Hắc vân áp thành thay Lương Tu Ngôn cùng mình mặc quần, tỉnh táo lại Lương Tu Ngôn vẫn cúi thấp đầu, mặt trướng đỏ bừng, một đường hồng đến tận cổ. Trước kia lần trúng xuân dược cũng không nhớ rõ ràng lắm, nhưng lúc này đây cậu rành mạch nhớ rõ cậu là như thế nào liếʍ dương v*t nam nhân, như thế nào lãng kêu, cậu thế nhưng còn kính kêu một nam nhân so với cậu còn nhỏ hơn vài tuổi là ông xã…… Nghĩ đến chính mình vừa rồi biểu hiện dâʍ ɭσạи, cậu liền hoàn toàn không dám đối mặt Hắc vân áp thành.
Hơn nữa…… Hơn nữa cậu còn có thể rõ ràng cảm giác được, tϊиɧ ɖϊ©h͙ Hắc vân
áp thành bắn ở
trong cơ thể cậu đang từ giữa tiểu huyệt chảy ra, thuận theo đùi chảy xuống, loại cảm giác này làm cho chính cậu đều cảm thấy bản thân thật sự là rất dâʍ ɭσạи! Nhưng bây giờ còn trong nhiệm vụ, cậu lại không thể logout.
“Chậc chậc, mau đem mông kẹp chặt lại, mặt sau quần ngươi đều ẩm ướt cả rồi.”
Lương Tu Ngôn sợ tới mức nhanh đưa tay sờ ra phía sau, mới không có ướt đâu, lại nhìn đến Hắc vân áp thành cười như tiểu nhân thực hiện được gian kế, lập tức hiểu được mình bị lừa. “Cầm thú!”
Hắc vân áp thành cười nhéo lên cái mông của cậu, nếu không phải đang trong nhiệm vụ y cần phải đem tao huyệt này hảo hảo thao thượng vài lần mới bỏ qua.
“Lúc trong thí ngứa ngáy thì cầu ông xã làm ngươi, hiện tại đem ngươi uy no rồi đổi thành cầm thú.”
“Hừ!” Lương Tu Ngôn rõ ràng nghiêng đầu qua không để ý tới y, người này chính là lưu manh, chỉ có điều nói hay không, đánh cũng đánh không lại.
May mắn phía sau một nam một nữ đi đến, chỉ thấy người nam hơn ba mươi tuổi, diện mạo hiên ngang, bối nữ dung mạo tú lệ, thân hình yểu điệu.
Nam tiêu sái đến bọn họ trước mặt, chắp tay, nói: “Tại hạ là Mạnh lãng Đình, vị này là nội nhân tiểu Thiến.” (nội nhân: vợ, bà xã)
Lương Tu Ngôn cũng chiếu theo bộ dáng của hắn chắp tay, nói:“Mạnh đại hiệp, tại hạ là được trưởng thôn
ủy thác tới tìm ái nữ ông, một năm trước, ái nữ thôn trường bị con nhện tinh bắt đi, nghe nói Mạnh đại hiệp hành động trượng nghĩa, đem nàng từ trong miệng yêu tinh
cứu ra.”
Mạnh Lãng Đình thoáng trầm ngâm một lát, nói: “Không nghĩ tới các ngươi là tới tìm tìm Lệ Đình. Đúng vậy, ngày đó quả thật là tại hạ cứu nàng, bất quá đáng tiếc là, Lệ Đình nàng, nàng lúc ấy cùng ta có chút hiểu lầm, một mạch ly khai.” Mạnh Lãng Đình thở dài, lại tiếp tục giải thích nói, “Đều là lỗi của ta, khi đó nàng đã đối ta ngầm sinh tình cảm, ta đối với tiểu Thiến là thanh mai trúc mã, nàng lại cho là ta kết tân hoan khác.”
Lão tử mới mặc kệ mối tình tay ba các ngươi mà, lão tử muốn là nhiệm vụ thưởng cho! Trèo non lội thủy lại đây đúng là công dã tràng! Đáng thương cậu giao thân xác đều lỗ vốn! Lương Tu Ngôn nội tâm như sóng lớn rít gào, hận không thể trở lại tân thủ thôn lớn tiếng nói cho trưởng thôn, lão tử mặc kệ, thích ai người đó đi!
Lương Tu Ngôn chính tức giận,
lại nghe Hắc vân áp thành bên cạnh nói: “Mạnh đại hiệp cũng không cần tự trách, nam nữ hoan ái cốt truyện ngươi tình ta nguyện, không thể cưỡng cầu. Chính là trưởng thôn mong con sốt ruột, không biết mạnh đại hiệp có bằng lòng cho hay tăm tích Lệ Đình cô nương không?”
Đúng nha, nhiệm vụ không có khả năng cứ như vậy mà chặt đứt, khẳng định còn có chút gợi ý gì đó. Lương Tu Ngôn mạnh gật đầu, bất quá lại lập tức đối Hắc vân áp thành kia giả bộ dáng xứng X, bất mãn, ngươi đồ cầm thú, đối ta chỉ sẽ nói thô tục, giả bộ nho nhã cho ai xem đây! Trả lại ngươi tình ta nguyện không thể cưỡng cầu đấy, ngươi đối ta rõ ràng chính là cường lại cường một cường lại tiếp tục cường! (cường: cưỡng ép)
Bên này Mạnh Lãng Đình tiếp đáp:“Sau khi Lệ Đình rời đi, ta vẫn đối nàng thẹn trong lòng, cũng không ngừng phái người đi tìm tông tích của nàng, nàng trước mắt ở tại trấn Nghi Đức phía bắc, các ngươi đến kinh thành sau hướng phía bắc đi có thể tìm được.”
Vừa nghe chính mình lại muốn chạy xa như vậy, Lương Tu Ngôn không khỏi thở dài, một cô nương gia như vậy chạy đến miền Bắc để làm gì chứ, bão cát đối làn da sẽ làm tổn thương nha……
“Bất quá ta xem vị thiếu hiệp này phúc duyên thâm hậu, tư chất xuất chúng, tính tình trung hậu giữ chữ tín lại nghị lực kiên cường, có thể ngàn dặm tìm người, có năng lực ngăn cản được mê trận ta phố trí nữ tử quyến rũ, lương tài bực này, ta tự nguyện lấy tuyệt học suốt đời ta trút hết để giảng dạy, không biết ý thiếu hiệp đây như thế nào?”
Mạnh Lãng Đình thuyết phục chữ chữ đầy thành khẩn, Lương Tu Ngôn bị hắn thổi phồng đến độ ngượng ngùng. Tiếp theo chợt nghe đến hệ thống đưa ra tiếng, lại đem cậu mừng rỡ tìm không thấy bắc *? ọ_ọ*.
“Đinh, người chơi Lương Tu Ngôn có hay không nguyện ý bái nhập Mạnh Lãng Đình làm môn hạ?”
Hắc hắc, không nghĩ tới chính mình còn có thể gặp được loại chuyện tốt này, Mạnh Lãng Đình nhìn chính là cao thủ trong cao thủ! Lương Tu Ngôn hiển nhiên vội không thôi lựa chọn “Đúng”.
Mạnh Lãng Đình cũng vừa lòng gật đầu, nói: “Tốt lắm, ngươi ta đều là người trong giang hồ, lễ tiết bái sư liền miễn. Ta chủ yếu giới thiệu với ngươi một chút, tuyệt học của ta trừ bỏ kỳ môn độn giáp, võ nghệ thuộc Mạnh Lãng mười ba kiếm, vô luận nam nữ, người không dâʍ ɭσạи không chịu nổi, quyết không thể học được kiếm pháp tinh túy này……”
Lương Tu Ngôn nghe được trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không có nghe hắn lúc sau đang nói cái gì, trò chơi này đặt ra đến tột cùng là có bao nhiêu dâʍ đãиɠ nha! Cậu đem kiếm pháp này học càng giỏi chẳng phải nói rõ cậu càng dâʍ ɭσạи? Hiện tại có thể hay không rời khỏi sư môn a……
Đáng tiếc quy định trò chơi chính là, trừ phi tự sát lần nữa, nếu không tuyệt không có cơ hội rời đi môn phái mình.
Mạnh Lãng Đình sau dài dòng một đống, câu cuối cùng nhắn nhủ muốn học võ nghệ đi hoa viên tìm hắn, liền cùng thê tử với tiểu lolita ly khai, đại sảnh chỉ còn lại có Tương Tu Ngôn và Hắc vân
áp thành.
“Ách……” Lương Tu Ngôn gãi gãi đầu, không biết phải hỏi cái gì, hiện tại cậu muốn cùng Mạnh Lãng Đình học võ nghệ, tự nhiên trong khoảng thời gian ngắn không có khả năng rời đi, Hắc vân
áp thành khẳng định sẽ không đợi tại đây, đương nhiên nếu y nguyện ý lưu lại…… Trời ạ, bản thân lại đang miên man suy nghĩ cái gì! Lương Tu Ngôn vội lắc đầu, đuổi đi ý tưởng kì quái này.
“Người hiện tại cũng tìm được rồi, nhiệm vụ ta xem ra hoàn thành, học mạnh giỏi, đừng bởi vì rất ngốc mà bị đuổi ra sư môn nha.” Hắc vân áp thành hiển nhiên y không nghĩ nhiều như vậy hướng cậu dặn dò, liền bước nhanh đi ra ngoài.
Lương Tu Ngôn nhìn y đi đến tiêu sái, trong lòng một trận không thoải mái, thấp giọng mắng câu: “Cầm thú!”
……………………………………………………….
Edit chương này xong ta mới thấy mình nhầm TT^TT cứ nghĩ Lệ Đình hiện tai còn bé chứ.
Tức khi xưa e bị bắt là còn nhỏ, h thì lớn lên *bít yêu* rùi. Có ai nhầm như ta hok nhỉ.
Đi sửa lại chương trước zậy haizzz.
………………………………………………………..
chương chín: học trưởng và Vương Ngữ Yên
“Học trưởng? A không,” Lương Tu Ngôn nhớ tới trường hợp lần trước Mạc Tuấn Ninh bức
mình gọi tên, lập tức sửa miệng, “Mạc Tuấn Ninh.”