Hàn Trầm đưa Bạch Cẩm Hi đến một nhà hàng đủ các món ở bên bờ sông. Nhà hàng có phong cách bài trí trang nhã, dễ chịu. Cánh cửa gỗ màu nâu sẫm ngăn cách phòng ăn riêng với đại sảnh. Trên đầu là ngọn đèn hình cánh hoa sen, bên ngoài cửa sổ là dòng sông Trường Giang rộng lớn.
Bạch Cẩm Hi ngồi đối diện anh, nghĩ bụng: Xem ra, anh thích những thứ có phong vị cổ xưa như thế này.
Nhân viên phục vụ đưa thực đơn, Hàn Trầm vừa lật giở vừa hỏi: “Cô muốn ăn gì?”
Bạch Cẩm Hi đáp: “Tôi chưa từng đến đây bao giờ, anh cứ gọi đi.”
“Ừ.”
Bạch Cẩm Hi chống cằm, quan sát xung quanh, cuối cùng dừng lại ở Hàn Trầm. Từ trước đến nay, cô chỉ hay ăn cơm với Từ Tư Bạch và Châu Tiểu Triện. Châu Tiểu Triện không nói làm gì, cô phát hiện phong cách của Hàn Trầm rất khác Từ Tư Bạch.
Mỗi khi gọi món, Từ Tư Bạch đều rất nhã nhặn. Thậm chí, nhân viên phục vụ còn không dám lớn tiếng với thư sinh ôn nhu đó.
Còn Hàn Trầm thì sao?
Anh cởϊ áσ jacket vắt lên thành ghế, cúc cổ áo polo cũng mở ra. Sau đó, anh tùy ý đặt một tay lên tay vịn ghế, bàn tay còn lại giở thực đơn, sắc mặt không có bất cứ biểu cảm nào.
Trông anh giống công tử quý tộc… ai mà ngờ lại là cảnh sát hình sự.
Hàn Trầm gọi mấy món rồi ngẩng đầu hỏi nhân viên phục vụ: “Hôm nay có món tổ yến đường phèn không?”
Nhân viên phục vụ cười đáp: “Có ạ!”
“Lấy một bát cho cô ấy.”
Nhân viên phục vụ nhanh chóng đi ra ngoài. Bạch Cẩm Hi vô cùng ngạc nhiên, cô thật sự không hiểu tại sao Hàn Trầm lại gọi tổ yến cho cô. Lẽ nào trông cô giống người cần tẩm bổ?
“Anh gọi tổ yến làm gì?” Cô lên tiếng: “Món đó đắt như vậy, ăn hết lương của anh thì sao?” Đây là cô nói thật lòng, dù thế nào cũng không nên bắt anh bỏ tiền vào mấy thứ xa xỉ như vậy.
Hàn Trầm châm một điếu thuốc, tựa vào thành ghế phía sau: “Ừ, mời cô ăn bữa này, tôi sẽ phải chén mỳ ăn liền một tuần.”
Bạch Cẩm Hi không biết lời anh nói là thật hay giả. Cô chỉ “hừm” một tiếng, trong lòng có chút không nỡ.
Anh hít một hơi rồi hỏi: “Cô đến hôm nào vậy?”
Bạch Cẩm Hi đáp: “Chủ nhật tuần trước.”
Hàn Trầm nhẹ nhàng nhả một làn khói trắng, nhất thời im lặng. Bạch Cẩm Hi đoán, chắc anh đang nghĩ tới tin nhắn cô gửi cho anh ngày hôm đó.
Hàn Trầm cầm cốc trà, uống một ngụm: “Cô có tham gia cuộc tuyển chọn vào ngày mai không?”
Bạch Cẩm Hi: “Tất nhiên.” Câu hỏi này là thừa, ngày mai là ngày cuối cùng của khóa huấn luyện, ai mà chẳng tham gia?
Dưới ánh đèn, đôi mắt anh sâu hun hút, khiến cô nhìn không thấu. Cô quyết định chuyển đề tài: “Anh đã tìm thấy người đợt trước muốn tìm chưa?”
Hàn Trầm từ tốn đáp: “Chưa.”
Một lúc sau, anh lại hỏi: “Việc tập huấn thế nào?”
Bởi vì thu hoạch không ít nên nhắc đến tập huấn, Bạch Cẩm Hi hào hứng hẳn. Thế là cô kể chuyện, còn anh chăm chú lắng nghe, từ đầu đến cuối không rời mắt khỏi cô. Ánh mắt thâm trầm của anh khiến trái tim Bạch Cẩm Hi bất giác run rẩy.
Khi kể về thành tích, Bạch Cẩm Hi tỏ ra đắc ý: “Tôi và Châu Tiểu Triện xếp thứ nhất và thứ nhì trong lớp. Cậu ấy đứng đầu, còn tôi xếp thứ hai.”
“Châu Tiểu Triện ư?” Hàn Trầm tỏ ra hơi bất ngờ.
Bạch Cẩm Hi gật đầu: “Chắc anh không biết, cậu ấy là bá chủ trong lĩnh vực học tập, phương diện khác có thể chẳng ra sao, nhưng thi cử rất lợi hại. Cậu ta là “vua thi cử”, tôi chỉ xếp sau cậu ấy.”
Hàn Trầm lại nhìn cô bằng ánh mắt nửa cười nửa không.
Lúc này, nhân viên phục vụ bưng các món lên. Bạch Cẩm Hi cầm đũa, thưởng thức hết món này đến món khác. Quả nhiên đồ ăn ngon tuyệt…
Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt. Anh có vẻ sành sỏi, thảo nào khẩu vị khắt khe như vậy.
Hàn Trầm cũng cầm đũa. Anh ăn rất chậm, chỉ gắp những thứ mình thích. Ví dụ một đĩa xào thập cẩm, anh chỉ gắp độc ngó sen, còn nấm hương, mộc nhĩ và xúp lơ xanh, anh không hề động đũa. Ngoài ra, anh cũng không động đến hai món cay.
Không hiểu nguyên nhân tại sao, chỉ yên lặng ngồi ăn cơm cùng anh, tâm trạng của Bạch Cẩm Hi cũng từ từ nở hoa.
Ăn xong, hai người rời khỏi nhà hàng. Lúc này, trời đã tối, hai bên bờ sông đèn đóm lung linh. Bạch Cẩm Hi xoa bụng, đề nghị: “Chúng ta đi dạo một lát cho tiêu cơm đi!”
“Ừ.” Hàn Trầm vắt áo lên vai, đi bên cạnh cô. Bên bờ sông cây cối mọc um tùm, ở giữa có một con đường nhỏ. Hai người đi dọc theo con đường, chầm chậm tiến về phía trước. Ngọn gió đêm từ bờ sông thổi tới, bọn trẻ chạy đi chạy lại nô đùa, không khí rất dễ chịu.
Bạch Cẩm Hi đã từng nhìn thấy sông Trường Giang vào ban ngày. Con sông rộng lớn cuồn cuộn như mặt biển. Nhưng vào thời khắc này, cô phát hiện là một cảnh tượng khác hoàn toàn: Mặt nước tối đen, mỗi khi có tàu thuyền chạy qua, nước không ngừng vỗ vào hai bờ, dập dềnh trong đêm tối, khiến lòng người phảng phất cũng trở nên trống trải.
“Chúng ta ra kia xem đi!” Cô đưa ra đề nghị.
Hàn Trầm không có ý kiến.
Đứng gần mép sông, gió thổi càng lớn hơn. Ngắm từng đợt sóng dội tới, Bạch Cẩm Hi cảm thấy vô cùng thích thú. Cô chụm hai tay trước miệng, hét lớn: “ A a a…”.
Khi cô quay đầu, phát hiện Hàn Trầm đang châm thuốc, khóe miệng cười cười. Một cảm xúc khó diễn tả lan tỏa trong lòng Bạch Cẩm Hi, cô lập tức quay về phía bờ sông, không để lộ tâm tình ra mặt.
Trong đầu chợt vụt qua ý nghĩ tinh nghịch, cô lại một lần nữa hét lớn: “Hàn… khốn… kiếp…” Cô kéo dài âm cuối, mang một chút luyến láy, không giống gọi tên người mà giống tiếng rao của ông già đi khắp ngõ phố bán đậu phụ thối mỗi ngày. Bạch Cẩm Hi tiếp tục thốt ra câu tiếp theo: “Đậu… phụ… thối đây!”
“Khụ khụ…” Hàn Trầm bị sặc khói thuốc, vô thức nắm tay cô. Bạch Cẩm Hi quay đầu cười với anh. Cô hơi ngây ra khi bắt gặp gương mặt mơ hồ và đôi mắt thâm trầm của anh dưới ánh trăng bàng bạc.
Anh vẫn còn nắm ngón tay của cô. Trống ngực Bạch Cẩm Hi bất giác đập thình thịch, thình thịch.
“Đi thôi.” Hàn Trầm buông tay, quay người đi về đằng trước.
Bạch Cẩm Hi vội vàng đi theo anh.
***
Khi Hàn Trầm lái xe đưa cô về đến khách sạn, đã hơn chín giờ tối. Bạch Cẩm Hi sợ gặp người quen nên không dám lần chần. Cô nhảy xuống xe, lên tiếng: “Tôi đi đây, chào anh!”
“Ừ, tạm biệt!”
Bạch Cẩm Hi đi hai bước lại quay đầu, nở nụ cười khách sáo với Hàn Trầm: “Bao giờ anh đến thành phố Giang nhớ gọi cho tôi, tôi mời anh ăn cơm.” Ngày kia cô phải ngồi tàu hỏa về quê rồi.
Hàn Trầm nhìn cô, khóe miệng nhếch lên: “Được.”
Bạch Cẩm Hi né tránh ánh mắt anh, quay người đi nhanh vào khách sạn.
Vừa rút thẻ mở phòng, cánh cửa ở phòng bên cạnh lập tức mở toang, Châu Tiểu Triện đi ra, sắc mặt đầy hưng phấn. Bạch Cẩm Hi không để ý đến cậu ta, đi vào phòng, thả người xuống giường.
Châu Tiểu Triện bám theo, nhìn chằm chằm mặt cô mà không lên tiếng.
Bạch Cẩm Hi nhắm mắt, hỏi: “Cậu đã xin nghỉ giúp tôi chưa?”
“Em xin rồi.” Cậu ta hỏi thăm dò một câu: “Không biết có phải em nhìn nhầm, người vừa rồi lái xe đưa chị về khách sạn là Hàn…”
Bạch Cẩm Hi mở mắt, cười với cậu ta, sau đó đứng dậy đẩy cậu ta ra ngoài cửa: “Nửa đêm nửa hôm chạy đến phòng phụ nữ làm gì, cậu có biết tránh điều dị nghị không hả?”
“Trời, bà chị thay đổi…” Châu Tiểu Triện chưa kịp nói hết câu, Bạch Cẩm Hi đã đóng sập cửa.
Tắm xong, cô nằm trên giường ngắm ánh trăng ngoài cửa sổ. Sau đó, cô liếc qua đồng hồ, đoán Hàn Trầm đã về đến nhà. Trái tim cô như có bàn tay gãi nhẹ, hơi ngưa ngứa cũng có chút hỗn loạn. Cuối cùng, cô cầm máy di động, tìm đến số điện thoại của Hàn Trầm.
Có nên nhắn tin cho anh không?
Trong đầu chợt hiện lên cảnh tượng anh nắm tay cô rồi lập tức buông ra vừa rồi. Ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại nhớ đến buổi tối hai người cùng lái mô tô quay về đồn cảnh sát, anh một mình đứng dưới hút thuốc, cả hình bóng cô độc của anh khi rời khỏi phòng hội nghị ở cuộc họp trực tuyến vào tuần trước.
Một nơi nào đó từ đáy sâu trong nội tâm cô dội lên cảm giác xót xa. Bạch Cẩm Hi nhìn chằm chằm điện thoại, thở dài một tiếng rồi ném máy sang một bên.
Hàn Trầm về đến nhà, tắm rửa xong đã hơn mười giờ. Anh ngồi xuống ghế sofa, cầm di động. Màn hình hiển thị hai tin nhắn, đều là của Tân Giai. Anh không do dự, lập tức bấm nút xóa. Thế là tin nhắn cuối cùng lại thành của Bạch Cẩm Hi, gửi từ cuối tuần trước, khi cô mới đến thành phố Lam.
Anh nhìn tên cô, ngón tay dừng lại ở màn hình, mấy lần định bấm chữ nhưng cuối cùng lại đặt máy về bàn.
Đêm dài đằng đẵng, Hàn Trầm tựa vào thành ghế, gác tay lên trán. Nhớ đến Bạch Cẩm Hi, anh lại nhếch miệng cười.