Độc Hậu Ở Trên, Trẫm Ở Dưới!

Chương 20: Hoàng đế sói hoang

Áo tím tung bay như bươm buớm, Noãn Noãn bay trực tiếp từ trên nóc nhà đến bên cạnh nam nhân, vươn tay ra kiểm tra hơi thở hắn, xác định hắn không sao, điểm tay một chút, đem dầu cù nàng nghiên cứu gần đây bôi lên trên nhân trung của nam nhân.

Mộ Dung Thánh Khuynh tỉnh dậy, vừa thấy khuôn mặt tươi cười của Noãn Noãn có chút nghi ngờ, nhưng vừa nhìn thấy hai nữ nhân nằm ở bên người hắn, hắn chợt lui người về phía sau, giống như hai nữ nhân kia là như bệnh dịch.

"Đi mau!" Mộ Dung Thánh Khuynh kéo tay Noãn Noãn, thi triển khinh công mang theo Noãn Noãn bay lên nóc nhà, giống như phía sau có kẻ đòi mạng, liều mạng chạy, một lúc sau liền nhảy vào cung Càn Khôn.

"Phù!" Mộ Dung Thánh Khuynh thở phào một hơi, lúc này mới ý thức được còn đang nắm tay Noãn Noãn, lập tức trừng mắt, giống như ghét bỏ, hung hăng hất tay Noãn Noãn ra.

Noãn Noãn thoải mái nhíu nhíu mày, dựa vào cây phượng hoàng sau lưng, giọng điệu nhàn nhạt nói: "Đây chính là thái độ Thánh Khuynh Vương gia đối với ân nhân cứu mạng sao?"

Mộ Dung Thánh Khuynh cắn chặt môi, hình như có chút dao động, nhưng lại nghĩ tới cái gì, cuối cùng vẫn còn hừ lạnh một tiếng, xoay người đi về cung Càn Khôn.

"Thập nhất Vương gia, ngài trở lại rồi, ngài không biết Hoàng thượng tỉnh không tìm được ngài vội vàng đến cỡ nào!" Lãnh Cầm chào đón vội vàng mở miệng.

"Hoàng huynh đã tỉnh rồi hả?" Mộ Dung Thánh Khuynh nhỏ giọng hỏi, sắc mặt có chút tái nhợt.

Lãnh Cầm gật đầu một cái, mở cửa điện, ý bảo hắn đi vào.

Noãn Noãn miễn cưỡng tựa lên cây phượng hoàng, chán đến chết nhướng nhướng mày, trong nội tâm khẽ động, cũng đi về phía cửa điện.

"Hoàng hậu nương nương?" Lãnh Cầm hình như rất kinh ngạc đối với việc Noãn Noãn đến.

"Thế nào? Không thể vào sao?" Noãn Noãn nhẹ nhàng mỉm cười.

Lãnh Cầm hơi có chút do dự.

Mộ Dung Thánh Khuynh đi ở phía trước quay đầu lại, đột nhiên nhỏ giọng nói, "Lãnh Cầm, để cho nàng vào đi!"

Lãnh Cầm lập tức làm động tác mời.

Noãn Noãn đi theo phía sau Mộ Dung Thánh Khuynh vào tẩm cung Mộ Dung Thánh Anh

Tẩm cung Mộ Dung Thánh Anh không như trong tưởng tượng một mảnh vàng óng ánh, mà chỉ có một màu đen cùng màu trắng, giống như hắn đặc biệt thích quần áo màu trắng, rất ít mặc một kiểu long bào.

Noãn Noãn chậm rãi quan sát bày biện trong phòng, chắc chắn quá trình trưởng thành của gã Hoàng thượng này không giống với các Đế Hoàng khác.

Mộ Dung Thánh Anh hơi ngồi thẳng lên từ trên giường, nhìn thấy Noãn Noãn không có kinh ngạc, vẫn là nụ cười nhạt nhòa ôn nhu như cũ, "Hoàng hậu nghĩ thế nào mà tới đây quan tâm trẫm?"

Noãn Noãn tỉ mỉ quan sát nét mặt lúc hắn nói chuyện, nàng rất chắc chắn, người đàn ông này mặc dù ngoài mặt lạnh nhạt kiệt lực ngụy trang, thật ra thì nội tâm đang rối rắm thừa nhận một số chuyện.

Noãn Noãn nở nụ cười nhạt nhòa, tiến lên ngồi ở trên giường hắn, đột nhiên vươn tay ra giữ chặt cánh tay của hắn.

"Người làm gì đấy?" Mộ Dung Thánh Khuynh ở phía sau giật mình kêu.

Mộ Dung Thánh Anh là vẫn hơi cười, ý bảo Mộ Dung Thánh Khuynh bình tĩnh chớ nóng.

Noãn Noãn nhíu chặt hai hàng chân mày lại, nàng nhìn Mộ Dung Thánh Anh nhỏ giọng nói, "Lần này không phải độc lần trước, không ngờ trong cơ thể của ngươi thậm chí có tới hai loại độc!"

Mộ Dung Thánh Anh không để ý thu cánh tay về, nhưng cặp mắt chứa nụ cười kia lại nhiều hơn một tầng sắc bén không dễ cảm thấy. Hắn lười biếng nằm tựa vào vách đá trên giường, chậm rãi nâng khóe môi, nụ cười kia giống như đứa bé bất cần đời, "Trên đời này, kẻ muốn trẫm chết rất nhiều!"

Noãn Noãn sững sờ, thân là Hoàng thượng, không phải là quyền lực lớn nhất thiên hạ sao? Tại sao vị Hoàng đế Mộ Dung Thánh Anh này lại thảm hại như vậy?

Đang suy nghĩ, chỉ thấy Mộ Dung Thánh Anh khom người, tựa hồ đang cố nén gì đó.

"Ta châm cứu cho ngươi trước, tạm thời giảm bớt đau đớn cho ngươi!" Noãn Noãn nhỏ giọng nói, không đợi hắn phản đối, trực tiếp lấy ngân châm từ trong gói thuốc tùy thân ra, tay quơ múa thật nhanh, mấy cây châm dài mắt thường khó phân biệt châm trên ngực nam nhân, cái tay còn lại, là đặt trên mạch của hắn.

"Không tồi!" Nàng độc thoại, một tay cầm châm, cái tay còn lại là nhanh chóng cởi bỏ áo khoác Mộ Dung Thánh Anh, bàn tay nhỏ bé lần nữa bay múa.

Mộ Dung Thánh Anh nhìn động tác thuần thục của nàng, trong tròng mắt đen thoáng qua vẻ kinh ngạc.

Mà sau lưng, Mộ Dung Thánh Khuynh ngơ ngác đứng, cũng tựa như có lẽ đã bị tài nghệ cao siêu kia của Noãn Noãn làm cho sợ ngây người.

Lần nữa đặt lên mạch Mộ Dung Thánh Anh, Noãn Noãn chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, "Quả thật giống như ta tưởng tượng, độc này không khó, chờ ta phối chút thuốc, là có thể giải hết!"

"Nàng nói cái gì?" Mộ Dung Thánh Anh lập tức bắt được tay Noãn Noãn, nụ cười trên mặt có vẻ rạn nứt.

"Đừng lộn xộn!" Noãn Noãn đè lại tay của hắn, để cho hắn ngồi yên.

Đôi môi Mộ Dung Thánh Anh giật giật trắng bệch, nặn ra một nụ cười, nỗ lực để cho mình bình tĩnh lại, nhưng tin tức Long Noãn Noãn nói cho hắn....

Nàng nói độc này có thể giải! Độc của Lão Vu Bà thật có thể giải sao?

Mộ Dung Thánh Anh nắm chặt ngón tay.

"Không nên dùng lực, trên người của ngươi còn có ngân châm!" Noãn Noãn nhỏ giọng nhắc nhở hắn.

Nét mặt Mộ Dung Thánh Anh vì lời nhắc nhở của Noãn Noãn từ từ buông lỏng.

"Thánh Khuynh, đi ra ngoài xem!" Mộ Dung Thánh Anh đột nhiên nhỏ giọng nói.

Mộ Dung Thánh Khuynh gật đầu một cái, lập tức mở cửa đi ra ngoài, canh giữ ở cửa.

Noãn Noãn không hiểu nhìn Mộ Dung Thánh Anh, không hiểu hắn vì sao đột nhiên trở nên cẩn thận như vậy.

Mộ Dung Thánh Anh lần nữa chậm rãi nâng lên khóe môi, chỉ là lần này, trong nụ cười kia rõ ràng là tính toán.

"Hoàng hậu...." giọng của hắn trầm thấp mà hấp dẫn, nhẹ nhàng kêu Noãn Noãn, ánh mắt một mảnh trong sáng, "Có thể giải độc cho trẫm không?"

Noãn Noãn gật đầu một cái, "Có thể, nhưng phải đồng ý với ta một điều kiện!"

Nam nhân mỉm cười, hai mắt trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, chỉ là lần này nụ cười bên khóe môi lại càng rõ ràng hơn, "Nàng phải xuất cung?"

Noãn Noãn sững sờ, "Làm sao ngươi biết?"

Nam nhân nhẹ giọng mà cười, trong tươi cười tất cả đều là khổ sở, "Ba năm này, không phải nàng đều trăm phương ngàn kế muốn xuất cung sao?"

Noãn Noãn sững sờ, thì ra là hắn hiểu lầm! Nàng xuất cung cũng không phải đi tìm Thánh Nguyên Vương gia, chỉ là muốn tự do mà thôi!

"Thánh Khuynh!" Mộ Dung Thánh Anh đột nhiên cao giọng quát.

Mộ Dung Thánh Khuynh nhanh chóng mở cửa đi vào.

"Đưa Hoàng hậu hồi cung đi!" Mộ Dung Thánh Anh nhàn nhạt mở miệng, vẻ mặt giống như cực kỳ mệt mỏi.

Noãn Noãn có chút giật mình.

Nam nhân muốn giải độc tới vậy, nàng sẽ không nhìn lầm, tại sao không đợi nàng nói xong đã qua loa cự tuyệt?

Mộ Dung Thánh Khuynh ở trên mặt lần nữa hiện ra vẻ khinh bỉ cùng khinh thường, hắn lạnh lùng mở miệng, "Hoàng hậu xin mời!"

Noãn Noãn lạnh lùng đứng lên, nhỏ giọng nói, "Mộ Dung Thánh Anh, ngươi sẽ phải hối hận!"

Mộ Dung Thánh Anh đột nhiên nhếch môi cười, nụ cười sáng lạn câu hồn, hắn sâu xa nói, "Long Noãn Noãn, cả đời này, nàng cũng sẽ không thể rời hoàng cung, nàng đừng hy vọng!"

Noãn Noãn đột nhiên tức giận muốn đánh người, Mộ Dung Thánh Anh là có ý gì? Giữ một Hoàng hậu không có tình cảm ở lại nơi ăn thịt người trong hoàng cung này, thú vị lắm sao?

Mộ Dung Thánh Khuynh càng thêm quá đáng, hình như quên mất Noãn Noãn là ân nhân cứu mạng của hắn, thái độ nguội lạnh đuổi nàng ra cửa.

Khi cửa phòng đóng lại, trên mặt Mộ Dung Thánh Anh nụ cười sáng lạn kia đột nhiên cứng ngắc, hắn nỗ lực ưỡn thẳng lưng, mặt mũi cứng ngắc lạnh lẽo tựa hồ đang nỗ lực duy trì cái gì, sống lưng thẳng tắp như băng điêu.

Hắn sẽ không thỏa hiệp, sẽ không!