Editor: nhuandong
Phượng Phiên và Long Cẩm liếc nhau một cái, vẻ mặt sững sờ kinh hãi: “Thánh hoàng có ý tứ là…”
“Bổn tôn nói rất rõ ràng, chẳng lẽ muốn bổn tôn lặp lại lần thứ hai sao?” Long Kỳ chắp hai tay ra sau lưng, ngắm mây mù lượn quanh Ly Sơn: “Vừa rồi các ngươi cũng đã nghe thấy, bổn tôn ở nơi này bày thiên la địa võng, chính vì đảm bảo ngôi vị Thánh hoàng ở trong tay bổn tôn!”
Phượng Phiên và Long Cẩm mắt sắc run lên, tự nhiên hiểu ý của Long Kỳ, lập tức song song quỳ xuống đất nói: “Thuộc hạ thề thần phục Thánh hoàng!”
“Thật sao?” Long Kỳ cười lạnh: “Vậy thì tốt, bổn tôn cũng làm sáng tỏ cho các ngươi biết, Dung Như Nhi không chết, năm đó nàng phản bội bổn tôn, tái giá là Như phi của Mộ Dung Minh Nguyệt, hiện tại Ngạo Long Quyết ở trong tay của nàng, sẽ trở thành kẻ địch lớn nhất của bổn tôn!”
Phượng Phiên và Long Cẩm sững sờ kinh hãi không khép được miệng, hồi lâu, bọn họ mới phản ứng được, vô ý thức lặp lại lời nói của Long Kỳ: “Phu nhân phản bội Thánh hoàng?”
“Bổn tôn biết, phu nhân có công ơn nuôi dưỡng đối với các ngươi, võ công cũng là do nàng dạy, nhưng danh hiệu tả hữu hộ pháp nổi danh như sấm của Phượng Phiên và Long Cẩm là bổn tôn cho các ngươi. Mấy chục năm qua, bổn tôn đối xử với các ngươi không tệ, danh lợi tiền bạc, các ngươi muốn bổn tôn đều cho các ngươi, hiện giờ các ngươi đã quyết định thần phục bổn tôn, bổn tôn cũng sẽ cam đoan, sau Phi Long hội, các ngươi sẽ lấy được nhiều hơn so với tưởng tượng của các ngươi!” Long Kỳ âm hiểm cười.
Phượng Phiên và Long Cẩm liếc nhau một cái, đều nhỏ giọng nói một tiếng: “Vâng, Thánh hoàng!”
“Đứng lên đi việc của các ngươi, hôm nay có rất nhiều khách, bọn họ cần phải được tiếp đón thật tốt!” Long Kỳ ngẩng đầu cười ha ha, hai tay chắp lưng hả hê rời đi!
Long Cẩm nhìn Phượng Phiên một cái, chậm rãi đứng dậy, mày rậm khóa chặt.
“Không ngờ phu nhân người còn sống!” Phượng Phiên yếu ớt mở miệng.
Long Cẩm cũng thở dài: “Ngày đó phu nhân rời đi, ta cùng ngươi xuống núi ba năm tìm kiếm đều không có kết quả, sau đó Thánh hoàng nói phu nhân đã đi về cõi tiên, ta và ngươi đều tin là thật, dùng hết tâm lực chăm sóc Điện hạ, để báo đáp ân dưỡng dục cùng ân truyền thụ võ công của phu nhân, nhưng không có nghĩ đến ngày hôm nay lại trở thành kẻ địch của phu nhân!”
Phượng Phiên chuyển mắt nhìn Long Cẩm: “Trong lòng ngươi có phải hay không còn ôm hận Thánh hoàng cấm đoán ngươi bế quan?”
Long Cẩm sững sờ: “Ngươi nói cái gì? Ngươi có ý tứ gì?”
Phượng Phiên cười lạnh: “Không phải sao? Lần trước nếu như không phải là Điện hạ cầu cạnh, có khi hiện tại ngươi vẫn còn đóng cửa suy nghĩ. Không phải bây giờ vừa đúng lúc tỏ rõ cõi lòng với phu nhân hay sao?”
“Phượng Phiên, ngươi điên rồi? Đến tột cùng phu nhân muốn làm cái gì, chúng ta cũng không biết, huống chi hôm nay là ngày Điện hạ thừa kế ngôi vị Thánh hoàng, Điện hạ là do hai chúng ta chăm sóc từ nhỏ đến lớn, vừa làm mẹ vừa làm cha, ngươi cho là ta muốn phản bội Điện hạ hay sao?” Long Cẩm lạnh lùng mở miệng.
“Thật sao? Nếu như chỉ là tranh đấu giữa phu nhân và Thánh hoàng thì sao?” Phượng Phiên cười lạnh.
Phượng Phiên tiến lên, nhẹ nhàng vươn tay vỗ bả vai Long Cẩm: “Ta với ngươi đều có suy nghĩ giống nhau, Long Cẩm!”
Long Cẩm ngẩn ra, cười khổ: “Thật sao?”
“Ta thừa nhận về vấn đề của Điện hạ có khác với ngươi, nhưng mà ta lại có tâm tình giống ngươi, phu nhân, Điện hạ, là hai người quan trọng nhất trong cuộc đời chúng ta, ai cũng không quan trọng bằng hai người bọn họ. Nhưng nếu nhưng nhất định phải chọn một trong hai người, Long Cẩm, ta hi vọng ngươi cùng đứng ở bên Điện hạ với ta, bởi vì là lập trường ban đầu của chúng ta, cũng là chức trách của hộ pháp Hộ Long điện của chúng ta!” Lời của Phượng Phiên đầy đủ trọng điểm.
Long Cẩm hơi trầm ngâm, gật đầu một cái: “Yên tâm!”
Sau một phút đồng hồ, từ sau vách núi đi ra một bóng dáng màu đỏ, chỉ thấy mái tóc dài màu bạc của hắn tung bay trong gió, tròng mắt màu đỏ yêu dị tràn đầy hoang mang.
※
Ly Sơn trăm ngàn năm qua đều được phong là thánh địa, nghe nói nhiều Thánh hoàng đảm nhiệm không phải là chết, mà là thành tiên. Hơn nữa trên núi cả năm sương trắng lượn lờ, càng tăng thêm tính thần bí. Lần này đại hội Phi Long cử hành ở Ly Sơn, cửa núi mở rộng, phàm là những người được nhận thiệp mời, rối rít tiến đến, làm Ly Sơn cũng thêm nhiều phần tiên khí.
Đang trong khi mọi người vội vàng thi triển khinh công hướng đỉnh núi, một nam tử bạch y tuấn tú nằm ở khối đá sạch ven đường dần đến những ánh mắt xem thường của những người trong giang hồ, nghỉ ngơi ở thời điểm này, cũng không cần nghĩ, chính là loại người hèn mọn võ công thấp kém.
Nam tử ăn mặc vô cùng tùy ý, một thân trường bào màu trắng, mặt mũi tuấn tú, vài sợi tóc rối nhẹ rũ xuống trên cái trán trơn bóng trắng nõn, hai hàng lông mày thon dài, ở dưới ánh mặt trời, lông mi màu đen dày rậm thon dài, theo hô hấp rung động nhè nhẹ, sống mũi thẳng tắp, môi mỏng còn mềm mại hơn so với nữ tử, cổ áo rộng mở, xương quai xanh tinh xảo, da thịt bạch ngọc như ẩn như hiện, giống mỹ nhân đang ngủ, ánh mặt trời liễm diệm nhẹ nhàng chảy xuôi quanh mình hắn.
Giống như là đã nghỉ ngơi đủ, nam tử áo trắng từ từ mở hai mắt đẹp mê người, hoàn toàn bỏ rơi nhưng ánh mắt xem thường, thần thái tự đắc, vừa lấy ra hồ lô uống nước, vừa khoan thai tự đắc gặm bánh bao hấp, môi mỏng mềm mại khẽ động, mùi thơm nồng nặc không ngừng bay, đưa đến những ánh mắt đang vội vàng lên núi, muốn nhìn trộm dung mạo thần tiên của Hộ Long dũng sĩ trên Ly Sơn lầm bẩm kêu.
“Vị công tử này, có thể hay không cùng nhau nghỉ ngơi?” Giọng nói như hoàng oanh thanh thúy vang lên, nam tử nghểnh cổ ngước mắt nhìn, chỉ thấy trước mặt một cô gái áo gấm màu vàng nhạt, bộ dáng lanh lợi đáng yêu, ngược lại có mấy phần anh khí hiên ngang.
Long Noãn Noãn hóa trang thành bạch y công tử nheo mắt, không ngờ lại có thể đυ.ng phải cô gái thú vị như vậy, những cô gái vào núi, tất cả đều hướng về một vị trí, đó chính là Thánh nữ Hộ Long, nói không chừng sau này còn có thể trở thành phu nhân của Long Khê Điện hạ. Không nhìn thấy cô gái này dè dặt làm bộ, dù là lên núi không thể ngồi kiệu, nhưng cũng sẽ có khăn che mặt, lớn như vậy lại lộ mặt cho người ta tùy tiện nhìn, lại quấy rầy chen lời với nam tử, thế gian này ít có.
“Tiểu thư, bệnh cũ của người lại tái phát, lần này chúng ta tới là có chuyện nghiêm chỉnh!” Không đợi Noãn Noãn mở miệng, liền có một tiểu nha đầu chưa dứt sữa chui ra từ sau lưng cô gái áo vàng, tuổi không lớn lắm, bản lãnh dạy dỗ người không nhỏ, nghiêm mặt, liếc mắt quan sát Noãn Noãn, lôi kéo cô gái áo vàng kia đi.
Noãn Noãn cười lạnh, đang muốn quay đầu, lại thấy cô gái áo vàng kia hung hăng nói câu gì đó, tiểu nha đầu kia mất hứng chu mỏ, ngó nhìn bên này, sau đó miễn cưỡng đi theo cô gái trở lại.
“Thật xin lỗi, là nha đầu không hiểu chuyện!” Cô gái mặc áo vàng kia nhẹ giọng cười nói, âm thanh ngược lại dễ nghe: “Ta tên là Hoàng Oanh, không biết công tử xưng hô như thế nào?”
“Hoàng Oanh? Danh tự này cũng rất xứng với nàng!” Noãn Noãn cười cười, lại thấy khuôn mặt nhỏ của Hoàng Oanh đỏ lên, lúc này mới nhớ tới ngươi cổ đại hàm súc, lúc này phải gọi là Hoàng tiểu thư. Cũng đúng, lần đầu tiên giả trang nam nhân thì cô gái đó tiến gần, xem như ra ngoài thật không sai.
“Ta tên là Giang Sơn!” Tùy tiện tìm một cái tên, Noãn Noãn đứng dậy: “Ta cũng nghỉ ngơi đủ rồi, tiểu thư tùy tiện đi!” Nói xong, liền nhường lại khối đá sạch sẽ bằng phẳng kia.
“Nếu công tử nghỉ ngơi đủ rồi, vậy chúng ta liền cùng nhau lên núi đi!” Hoàng Oanh kéo một ống tay Noãn Noãn, trong nháy mắt chạy như điên, tiểu nha hoàn cùng đám thị vệ phía sau phải đuổi theo.
“Giúp ta thoát khỏi bọn họ!” Hoàng Oanh nhỏ giọng nói.
Noãn Noãn sững sờ, nàng lần này tới là có mục đích, cũng không muốn trêu chọc phiền toái gì, đang muốn cự tuyệt, lại nghe Hoàng Oanh nói: “Ta thực sự không muốn gả cho Long Khê Điện hạ gì gì đó, xin giúp ta một chút!”
Trong nội tâm Noãn Noãn khẽ động, liền âm thầm dùng sức lôi kéo Hoàng Oanh chạy lên núi, vừa nhỏ giọng nói: “Hoàng tiểu thư có tự tin được chọn làm Hộ Long Thánh Nữ như vậy sao?”
Hoàng Oanh thở dài: “Đây là giao dịch giữa cha ta và Thánh hoàng, nếu võ công ta không đủ thì như thế nào?”
Noãn Noãn sững sờ, ngoái đầu nhìn lại mắt thấy tiểu nha đầu sắp đuổi kịp, lập tức ôm lấy Hoàng Oanh, thi triển khinh công đi mất.
Hoàng Oanh bị Noãn Noãn ôm trong ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tay nhỏ bé bám thật chặt cổ Noãn Noãn.
Bỏ lại đám người phía sau, lúc này Noãn Noãn mới buông Hoàng Oanh xuống, nhìn một chút lộ trình, đuổi chạy một phen, thế nhưng không sai biệt lắm sắp lên đến đỉnh núi, vì vậy cất giọng nói: “Tốt lắm, bọn họ tạm thời sẽ không lên kịp, chỉ là đường lên Ly Sơn chỉ có một con đường, nàng muốn trốn cũng không dễ dàng!”
Hoàng Oanh đột nhiên một phát bắt được tay Noãn Noãn: “Chúng ta bỏ trốn đi! Chỉ cần ta tuyên bố ngươi là phu quân của ta, như vậy cha ta cũng sẽ không buộc ta gả cho Long Khê Điện hạ!”
Noãn Noãn sững sờ, ngay sau đó cười khổ: “Nàng chỉ biết một cái tên của ta, liền dám bỏ trốn cùng ta? Nàng không sợ ta là một tên lường gạt sao?”
Hoàng Oanh hừ lạnh: “Long Khê Điện hạ mới là tên lường gạt lớn nhất cùng trời dưới đất này, cái gì mà ngậm kim quang ra đời, cái gì mà Kim Long thiên tử, nếu quả thật là người thừa kế Thánh hoàng, làm sao Thánh hoàng lại liên hiệp với cha ta?”
Noãn Noãn cười khổ, quả thật bản thân Long Khê bao phủ quá nhiều hào quang, nhưng nói là một tên lường gạt…
“Ít nhất ta thấy được bộ dạng của ngươi là gì, mặc dù chỉ gặp mặt một lần, nhưng mà mẹ ta cũng bởi vì gặp mặt một lần gả cho cha ta, ta tin tưởng vừa thấy đã yêu!” Hoàng Oanh sôi nổi lôi kéo Noãn Noãn không thả!
Vốn định giấu kín tin tức, tra ra là ai liên hiệp với Thánh hoàng, lúc này mới mang theo Hoàng Oanh chạy trốn, lại không ngờ bị người hiểu lầm, hơn nữa còn muốn bỏ trốn, Noãn Noãn càng nghĩ càng sợ, cuối cùng chỉ có thể hung hăng thu hồi tay của mình nói: “Tiểu thư hiểu lầm, ta đã có người thương, không thể bỏ trốn với nàng, nàng chính là…” Lời còn chưa nói hết, thừa dịp Hoàng Oanh hết sức khϊếp sợ, lập tức chuồn mất.
“Này! Giang Sơn, ngươi!” Sau lưng vang lên tiếng kêu lớn của Hoàng Oanh.
Lau đi mồ hôi lạnh, lêи đỉиɦ núi, xen lẫn trong một đám dũng sĩ Hộ Long đường của nước Trọng Lâu, Noãn Noãn âm thầm quan sát tình thế. Bằng vào trí nhớ của mình, nhanh chóng tìm được lối vào hậu đường, lắc mình đi vào.
Vốn định phải tìm
Long Khê, nhưng không nghĩ đến lại lạc đường, đi tới đi lui, lại tới một thác nước, xa xa liền tổng thấy một bóng dáng đỏ rực đứng trước suối, bóng lưng vô hạn cô đơn.
“Long Khê?” Noãn Noãn vui mừng la lên một tiếng, đang muốn chạy qua, chỉ thấy một bóng dáng như tuyết trắng từ trên thác nước nhẹ nhàng rơi xuống, đứng bên cạng Long Khê.
“Như phi?” Noãn Noãn nhận ra nữ tử áo trắng kia, lập tức dùng bước chân lại.
_________________