Võng Du Chi Dâm Đãng Nhân Sinh

Chương 46: Dạy dỗ nữ phó [ thượng – Tiền diễn x vuốt ve ]

Lương Tu Ngôn khóa ngồi ở trên đùi Mạc Hạo Vũ, tư thế này khiến cậu cảm thấy có chút lúng túng, đặc biệt cái mông trần lộ ở bên ngoài, có cảm giác mát nhè nhẹ. Và bởi hai chân cậu tách ra thật rộng, làn váy đã không thể che khuất dương v*t đang cương, đường ren nếp uốn màu trắng vừa vặn phủ giữa qυყ đầυ, đồ vật nữ giới cùng tính khí nam giới, tương phản quá lớn như thế, càng mang vẻ dâʍ ɭσạи không chịu nổi.

Nhưng cho dù cậu không tình nguyện, đối mặt nam nhân cường thế, cũng chỉ có trông mong nhìn nam nhân, nhận sự dạy dỗ của y.

Mạc Hạo Vũ lập tức hôn lên, dường như du͙© vọиɠ chiếm giữ hay lòng ghen tị của nam nhân đang quấy phá, y hôn không nhanh không chậm, cẩn thận hôn qua từng góc cạnh trong khoang miệng cậu, đầu lưỡi hoặc là đỡ vòm miệng, hoặc là liếʍ qua lợi cậu, bất luận địa phương nhỏ bé gì cũng đều không buông tha.

Không giống như đang hôn môi, càng như là đang cố chấp thay thế hương vị nam nhân khác lưu lại.

Hành động trẻ con của y làm cho Lương Tu Ngôn trong lòng không khỏi nổi lên một tia ngọt ngào và áy náy, bèn chủ động đem đầu lưỡi tham nhập vào trong khoang miệng đối phương, làm nụ hôn đôi bên thêm sâu hơn.

Quả nhiên, hành động của cậu lập tức kí©ɧ ŧɧí©ɧ thú tính của nam nhân, Mạc Hạo Vũ nhanh chóng đoạt lại quyền khống chế, ở trong miệng cậu công thành lược trì, điên cuồng mυ'ŧ lấy nước bọt cậu, tựa như đấy là quỳnh chi cam lộ ngon miệng.

“Ô……” Nụ hôn chiếm đoạt thô bạo khiến đầu lưỡi Lương Tu Ngôn hơi tê dại, đồng thời cũng khiến cậu điên cuồng. Hai tay cậu kìm lòng không được ôm lấy cổ đối phương, nụ hôn lưỡi nhiệt tình như lửa.

Mãi đến khi Lương Tu Ngôn sợ hãi chính mình sẽ bởi vậy mà hít thở không thông, Mạc Hạo Vũ mới dứt nụ hôn, nhìn đôi môi bị mình hôn vừa đỏ vừa sưng, y còn chưa thoả ý, liếʍ xuôi theo đường môi.

Một hồi bạo lực một hồi ôn nhu, Lương Tu Ngôn có phần không thể thích ứng tiết tấu như vậy, thân thể cậu vẫn còn cảm giác dư vị ban nãy làm toàn thân cậu nóng lên. Bèn, vội vàng lại gần muốn bắt giữ lấy môi đối phương, lại bị đối phương linh hoạt né tránh.

“Đây là điều thứ nhất nữ phó phải học tập, chưa được chủ nhân cho phép, không thể hôn môi chủ nhân.” Mạc Hạo Vũ tuy rằng ngoài miệng nói thế, nhưng lại thay bằng ngón tay vân vê đôi môi Lương Tu Ngôn.

Bất đồng với đầu lưỡi ấm áp, ngón tay có chút thô ráp ở trên cánh môi xoa nắn, lại càng có hiệu quả ám chỉ.

Dưới sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ tìиɧ ɖu͙© này, Lương Tu Ngôn rất nhanh tước vũ khí đầu hàng,“Ta…… Muốn hôn chủ nhân……”

“Học thực mau, đây là thưởng cho ngươi.”

Dứt lời, đôi môi nam nhân bao trùm lên, Lương Tu Ngôn khẩn cấp hé mở môi, để cho đầu lưỡi nam nhân tiến vào khoang miệng cậu, ở bên trong tùy ý làm bậy.

Đồng thời, hai tay Mạc Hạo Vũ cũng không nhàn rỗi, từ nách Lương Tu Ngôn một đường xuôi xuống chậm rãi vuốt ve, giống như đang miêu tả đường cong duyên dáng của thân thể cậu. Thắt lưng mảnh khảnh, còn có đôi chân gợi cảm được tất đen sít sao bao lấy.

Từ đùi đến mắt cá chân, thong thả mà tràn đầy sắc tình, rồi cứ thế lại vuốt ve lên trên.

Mạc Hạo Vũ đúng lúc buông lỏng môi Lương Tu Ngôn, vì có thể nghe thấy từ đôi môi sưng đỏ này phát ra âm rêи ɾỉ ngọt nị.

“ưm cáp…… ưm……” Ngay cả chính Lương Tu Ngôn cũng không biết vì sao, mơn trớn cách một lớp tất chân, như càng dễ dàng làm cho người ta động tình. Chỉ cần vừa nghĩ đến chính mình mang vật phẩm nữ giới, như phụ nữ được nam nhân vuốt ve gợϊ ȶìиᏂ mà nũng nịu liên tục, cậu vì sự phóng đãng bản thân mà ngượng không thôi, nhưng tình tự này càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ kɧoáı ©ảʍ. Khiến cho cậu không tự giác khép lại mắt, phát ra thanh âm làm người ta mặt đỏ tim đập.

Mà bởi vì nam nhân cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cậu chỉ cảm thấy cả người khô nóng, ngay cả cái chỗ kia do bị vải sít chặt, tựa hồ cũng có chút ngưa ngứa khó nhịn.“Chủ nhân……” Lương Tu Ngôn nhẹ giọng gọi, hơi ngượng nghịu, khó có thể mở miệng.

“Xảy ra chuyện gì, tiểu nữ phó của ta?”

Lý trí và du͙© vọиɠ tranh đấu chút xíu, đã quen hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ rất nhanh làm ra lựa chọn,“Ta…… đầu v* của ta hơi ngứa……”

Bất đồng với dĩ vãng tình ái qua quýt mà thô bạo, lần này Mạc Hạo Vũ tỏ vẻ đặc biệt có kiên nhẫn, một lòng muốn bức cậu nói ra lời da^ʍ uế nhiều hơn nữa. Không có biện pháp, ai kêu Mạc Tuấn Ninh đã đem lần đầu tiên của Lương Tu Ngôn đoạt đi, vậy anh ta khẳng định cần nhiều hưởng thụ mới không bị mệt a.

“Sau đó thì sao? Nữ phó phải học tập điều thứ hai, chính là muốn cái gì, nhất định phải nói rõ với chủ nhân.”

“Xin chủ nhân liếʍ đầu v* của ta…… ưm hừ…… Nhanh lên……” Lương Tu Ngôn nói, không khỏi cố ưỡn ngực.

Đối mặt cảnh sắc mê người như thế, nam nhân không lập tức cắn lên, mà là hôn lên làn da lộ ra ở ngực cậu.

Lương Tu Ngôn ưỡn ngực, thuận tiện Mạc Hạo Vũ xuống tiếp khỏa ô mai trên người, thế nhưng cố tình không chạm đầu v* cậu, điều này càng khiến đầu v* cậu cảm thấy ngứa.

Cậu nhịn không được thúc giục nói:“Chủ nhân, mau liếʍ đầu v* của ta, được không?”

Hoàn toàn không biết bộ dáng mình lúc này làm du͙© vọиɠ nam nhân tăng vọt ra sao. Hai sợi dây váy không biết từ khi nào đã theo bả vai rơi trên cánh tay, dường như tùy thời đều có khả năng rơi xuống. Quần áo không ngay ngắn, hơn nữa cậu hai tròng mắt rưng rưng, vẻ mặt ủy khuất cầu xin, tựa như đang tạo điều kiện cho người cường bạo lăng nhục, càng dễ dàng gợi lên du͙© vọиɠ thi ngược của nam nhân.

Mạc Hạo Vũ hai tay xoa nắn hai đầu v* cậu, lập tức khiến cho Lương Tu Ngôn phát ra âm rêи ɾỉ.

“Aha……”

Nguyên bản đã bị học trưởng đùa vừa đỏ vừa sưng, hai đầu v* hiện tại cùng nhau lọt vào đùa bỡn của nam nhân, một cơn cảm giác tê dại lủi thẳng đầu óc Lương Tu Ngôn. Kỳ quái là, rõ ràng cách một lớp vải, nhưng kɧoáı ©ảʍ lại càng thêm rõ ràng.

Đường ren váy trước ngực là kiểu dáng theo ngực nữ giới, mà ngón tay nam nhân lại phủ lấy phía trên xoa nắn đầu v* mình, đập sâu vào thị giác khiến cho Lương Tu Ngôn có loại lỗi giác chính mình đang bị xem như nữ giới, rõ ràng phải cảm thấy thẹn thùng, kɧoáı ©ảʍ lại như từng đợt thủy triều lan khắp toàn thân cậu.

“Thật sự như vậy có cảm giác sao, tao hóa, đầu v* của ngươi quả thực so với nữ nhân còn muốn mẫn cảm hơn.” Mạc Hạo Vũ hung tợn nói, phản ứng của Lương Tu Ngôn, ngay cả y thấy cũng líu lưỡi, bất quá mẫn cảm như thế, không phải nói rõ sau này có thể chơi phi thường thoả thích sao. Nghĩ vậy, Mạc Hạo Vũ không khỏi cong lên khóe miệng, nếu hiện tại là Lương Tu Ngôn thanh tỉnh, cậu nhất định sẽ kinh ngạc rằng nụ cười của hai tên anh em này sao lại giống hệt nhau như vậy.

“Tiểu nữ phó dâʍ đãиɠ của ta, như vậy là đủ rồi sao? Hy vọng chủ nhân liếʍ đầu v* ngươi, rồi lại mυ'ŧ chúng chứ?”

Chỉ nghe thôi, Lương Tu Ngôn liền cảm thấy đầu v* càng thêm ngứa ngáy, nam nhân xoa nắn giống như là gãi không đúng chỗ ngứa, không có hiệu quả gì cả. Cậu vội vàng đem váy vướng víu kéo xuống, để cho đầu v* hồng nhạt hoàn toàn bại lộ dưới tầm nhìn của nam nhân.

“Chủ nhân, cầu ngươi……”

Nói còn chưa dứt lời, nam nhân liền một ngụm cắn lên đầu v* cậu, đau đớn lẫn kɧoáı ©ảʍ hỗn loạn cùng một chỗ, làm cho Lương Tu Ngôn chưa có chuẩn bị lãng kêu lên.

“A! Đau quá!” Một mặt kêu đau, một mặt lại liều mạng đem đầu nam nhân hướng đầu v* mình đè lên,“Aha…… sướиɠ quá…… mυ'ŧ ta…… Chủ nhân, lại mυ'ŧ đầu v* ta……”

Ở trong tiếng lãng kêu của Lương Tu Ngôn, hai bên đầu v* thay phiên lọt vào liếʍ láp của Mạc Hạo Vũ. Theo đầu v* truyền đến kɧoáı ©ảʍ không ngừng đánh úp vào cậu, cũng tỏ vẻ nơi nào đó trong thân thể càng thêm hư không và ngứa ngáy, giống như có mấy vạn con kiến bò trong thân thể. Đặc biệt khi nhiệt độ cơ thể quá cao của nam nhân không ngừng xuyên thấu qua da thịt truyền đến, càng khiến cậu không khỏi nhớ tới sự hung mãnh và cường tráng của nam nhân. Thế là cậu bức bối vặn vẹo thắt lưng, dùng cái mông trần trụi của mình, ma sát nơi gồ lên ở hạ thân nam nhân.