Mạc Hạo Vũ vừa tiến vào cúc huyệt, đã bị nội bích kịch liệt co rút sít sao quấn lấy, thiếu chút nữa đã tinh quan đại thất (nói ngắn gọn là bắn sớm:))), mạnh mẽ phun trào. Y cắn răng, đối Lương Tu Ngôn là vừa yêu vừa hận, cũng không biết Mạc Tuấn Ninh đến tột cùng dạy dỗ cậu ra sao, cuối cùng dạy dỗ anh ta đến mẫn cảm lại dâʍ đãиɠ thế này. Hiển nhiên y quên mất, trong đó cũng có một phần công lao của y. Vì giáo huấn tiểu nữ phó dâʍ ɭσạи này, y đong đưa thắt lưng rắn chắc, theo trả thù mà từng chút lại từng chút hung hăng thao làm tao huyệt của tiểu nữ phó.
“Trời ạ! Sâu quá! Sướиɠ quá!” Vừa mới bắn tinh xong Lương Tu Ngôn còn chưa kịp thanh tỉnh trong dư vị cao trào, liền gặp phải va chạm kịch liệt như thế, làm sao chịu được, lắc đầu khóc kêu to.
Vốn tao huyệt đã bị Mạc Tuấn Ninh thao mềm nhừ, lại thêm qυầи ɭóŧ một mực ở bên trong tiến hành ma sát, nội bích căn bản mẫn cảm đến không nhịn được. Nhưng nam nhân ghen tuông cùng tức giận lập tức bộc phát ra, làm sao dễ dàng buông tha cậu. Lương Tu Ngôn cảm giác thấy cái mông bị người nâng lên, tính khí trong cơ thể lùi khỏi huyệt khẩu, cảm giác hư không làm cho cậu nhịn không được muốn thúc giục nam nhân, nhưng đột nhiên buông lỏng hai tay, mất đi chống đỡ cậu lập tức ngã ngồi xuống,
dương v*t to lớn do đó mạnh mẽ đâm vào dũng đạo. Hơn nữa nhờ vào trọng lực, trực tiếp tiến vào đến chiều sâu khủng bố.
“A a a! Sướиɠ quá, thích chết mất! Chủ nhân côn th*t thực nóng! Chủ nhân làm ta thực mạnh!”
Tính khí Lương Tu Ngôn vừa mềm xuống, dưới sự thao làm mãnh liệt này, lại nhanh chóng ngẩng đầu lên, phần đầu không ngừng phân bố ra chất lỏng dính sệt, cọ vào quần áo phần bụng Mạc Hạo Vũ, dính ướt một mảnh.
“Ngươi tao hóa này, sao lại lãng như vậy? Mạc Tuấn Ninh không có đút ăn no ngươi sao, kẹp chặt thế này!”
“Dùng sức…… Ân…… A…… Dùng sức thao ta! Ta muốn đại nhục bổng của chủ nhân lại dùng lực thao ta!” Ngôn ngữ kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm cho Lương Tu Ngôn càng thêm hưng phấn, cậu một bên lãng kêu, một bên phối hợp tần suất trừu sáp mà vặn vẹo mông, để cho nam nhân được hưởng thụ cao nhất.
Tiểu huyệt Lương Tu Ngôn vừa ấm áp vừa sít chặt, là cực phẩm cực kì hiếm thấy, trình độ game mô phỏng căn bản không thể truyền đạt khả năng kɧoáı ©ảʍ. Huống chi bên trong còn có tϊиɧ ɖϊ©h͙ Mạc Tuấn Ninh lưu lại, dương v*t một mặt ngâm trong tϊиɧ ɖϊ©h͙ ca ca, gây nên trên tâm lý
y cảm giác cấm kỵ, một mặt hưởng thụ nội bích mở ra khép lại chủ động mát xa. Đối mặt như vậy đều cho mỗi gã đàn ông kɧoáı ©ảʍ dục tiên dục tử, Mạc Hạo Vũ cảm thấy chính mình nhất định sớm hay muộn sẽ chết trên người tao hoá này.
“Ngươi nữ phó dâʍ đãиɠ này, mông xoay thực con mẹ nó!” Mạc Hạo Vũ hung tợn nói, tính khí nơi hạ thân như đóng đinh tiến vào thân thể cậu,“Thao chết nữ phó dâʍ đãиɠ này, chỉ biết câu dẫn nam nhân!”
Mạc Hạo Vũ động tác như dã thú làm cho Lương Tu Ngôn sướиɠ đến điên cuồng, tràng đạo bị thô bạo như
đâm thủng khiến cậu sợ hãi mà lại hưng phấn.“Trời ạ, thích chết mất! Đại nhục bổng của chủ nhân khoẻ quá…… Aha…… đại nhục bổng thao chết ta! Ta muốn bị đại nhục bổng của chủ nhân thao chết đi!”
Đương lúc Lương Tu Ngôn hưởng thụ tính khí của nam nhân thao lộng, sướиɠ không thể tả, đột nhiên côn th*t trong cơ thể ngừng lại, này so với lúc trước luôn kɧıêυ ҡɧí©ɧ cậu, không chịu nhồi vào thân thể cậu, còn muốn khiến cậu cảm thấy hư không.
“Chủ nhân…… Thao ta…… Nhanh lên, hậu huyệt rất ngứa……” Lương Tu Ngôn càng thêm ra sức vặn vẹo mông, hy vọng côn th*t trong cơ thể tiếp tục đâm cậu, nhưng côn th*t chính là không thèm nhúc nhích.
“Tiểu nữ phó của ta, ngươi quên sao, nhiệm vụ của ngươi chính là hầu hạ chủ nhân, làm sao có thể tự mình sướиɠ trước chứ?”
Hỗn đản! Ngươi rõ ràng chính mình cũng thực sướиɠ, có không! Lương Tu Ngôn trong lòng ủy khuất, trừng mắt nhìn nam nhân. Cơ thể rõ ràng là tư thế từ trên cao nhìn xuống, lại cố tình không có khí thế, thật càng như đang hạ mị nhãn câu dẫn đối phương.
Tao hóa! Mạc Hạo Vũ mắng thầm, hai tay đỡ thắt lưng cậu, nhẹ nhàng húc lên trên, dẫn tới Lương Tu Ngôn phát ra một tiếng kinh suyễn.
Mạc Hạo Vũ cũng không có tiếp tục, ngược lại dừng lại. “Ắt hẳn phải biết làm gì chứ?”
Hành động này chẳng khác quăng mồi, sau đó chờ đợi cá lớn mắc câu.
Hỗn đản! Hai anh em bây đều chỉ biết khi dễ ta! Lương Tu Ngôn trong lòng thầm oán, đã cong mông cho các ngươi thao, mỗi lần đều muốn chơi trò khác nhau.
Nghĩ vậy, cậu dứt khoát cam chịu, gợi lên một nụ cười mị hoặc, thấp giọng nói: “Chủ nhân, nữ phó của ngài bây giờ sẽ dùng tao huyệt kẹp côn th*t của ngài tới bắn ra.”
Nghe thấy Lương Tu Ngôn nói lời dâʍ đãиɠ không chịu nổi, Mạc Hạo Vũ chỉ cảm thấy máu toàn thân mình đều sôi trào.
Cảm giác được côn th*t trong cơ thể lại trướng lớn một vòng, Lương Tu Ngôn trong lòng không khỏi nổi lên một tia đắc ý, cười nói:“Hy vọng chủ nhân vừa lòng phục vụ của ta.”
Nói xong, hai tay cậu vịn bả vai Mạc Hạo Vũ, nâng cái mông lên, rồi mới chậm rãi ngồi xuống.
“Ưm hừ……” Lương Tu Ngôn nhanh chóng cảm nhận thấy kɧoáı ©ảʍ bất đồng. Bất đồng với nam nhân lỗ mãng thao làm, như vậy chính mình có thể khống chế được tiết tấu lẫn tốc độ, còn có thể thông qua việc vặn vẹo mông biến hóa góc độ sáp nhập.
Ban đầu cậu chỉ dám cao thấp lên xuống khe khẽ, kɧoáı ©ảʍ như vậy hoàn toàn kém hơn nam nhân mạnh mẽ thao làm. Nhưng sau khi làm dần dần liền nắm được kỹ xảo, biên độ cũng trở nên càng lúc càng lớn, tựa như kỵ mã cưỡi trên người Mạc Hạo Vũ, để cho côn th*t vừa to vừa thô ở trong tao huyệt mình mạnh mẽ làm.
“Aha…… thích quá…… Tao huyệt của nữ phó kẹp chủ nhân thích chứ?” Lần đầu tiên ở trong tình ái được nắm quyền chủ động Lương Tu Ngôn không khỏi khống chế du͙© vọиɠ, hiện tại thật giống như là cậu đang thao Mạc Hạo Vũ vậy, làm cho trên tâm lí cậu chiếm được thỏa mãn thật lớn.
Mà Mạc Hạo Vũ hiển nhiên bị da^ʍ ngôn lãng ngữ của cậu kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ở trên mông cậu véo mạnh một cái,“nữ phó dâʍ đãиɠ này, quả nhiên trời sinh là thích hợp bị nam nhân thao! Không đủ, mông xoay kịch liệt hơn nữa!”
Nói dối! côn th*t của ngươi rõ ràng đang run run, sướиɠ sắp bắn tinh rồi! Lương Tu Ngôn ý định cùng y phân cao thấp, càng thêm liều mạng vặn vẹo mông, hơn nữa mỗi lần đều làm cho côn th*t chơi tới điểm gồ lên trong cơ thể, khiến nội bích co rút gắt gao kẹp chặt côn th*t.
“A a a! Đâm tới rồi! Ta muốn bị đại nhục bổng của chủ nhân đâm xuyên!” Lương Tu Ngôn lãng kêu to, nước miếng chảy xuống dưới mà chính mình cũng không biết,“Trời ạ! côn th*t chủ nhân khoẻ quá! Chủ nhân! Lại dùng lực đâm ta, đâm chết ta đi!”
Gã đàn ông nào có thể chịu nổi kɧıêυ ҡɧí©ɧ trắng trợn như vậy, Mạc Hạo Vũ phát ra một tiếng gầm nhẹ, giữ lấy eo cậu, như dã thú trùng điệp húc lên.
“Tiểu nữ phó của ta, thích hay không thích côn th*t chủ nhân? Có thích chủ nhân dùng côn th*t thao ngươi không?”
“Aha……” Lực đạo thô bạo của nam nhân quả nhiên không phải tự mình động là có thể bằng được, Lương Tu Ngôn chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều bị đâm vào nhau, ngay cả linh hồn cũng muốn bị đâm ra.“Thích…… Ta thích đại nhục bổng của chủ nhân…… Dùng côn th*t thao chết ta đi! Ta không cần sống!”
“Tao hóa! Ta đây thao chết ngươi!” Nói xong, Mạc Hạo Vũ điên cuồng đong đưa thắt lưng, một cái lại một cái hung hăng thao vào, dương v*t ma sát nội bích mẫn cảm, qυყ đầυ cự đại va chạm ở hắn đột khởi về điểm này.
“A a a! Thích chết ta mất! Ta muốn bị đại nhục bổng của chủ nhân thao chết đi lun!” thân thể Lương Tu Ngôn bị đâm phập phồng lên xuống, như đang lội giữa những cơn sóng du͙© vọиɠ.
“Nói, ngươi là gì của chủ nhân?” Mạc Hạo Vũ vẫn không chịu buông tha cậu, một mặt ra sức làm cậu, một mặt buộc cậu thừa nhận cậu là vật sở hữu của mình.