Anh Hùng Thời Loạn

Chương 28

Chương 28: Điều Chu Tử giấu giếm
Khi Trình Thanh Lam tỉnh lại thì xung quanh tối đen mát lạnh.

Đưa tay nhấn nút điều khiển, ánh đèn chợt sáng lên. Trong buồng xe cũng

được coi là rộng rãi chỉ có một mình cô. Nhìn đồng hồ đeo tay, đã là năm sáu giờ chiều. Cô đã ngủ chừng sáu tiếng rồi. Trời ạ!

Cô lấy từ trong túi ra một viên nén vệ sinh, ném vào trong miệng. Đây là

“kem đánh răng" của thế kỷ XXIII, có dây chuyền sản xuất ở nông trường.

Lần này cô mang theo một bọc lớn.

Uống một hớp nước lớn, tâm trạng phấn chấn hẳn lên, cô bước xuống xe. Phần

lớn binh lính nghỉ ngơi tại chỗ, người ngồi kẻ nằm. Ánh hoàng hôn chiếu

chếch trên bình nguyên rải đầy cát bụi, khiến những binh lính vừa chiến

đấu kịch liệt xong càng thêm vẻ kỳ quái.

Chỉ có mình cô được hưởng thụ đặc quyền được ngon giấc trong buồng xe mát mẻ.

Sáng sớm, trận chiến đã chính thức kết thúc từ khi trạm trung chuyển của cầu vượt trên không bị phá hủy. Đinh Nhất, Hồng Huân được quân y chữa trị

khẩn cấp. Diệp Diễm, Trần Giai Tân dẫn binh lính tìm khắp mấy ngàn mét

vuông xung quanh một lượt. Trừ một người bị Trần Giai Tân

đánh gục lúc đầu, một người Diệp Diễm bắn chết trên cầu vượt thì phát

hiện thêm hai thi thể nữa. Rõ ràng tổng cộng có tám kẻ chạy trốn được.

Số lượng không nhỏ, còn có thể chống cự trăm người.

Sau khi cho nổ tung, Trình Thanh Lam vô cùng mệt mỏi, đặt lưng xuống ngủ

luôn. Bây giờ tỉnh lại, nhìn Diệp Diễm, Trần Giai Tân, và cả Đinh Nhất

bị thương ngồi dưới bóng cây cách mười mét mà có phần ngượng ngùng.

Bước trên ánh nắng đi tới, ba người đàn ông không hẹn mà cùng nhìn cô. Dưới

ánh trời chiều, ba người đàn ông đều điển trai khôi ngô, ánh mắt lấp

lánh như sao đêm khiến cô hơi ngượng ngùng.

Trình Thanh Lam đi đến chỗ giữa Diệp Diễm và Trần Giai Tân rồi ngồi xuống

cạnh Diệp Diễm. Cánh tay của Diệp Diễm vòng quanh hông cô, cụp mắt

xuống: “Khá hơn chưa?”

Trình Thanh Lam: “Em không sao, chỉ lười biếng ngủ một giấc thôi. Vẫn chưa tìm thấy họ sao?”

Diệp Diễm nhìn cô: “Chạy về phía Bắc rồi.”

Trần Giai Tân nói: “Đã báo cho Chu Tấn và Chu Tử. Họ chạy về phía Bắc là tự

tìm đường chết!” Lần này chỉ có hơn một trăm binh lính phục kích đối

thủ, mà binh sĩ đóng quân ở Trung Bộ và Bắc Bộ của Diệp Diễm lên đến gần sáu nghìn.

Đối diện Trình Thanh Lam, Đinh Nhất ngồi trên một gốc cây, đôi chân dài

duỗi ra, trên đùi quấn băng cầm máu. Anh nhìn Trình Thanh Lam, sắc mặt

hơi tái nhợt, ánh mắt lại bình tĩnh không thể ngờ. Trình Thanh Lam đã

từng thấy một Đinh Nhất cuồng ngạo, một Đinh Nhất bá đạo, một Đinh Nhất

thâm tình nhưng lại chưa bao giờ thấy vẻ mặt anh yên tĩnh như vậy, cảm

thấy hơi kỳ lạ.

“Sao rồi?” Trình Thanh Lam hỏi.

“Vết thương nhỏ!” Đinh Nhất cười, hàng mày dài khẽ nhếch, Đinh Nhất bất cần đời lại trở về: “Cảm ơn em, ân nhân cứu mạng.”

Trình Thanh Lam xua tay: “Tôi có cứu anh đâu, cứu kẻ địch của chúng ta đó

chứ. Dáng vẻ lúc đó của anh cứ như muốn xông về phía cầu vượt ăn sống

nuốt tươi mấy tên khốn kia ý!”

Cô nói đùa, nhưng ba người đàn ông cũng rất không nể tình mà yên lặng.

Hoàng hôn sâu thẳm hơn, ánh vàng óng ánh chẳng biết đã biến mất từ lúc nào,

cả vùng đất rộng lớn chỉ còn lại ánh sáng nhạt nhòa. Diệp Diễm ôm Trình

Thanh Lam, cúi đầu khẽ hôn lên mái tóc mềm mại của cô: “Chúng ta về

thôi!”

Đinh Nhất vẫn nhìn hai người bằng ánh mắt sáng quắc khiến Trình Thanh Lam

cảm thấy không được tự nhiên. Rồi anh cười nhạt nói: “Tôi trở về phía

Bắc!” Anh từ từ đứng lên.

Diệp Diễm gật đầu, ba người kia cũng đứng lên.

Đinh Nhất cũng không nhìn Trình Thanh Lam quá lâu, xoay người bước khập

khễnh về xe của mình. Trình Thanh Lam nhìn bóng lưng lẳng lặng của anh

mà thấy buồn bã.

“Hồng Huân tỉnh rồi!” Diệp Diễm nói, Trình Thanh Lam ngẩng đầu lên: “Cô ấy thế nào rồi? Chảy nhiều máu như vậy!”

“Cô ấy không có việc gì!” Diệp Diễm vỗ khuôn mặt căng thẳng của cô: “Đi thăm cô ấy không?”

Trình Thanh Lam vội vàng gật đầu, bước nhanh theo Diệp Diễm tới một chiếc lều dựng tạm.

Cách đó không xa, chiếc xe nổ máy khởi động. Đinh Nhất ngồi ở trong xe, nhìn cử chỉ vẻ mặt của những người kia qua thân xe đen nhánh.

“Sếp! Lên đường chưa ạ?” Binh lính ở hàng ghế trước hỏi.

Đinh Nhất chậm rãi thu hồi ánh mắt, gương mặt tuấn lãng lạnh lẽo vô cùng.

“Lên đường!”

Xe chạy băng băng trên đường. Binh lính ngồi thẳng ở hàng ghế trước như

pho tượng. Cánh tay dài của Diệp Diễm vòng quanh hông cô, vùi đầu lên

mái tóc cô. Cử chỉ thân mật này khiến cô bạn Trình Thanh Lam cũng cứng

đờ như tảng đá không dám nhúc nhích giống như binh lính ngồi ở ghế

trước.

“Thơm quá!” Giọng nói trầm thấp của người nào đó chợt vang lên khiến cô mê

hoặc một cách khó hiểu. Vai anh dày rộng vững chắc, bao phủ hơn nửa

người cô, không khỏi làm cho người ta cảm thấy an ổn, trong an ổn còn có sự xúc động ấm áp.

“Phụ nữ đương nhiên thơm hơn đàn ông các anh rồi!” Trình Thanh Lam nói chậm

rãi, Diệp Diễm bất động, hai cánh tay siết chặt thêm chút.

“Anh một ngày một đêm không ngủ rồi, nghỉ ngơi chút đi!” Trình Thanh Lam nói: “Em ngủ hết cả buổi chiều rồi!”

“Cô gái à!” Anh ngẩng đầu lên, nhìn cô từ trên cao xuống: “Em xem thường

người đàn ông của em sao?” Ánh mắt của anh trầm tĩnh như bóng đêm nhưng

lại nóng rực đến mức làm người ta hoảng loạn.

Trái tim Trình Thanh Lam run lên bởi vì câu “Người đàn ông của em” đó. Cho tới nay, chắc hẳn anh là người theo chủ nghĩa đàn ông, lãnh đạo sáu ngàn người, kẻ thống trị của vùng đất chết sao có thể mềm yếu như

vậy? Cho dù biết sức chiến đấu của cô mạnh hơn người bình thường mọi lúc mọi nơi, thế nhưng anh lại che chở cô như một người yếu ớt như thể là

trách nhiệm vốn có của mình.

Người đàn ông như vậy, lẽ nào là người đàn ông tốt chăng?

Trình Thanh Lam giơ tay lên, vuốt dọc theo hàng hàng mày như mực, lướt nhẹ qua gương mặt lạnh lùng góc cạnh của anh: “Em biết lỗi rồi, sếp à. . . . . .”

Lời nói còn lại bị nụ hôn bất ngờ của anh giữ lại. Đôi môi ấm áp ngậm nhẹ

môi cô, mυ'ŧ vào vô cùng bá đạo nhưng rời đi trong chốc lát, có lẽ kiêng

dè binh lính ngồi ở hàng ghế trước.

Nụ hôn khẽ khàng qua đi, anh bình tĩnh nhìn cô, đôi mắt rực lửa. Giọng nói của anh hơi khàn: “Thanh Lam, chẳng lẽ chúng ta còn chưa hiểu nhau đủ

sao. . . . . ?”

Hiểu được ý tứ uyển chuyển của anh, Trình Thanh Lam mềm lòng. Một người đàn

ông như vậy cố gắng kiềm chế bởi vì cô không muốn, mỗi lần lướt qua liền ngừng lại, lâm trận dập lửa lại có thể khiến cô cảm thấy đáng yêu. . . . . . Cô cười: “Đúng, còn chưa đủ!”

Diệp Diễm nhìn cô, cười thâm trầm: “Cô gái à. . . . . . Giải quyết xong chuyện này, anh sẽ dẫn em tới Nam Thành!”

“Hả?” Trình Thanh Lam trợn tròn mắt. Nam Thành sao? Lãnh địa của Cố tướng quân trong truyền thuyết, căn cứ cuối cùng của loài người ở đại lục, gần như không bị chiến tranh ảnh hưởng, bảo tồn văn minh và khoa học kỹ thuật ba mươi ba thế kỷ của loài người đây sao?

Anh đã nói sẽ đưa cô đến Nam Thành lâu rồi, nhưng mà. . . . . .

“Anh vào Nam Thành thế nào được?” Trình Thanh Lam không kiềm được mà bấu lấy vạt áo trước ngực anh: “Không phải có người máy bảo vệ tiêu diệt sao. . . . . ?”

“Anh có thể mua phụ nữ từ Nam Thành thì tiến vào Nam Thành cũng không khó

khăn.” Giọng nói của Diệp Diễm có phần châm chọc: “Càng phồn hoa, càng

loạn lạc, càng sa đọa!”

Tâm trạng cô gái trong lòng rõ ràng đã được khơi lên bởi Nam Thành chưa

từng ghé qua, đôi mắt sáng lóng lánh, cười ngu ngơ: “Có phải Nam Thành

có phi thuyền bay qua bay lại không? Mọi người mặc quần áo

gì? Có phải có rất nhiều người máy không? Em phải mặc quần áo thế nào

mới không bị phát hiện? Em, em có thể mua người máy về không?” Rồi lại

tóm lấy áo anh: “Trời ạ, anh làm thế nào để họ không phát hiện ra chúng

ta thế?”

Anh hơi ngẩn ra, không kiềm được cúi đầu tiến tới gần cắn chóp mũi của cô: “Ồn quá!”

Trở về trung tâm, đội ngũ nghỉ dưỡng sức mấy ngày. Trình Thanh Lam trở lại

nông trường mỏ quặng, tất cả đều thuận lợi. Theo sự sắp xếp của cô, sản

lượng và chất lượng đều có khởi sắc rõ rệt. Hai ngày sau Hồng Huân đã có thể ngồi dậy, nhưng xuống đất lại khó khăn.

Mỗi ngày Diệp Diễm đều chú ý tới sự truy kích bao vây kẻ địch của Chu Tấn và Chu Tử.

Tiền phương không ngừng truyền tin đến, Chu Tấn canh giữ ở tuyến giữa, không ngừng báo cáo có kẻ khả nghi đột phá phòng tuyến. Bởi vì phòng tuyến

rộng lớn, nhân số của Chu Tấn cũng không phát huy ưu thế rõ ràng.

Sau hai ngày chiến đấu, Chu Tấn bất đắc dĩ báo cáo lại rằng qua nhiều cuộc

chiến kịch liệt đã tổn thất hơn mười người, nhưng toàn bộ kẻ địch đã

vượt qua phòng tuyến trốn về phía Bắc.

Càng ở phía Bắc đại lục càng không bằng phẳng, càng dễ thủ khó công. Chu Tử nổi danh vì thô bạo tàn

nhẫn lại chắp tay chờ đợi trong khi đã bố trí thiên la địa võng dọc

tuyến đường cốt yếu.

Vậy mà hai ngày sau, ngược lại với chiến sự quyết liệt lúc trước, sau khi

có báo cáo đã gϊếŧ chết một người của đối phương, Chu Tử lại báo cáo

đang truy tìm.

Ngày thứ hai, báo cáo đang truy tìm; ngày thứ ba, vẫn báo cáo đang truy tìm.

Sau khi liên tục nhận được mấy báo cáo chiến sự hời hợt không có đầu mối,

Diệp Diễm đột nhiên đập bàn: “Chu Tử đang làm gì thế?!”

Anh đã hạ quân lệnh rằng phải tiêu diệt hết kẻ địch không tiếc bất cứ giá

nào. Vậy mà binh lực hùng hậu nhất trong tay Chu Tử lại hành quân lặng

lẽ trên đoạn đường đã từng chiến đấu oanh liệt này.

Trần Giai Tân lặng yên trong chốc lát rồi nói: “Tôi đến phía Bắc xem xét!”

Diệp Diễm gật đầu.

Hai ngày sau, tin tức của Trần Giai Tân đã truyền về từ phía Bắc.

Chu Tử bị thương nặng, binh lực hao tổn hơn trăm, lòng quân xao động. Mong Diệp Diễm nhanh chóng tới phía Bắc dẫn dắt quân đội.

Diệp Diễm nhận được tin tức thì yên lặng rất lâu, sắc mặt tái xanh. Trình

Thanh Lam kéo nhẹ tay áo của anh, anh ngẩng mặt lên, đôi mắt khắc

nghiệt: “Tên khốn kiếp Chu Tử này!”

Hiển nhiên Chu Tử đã che giấu tình hình chiến đấu thật sự. Bây giờ họ thật sự không biết tình hình đã thê thảm tới mức nào.

--------------

Diệp Diễm và Trình Thanh Lam chỉ dẫn theo mấy cảnh vệ, đi suốt đêm về phía

Bắc. Lúc trời sáng, họ đã gặp An Trì chờ đợi ở sở chỉ huy phía Bắc.

“Sếp đã tới là tốt rồi!” Sắc mặt của cậu trai trẻ ảm đạm: “Sếp Trần Giai Tân đang chỉ huy chiến đấu ở tiền tuyến.”

Diệp Diễm khoát tay: “Dẫn đường!”

Địa điểm chiến đấu cũng không khó tìm, bởi vì ánh lửa và tiếng nổ vang đã

nhấn chìm cả sở chỉ huy. Họ lái ô tô vào khu vực phòng thủ, vùng đồi núi cách bức tường cao ở phương Bắc hai nghìn mét.

Xe chạy trên con đường không bằng phẳng cho lắm, các binh lính mệt mỏi

khiêng súng ngã trái ngã phải. Thỉnh thoảng có băng ca khiến binh sĩ

chảy máu đầm đìa xuyên qua trận địa. Diệp Diễm cau mày. Thương vong như

vậy liệu chỉ có dừng lại ở một trăm?

“Sáng sớm hôm qua sếp Chu thương nặng hôn mê. Cũng may buổi trưa Trần Giai

Tân tới kịp thời!” An Trì quay đầu lại, nhanh chóng báo cáo: “Đối thủ

rất mạnh, chúng ta chiến đấu kịch liệt năm sáu ngày, tổn thất rất nghiêm trọng. Sếp Chu nổi giận mấy ngày nay, muốn tiêu diệt hết rồi báo cáo

với sếp sau. Nhưng mà. . . . . . lại không thuận lợi lắm!”

Nhìn Diệp Diễm không có biểu cảm gì, An Trì nói tiếp: “Lúc sếp Trần đến, kẻ

địch đã bị sếp Chu vây ở vùng đồi này. Nhưng sếp Chu trúng đạn nên đội

ngũ rối loạn. Kẻ địch phá vòng vây, chúng ta lại tổn thất hơn năm mươi người. . . . . . Bây giờ vừa đánh tiếp.”

Diệp Diễm gật đầu: “Xuống xe!”