đương nhiên lời kháng nghị của Lương Tu Ngôn bị vô hiệu, kế tiếp chính là những tiếng rêи ɾỉ hoạt sắc sinh hương. Đến nỗi kết quả trận đấu ra sao, cậu chỉ đành xem tin tức ngày sau.
Lại ví dụ như, lúc ở nhà bếp nấu cơm ──
Ta thiệt là số gian khổ mà, ngày trước một mình ăn no, cả nhà không lo, bây giờ còn phải chiếu cố hai đại thiếu gia.
Cái gì? Ngươi muốn cho bọn họ xuống bếp? Ha, bọn họ nhất định sẽ trực tiếp thiêu huỷ nhà bếp mất!
Lương Tu Ngôn một mặt thầm oán trách trong lòng, một mặt lướt nhẹ con dao, xắt dưa leo đến chan chát.
Cho các ngươi tướng tá bự con! Cho các ngươi mỗi ngày đều chọc mông ta!
Cậu trút giận đến phát sướиɠ, không chút biết rằng một đôi tặc thủ đang vòng qua thắt lưng cậu.
“Dáng dấp ngươi mặc tạp dề, thiệt con mẹ nó dâʍ đãиɠ.”
Lương Tu Ngôn không quay đầu lại cũng biết tên nói cậu dâʍ đãиɠ thì chỉ có mỗi cầm thú Mạc Hạo Vũ.
“Cút ngay, ta đang nấu cơm đấy, cẩn thận ta đao hạ vô tình.”
Cầm thú mặt dầy như tường thành, còn liếʍ sườn tai cậu, nói: “Chỉ vừa tưởng tượng bộ dạng ngươi trần trụi thân thể, mặc vào cái tạp dề, ta liền cứng rắn.”
Lương Tu Ngôn cảm giác được quả nhiên có vật gì đó cưng cứng chọc vào ngang hông mình, thần tình hắc tuyến. Đề phòng da^ʍ uy của y, đành phải cầu xin tha thứ: “Ngươi như vậy ta không thể nấu cơm, thật sự sẽ cắt vô ngón tay.”
“Không sao, ta liếʍ liếʍ là được rồi. Ngươi hy vọng ta liếʍ ở đâu?”
“ưʍ......”
Tại sao lời hay lại bị y nói thành dâʍ đãиɠ như thế? Nhưng vừa nghe xong, toàn thân liền như nhũn ra, xử lý sao đây?
Thế là, vào lúc ban đêm, bọn họ chỉ có thể kêu mua từ ngoài.
Đương nhiên, có thêm phòng tắm thì mấy thứ trên phải gọi sư phụ. Phòng tắm có thể nói, ngoại trừ phòng ngủ ra, là nơi Lương Tu Ngôn thường xuyên bị đẩy ngã vô cớ.
Bởi vì trong phòng tắm đặt thêm một bồn tắm mát xa cực kỳ lớn cực kỳ tiên tiến, vì để hai huynh đệ đều thoả mãn, đành bỏ vòi sen, lựa chọn ba người cùng nhau ngâm tắm.
Nhất là dưới tình huống
vừa làm yêu xong mà Lương Tu Ngôn vẫn còn thanh tỉnh, bọn họ đặc biệt yêu thích việc vận động sau bữa cơm này, bởi vì….
“Đồ khốn, không nên đυ.ng ta!” Bị bọn họ giằng co lâu như vậy, thân thể Lương Tu Ngôn còn đang trong cảm giác nguy hiểm và mẫn cảm cực cao, bởi vì một ngón tay của nam nhân đang di chuyển gần ngay cúc huyệt cậu, cậu liền đặc biệt cảnh giác.
“Ngoan, không lấy ra thì ngươi sẽ sinh bệnh.” Mạc Tuấn Ninh mỉm cười giải thích.
Lương Tu Ngôn mới không mắc mưu hắn, kiên quyết bảo vệ cúc huyệt của mình: “Ta có thể tự làm!”
“Được, vậy ngươi tự mình làm đi.” Mạc Hạo Vũ quả thật ôm ngực tựa vào một bên, dáng vẻ đang xem kịch hay.
“Vậy các ngươi đi ra ngoài trước a!” Chẳng lẽ muốn ta ở trước mặt các ngươi, làm cái chuyện mất mặt vậy sao? Lương Tu Ngôn trừng y.
“Được rồi, đừng nháo nữa, ” Mạc Tuấn Ninh bước ra hoà giải, “Cũng không phải lần đầu tiên, bây giờ còn thẹn thùng có phải quá trễ rồi không?”
“Ô...... Học trưởng......” Lương Tu Ngôn trông mong nhìn hắn, phát hiện thái độ kiên quyết của hắn, không được lòng vòng nữa, mới miễn cưỡng gật đầu đáp ứng, “Bất quá, ngươi ngàn vạn lần không được làm cái khác.”
Lương Tu Ngôn dè dặt nói, Mạc Tuấn Ninh đáp cho cậu một nụ cười an tâm.
Một tên còn lại thì e sợ thiên hạ chưa đủ loạn, nói: “Ngươi hy vọng ca ca làm chút gì, hử?” Vừa nói, vừa dựa sang đây.
Lương Tu Ngôn lập tức cảm thấy không ổn, hoảng sợ nói: “Ngươi, ngươi không cần lại đây!”
“Tại sao?” Mạc Hạo Vũ hỏi lại, “Ta chính là rất có kinh nghiệm, đừng quên lúc trước đều là ta dọn sạch nghen.”
Cho nên lúc trước mỗi lần rửa sạch xong đều bị các người lăn qua lăn lại một lần nữa!
Lương Tu Ngôn kháng nghị trong lòng, nhưng lại để ngón tay của đối phương vói vào tronng hậu huyệt, khéo léo đào móc ở trỏng.
“ưm hừ...... Hỗn...... Hỗn đản! Ngươi đã đáp ứng không nghịch......”
Có thể bởi vì nước ấm, hai má Lương Tu Ngôn ưng ửng đỏ, trán chảy ra một lớp mồ hôi mỏng.
“Đó là ca ca đáp ứng, ta cũng không có nói thế.”
“Học trưởng......” Lương Tu Ngôn đành phải hướng Mạc Tuấn Ninh xin giúp đỡ.
“Quả hơi quá đáng, ta giúp ngươi cản nó.”
Rõ ràng nói rất nghiêm nghị, nhưng kết quả chính là, trong cơ thể Lương Tu Ngôn lại thêm một ngón tay cố tính đào móc, còn tận lực ép lên điểm mẫn cảm của cậu.
“Aha...... Đừng nhúc nhích...... Hỗn đản!”
Ngươi đến tột cùng là ngăn cản y, hay là kɧıêυ ҡɧí©ɧ ta hả? Tuy rằng Lương Tu Ngôn bừng giận trong lòng, nhưng dưới sự giở trò của hai ngón tay, đã nhanh chóng thất thủ.
“Ta không được...... Tiến vào...... Ta muốn thịt heo bổng thao ta......”
“Đừng chơi nữa...... Mau sáp tao huyệt của ta......”
Thế là, Lương Tu Ngôn vừa tự nhủ đã bị gây sức ép đến ngất xỉu mất, được chuyển tới khi nào cũng chả biết.
Tóm lại, cả nhà đều tràn ngập đủ loại hồi ức khiến Lương Tu Ngôn khó mà mở miệng được. Trước lúc bọn họ còn chưa gây chuyện ra đến ban công, cậu rút kinh nghiệm xương máu, quyết định rời nhà bỏ trốn. Thời điểm cậu đang chuẩn bị thu dọn hành lý, để thư lại bỏ trốn, hệ thống “Dâʍ đãиɠ nhân sinh” được cập nhật xong, mở cửa cho ngoạn gia lần nữa.