Anh Hùng Thời Loạn

Chương 2

Chương 2: Du͙© vọиɠ của quái thú
Trình Thanh Lam không ngờ đến, “Lão đại” trong lời nói của người đàn ông này

lại là một người phụ nữ to khỏe xấu xí. Điều này hơi bất ổn. Nếu như lão đại là đàn ông, có lẽ sẽ không thiếu thịt ăn, có lẽ sẽ vì du͙© vọиɠ mà

để cô sống thêm một thời gian ngắn nữa.

Đêm đó, người đàn ông nhặt được cô quay lại, dẫn theo ba tên đàn ông khác,

xông vào căn phòng nhỏ. Bọn họ cường tráng như nhau, từ cử chỉ đều cho

thấy đây là quân nhân. Khi họ thấy Trình Thanh Lam thì đều sửng sốt.

Bọn họ dùng một dây xích thô to trói cổ Trình Thanh Lam, một người đàn ông

khác nắm lấy đầu kia. Đồng thời họ tháo dây xích trên tường xuống. Cứ

như thế, cầm ba dây xích lôi Trình Thanh Lam đi gặp lão đại.

Sự chênh lệch sức mạnh giữa đôi bên quá lớn. Quả thật Trình Thanh Lam cảm

thấy nếu như cô phản kháng, thì bốn tên đàn ông này sẽ có lý do ăn tươi

nuốt sống cô ngay! Cho nên, mặc dù vô cùng không muốn, mặc dù sợ hãi tột cùng, cô vẫn phối hợp để bọn họ trói cô đi.

Ra khỏi căn phòng nhỏ, bóng đêm càng sâu thẳm. Trong tầng mây thấp thoáng

có ánh trăng sáng rõ, chiếu qua rặng mây đỏ, bầu trời không sao. Trình

Thanh Lam đi theo bọn họ qua hai dãy phố, xung quanh đều xa lạ khiến cô

càng lúc càng khó tin.

Nơi này nhất định không phải Bắc Kinh, thậm chí cô không biết đây là đâu cả.

Tường đổ nát. Trong tầm mắt cô, tất cả đều là những vách tường đổ nát. Vô số

nhà cao tầng chỉ còn lại dàn giáo kim loại. Cho dù những căn nhà cao

tầng vẫn còn nguyên vẹn, cũng không có lấy một ánh đèn, cứ lạnh lùng

không hề có sức sống. Trên đường không có xe lẫn người đi bộ, chỉ nhìn

thấy hai chiếc chiến xa khổng lồ và mười mấy người đàn ông mặc quân

phục. Những chiếc súng tự động và súng phòng không khiến lòng người kinh sợ.

Đây là một thành phố chết, cảnh tượng giống ngày tận thế. Suốt đường đi

Trình Thanh Lam không nói được câu nào, phục tùng không phản kháng. Cô

bắt buộc mình phải tỉnh táo, yên lặng theo dõi cảnh tượng kỳ lạ này.

Càng lúc cô càng khẳng định sự hoài nghi xuyên không của mình. Chỉ có

điều, cô đã xuyên không đến một thế giới khác sao?

Cô không dám nghĩ sâu xa. Bọn họ dẫn cô đến trước một căn cao ốc rồi dừng

lại. Xung quanh cao ốc có những ngọn đèn mờ mờ, để cô nhìn thấy rõ hình

dáng của tòa cao ốc này. Giống như một tòa thành theo phong cách cổ xưa

của Châu Âu được xây bằng những khối đá to lớn.

Cô bị lôi vào trong mới phát hiện ra, căn nhà này được kết hợp mâu thuẫn

giữa phong cách cổ xưa và kỹ thuật khoa học hiện đại. Đi qua mấy cửa

kính tự động, có máy phun sương khử trùng, lại đi qua mấy tia xanh xanh

đỏ đỏ phòng vệ, hiển nhiên đây là hệ thống an ninh.

Người ở đây rất đông, kể từ khi bước vào nhà, cứ cách vài bước lại có một hai người đàn ông cầm súng ngồi dưới đất. Họ ngẩng đầu nhìn Trình Thanh

Lam, ánh mắt cũng lạnh lùng, nhưng chỉ nhìn từ bộ ngực cô trở xuống.

Trình Thanh Lam bị dẫn đến phòng của lão đại. Người đàn ông có tiếng nói

trong trẻo cất tiếng kêu cung kính về phía giường lớn, “Hồng lão đại.”

Trên giường, Hồng lão đại đẩy người đàn ông khôi ngôi đang nằm trên người cô ta ra, thuận tay khoác áo ngủ tơ tằm che đi cơ thể to khỏe, nhưng tất

cả vẫn như ẩn như hiện.

Màu da cô ta ngăm đen, đôi mắt nhỏ, mũi và miệng rất lớn. Thật sự nổi bật

lên hai chữ “Xấu xí”. Cô ta nhướng mắt quan sát Trình Thanh Lam, “Chính

cô gϊếŧ lão tam?” Giọng nói mềm mỏng đáng yêu dị thường, hoàn toàn không hợp với dáng vẻ bên ngoài, nhưng lại mang theo chút lạnh lẽo.

Trình Thanh Lan cố gắng giữ vững giọng nói, “Tôi không gϊếŧ anh ta.”

Lúc này, người đàn ông điển trai lại nhào lên người Hồng lão đại lần nữa.

Dường như Hồng lão đại không kiên nhẫn, chụp lấy thân thể đàn ông cường

tráng, nói lạnh lùng, “Có đẹp trai cũng vô dùng, tôi đã chán ghét người

máy rồi.” Vừa dứt lời, một cánh tay khác của Hồng lão địa ấn lên nơi nào đó trên đầu giường. Sàn nhà cạnh giường nhanh chóng mở ra một cái hầm

tối như mực. Hồng lão đại nhẹ buông tay, người đàn ông kia rơi xuống.

Trong nháy mắt sàn nhà khép lại.

Một tiếng gào vang lên từ một nơi rất sâu dưới sàn nhà, tựa như một người

bay lên, lại tựa như dã thú gào thét. Ngay sau đó là tiếng đàn ông kêu

thảm thiết, và tiếng cắn xé của dã thú.

Một lát sau, tất cả đều khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có, như người đàn ông kia chưa hề tồn tại. Trình Thanh Lam thấy vậy thì hoảng hốt choáng

váng.

Phía dưới kia, có cái gì? Sư tử ư? Chó hoang ư?

“Phụ nữ…” Hồng lão đại quan sát Trình Thanh Lam, “Một phụ nữ xinh đẹp. Tại sao lại đến địa bàn của tôi?”

Trình Thanh Lam nghe thấy giọng nói cô ta không có ý tốt. Cô cân nhắc, cố

gắng hết sức định trả lời bằng giọng nói dịu dàng, thì tiếng nói tên đàn ông trong trẻo lại xen vào, “Lão đại, lão tam chỉ cắn cô ta một cái đã

trúng độc chết.”

“Hả?” Đột nhiên Hồng lão đại khoát tay. Trình Thanh Lam đứng cách đó hai mét

kêu ré lên đau đớn rồi ngã vật ra đất. Bên cạnh cô chỉ rơi xuống một cây lược gỗ, nhưng bởi vì sức ném của Hồng lão đại, khiến Trình Thanh Lam

đau nói nói không nên lời.

“Nói, cô là ai? Ai phái cô đến đây?” Hồng lão đại nói lạnh lùng.

Mình là ai? Ngực đau đến mức toàn thân Trình Thanh Lam như nhũn ra, e rằng

đã gẫy hai xương sườn. Nhưng bây giờ không phải lúc sợ đau! Cô khẽ cắn

răng, đứng lên, hít một hơi thật sâu, “Tôi tên là Trình Thanh Lam, là

một người bình thường. Chính mình cũng không hiểu tại sao lại đến đây.”

Song, lời nói của cô hoàn toàn chọc giận Hồng lão đại. Lời nói thẳng thắn của cô bị Hồng lão đại xem như lời nói xằng bậy kɧıêυ ҡɧí©ɧ! Hồng lão đại

cười vang, da thịt toàn thân cũng run theo tiếng cười.

Hồng lão đại ngưng cười, lại nói: “Trình Thanh Lam? Cô chọc cười bọn tôi ư?

Không chịu nói thân phận của cô. Được, không phải cô có độc sao? Thủ hạ

của tôi cũng có một đứa được nuôi lớn từ nọc độc, chẳng sợ chất độc gì.”

Trình Thanh Lam ngu ngơ, nhưng thấy ánh mắt mấy người đàn ông bên cạnh hiện lên sự tiếc hận, cảm thấy có điều không ổn.

Hồng lão đại cũng chú ý đến phản ứng của mấy người đàn ông kia. Cô ta cười

nói nhẹ nhàng đàng yêu với bọn họ: “Các cậu đừng nóng lòng. Ngày mai cho quái thú ăn no xong, còn dư lại cũng là của các cậu.”

Một người đàn ông đánh bạo hỏi, “Hồng lão đại, chị đưa cô ta cho quái thú,

quá thiên vị rồi! Đến lúc đó nó ăn chẳng còn miếng xương. Huống chi, chỉ làm thức ăn, không lãng phí sao?”

Trình Thanh Lam nghe rõ ràng: Hồng lão đại muốn đem cô làm điểm tâm cho quái thú!

Hồng lão đại nhìn gương mặt tái nhợt của Trình Thanh Lam, càng thêm hài

lòng, “Quái thú cũng coi như là nửa đàn ông, các cậu có ham muốn, quái

thú không có sao?”

Trái tim đập nhanh cuồng loạn. Lời nói của Hồng lão đại gần như khiến Trình

Thanh Lam phát điên, quái thú nửa đàn ông ư? Cô chịu đựng cơn đau ở

ngực, siết chặt hai tay, “Hồng lão đại, thật sự tôi không cố ý gϊếŧ lão

tam.”

Nhưng Hồng lão đại thu lại nụ cười, ánh mắt gian ác, “Tôi ghét phụ nữ, càng

ghét cái loại xinh đẹp như cô, thực tế lại là loại quỷ kế đa đoan! Đừng

thêu dệt thêm sự dối trá của cô nữa! Xem dáng vẻ của cô, cũng biết cô

đến từ Nam Thành đến. Chỉ có điều, tôi chẳng cần biết cô là ai. Đến chỗ

của tôi, thì tất cả đều là của tôi! Vừa nãy cô cũng đã thấy quái thú rồi đó, nó đang ở dưới giường tôi. Yên tâm, ngày mai nó sẽ làm cô rất thoải mái!”

Trên mặt Trình Thanh Lam chẳng còn tí máu nào cả, hai chân rụng rời.

Hồng lão đại sai những người khác mang Trình Thanh Lam đi, lại cất giọng,

“Báo cho tất cả anh em, mười hai giờ trưa mai, đến xem quái thú làʍ t̠ìиɦ với cô gái xinh đẹp!” Cuối cùng lại thêm một câu, “Cho dù chỉ còn lại

xương, tất cả anh em ở đây, ai ai cũng có phần.”

Trình Thanh Lam nghe thấy giọng nói của cô ta vang khắp tòa nhà. Tiếng hoan

hô vang lên từ mọi ngóc ngách. Sự tuyệt vọng và sợ hãi bao trùm lấy cô

như thủy triều.

“Chờ một chút.” Trình Thanh Lam hỏi ra điều nghi ngờ cuối cùng, “Bây giờ là thời đại nào, đây là đâu? Các người là ai?”

Hồng lão đại ngẩn ra, lập tức cười vang, như nghe được một câu chuyện khôi

hài. Cô ta cười đến mức chảy cả nước mắt. Cô ta nhìn Trình Thanh Lam,

gằn từng chữ, “TRÌNH THANH LAM? Cô đùa với tôi à? Được, tôi nói cho cô

biết. Bây giờ là năm 2234, không là năm 2235, tôi nhớ lầm. Nơi này là

vùng đất chết, đây là đêm cuối cùng cô còn sống sót, nơi cuối cùng của

cô. Mà chúng tôi, là chủ nhân của cô!”

Trình Thanh Lam cũng không kiên trì nữa, thẫn thờ ngồi phịch xuống đất. Lại bị những người đàn ông nắm dây xích lôi đi.

Ông trời ơi! Cô nghĩ: Ông trời hãy nói cho tôi biết, rốt cuộc đây là thế

giới biếи ŧɦái gì? Cô lại xuyên không đến hai trăm năm sau ư?

Nhưng thế giới tương lai, lại thành như vậy sao? Vùng đất chết, vùng đất

chết! Rốt cuộc đây là đâu? Thành phố hoang tàn, vũ lực dã man, mất đi

nhân tính. Nếu là như vậy, cô tình nguyện chết trên giường bệnh, cũng

không muốn xuyên không rồi lại sống bi thảm thế này!

Song, không có ai trả lời cho những giọt nước mắt của cô. Chỉ có bóng đêm mịt mờ, chỉ có càng nhiều đàn ông tụ tập trước căn phòng nhỏ nhìn chằm chằm vào cô. Cô dựa vào góc tưởng run lẩy bẩy.

Thời gian từ từ trôi qua, ánh ban mai từ từ chiếu đến.

————-

Giữa trưa ngày hôm sau, những đám mây phủ kín bầu trời nhiều ngày đã tan,

mặt trời to lớn bất ngờ xuất hiện. Mặt trời vừa ló dạng, đã quét sạch

không khí u ám lạnh lẽo, mặt đất nóng bức như sa mạc.

Trình Thanh Lam không biết đã bao lâu mình chưa ăn rồi, chỉ có điều khi mặt

trời chiếu xuống, cô càng thêm bối rối. Xương sườn bị gãy nơi ngực chưa

được băng bó, đau đớn vô cùng. Cô bị trói kéo đến khu đất trống ngoài

tòa lầu của Hồng lão đại, trên đó có một sân khấu có đường kính chừng

mười mét. Xung quanh vang lên từng đợt vỗ tay ầm ĩ, cô ngước mắt, phát

hiện ra xung quanh có chừng hơn bốn mươi người đàn ông ngồi trên đài,

nhìn mình hưng phấn. Tình cảnh như thế, khiến cho sức lực phản kháng của cô cũng chẳng còn.

Có người đi lên, cởi dây xích cho cô. Cô lại bủn rủn ngồi vật trên nền

đất. Xung quanh tràn ngập hơi thở quái đản của bọn đàn ông.

Trình Thanh Lam… Mày không thể chết ở đây như vậy! Cô nói với mình. Cô cố

gắng cắn môi dưới của mình cho đến khi bật máu, tinh thần cô tỉnh táo

lại. Song, miệng đầy máu tươi lại đưa đến tiếng reo hò của nhiều người

hơn.

“Biếи ŧɦái…” Giọng nói hơi khàn khàn của cô vang lên giữa sân khấu. Tuy không vang dội, nhưng lại rất gây sự chú ý trong tiếng gào thét của bọn đàn

ông, “Tất cả đều biếи ŧɦái…”

Những người đàn ông xung quanh không hề hẹn mà cùng yên tĩnh trong giây lát.

Nhưng bởi vì vẻ mặt và lời nói quá quật cường của cô, nên càng vang lên

những tiếng chửi bậy nhiệt liệt.

Hôm nay Hồng lão đại mặc mặc bộ đồ rằn ri, trên lưng vác theo một khẩu súng tự động, thân thể cường tráng cất bước đi đến. Trình Thanh Lam nghiêng

đầu nhìn một bóng dáng đàn ông cường tráng hơn cả cô ta lờ mờ đứng phía

sau. Từ góc độ Trình Thanh Lam, chỉ có thể nhìn thấy đôi chân to khỏe

kia.

Điều đó khiến cô cảm thấy buồn nôn.

Đợi đến khi người đứng sau Hồng lão đại đến gần. Tất cả những người đàn ông ở đây đều yên tĩnh, cùng nhau kêu lên “Hồng lão đại.” Hồng lão đại uốn

éo thân hình ngồi trên chiếc ghế sô pha đã bẩn không còn rõ màu sắc cách sân khấu bảy tám mét.

“Được rồi, cô gái!” Tiếng nói Hồng lão đại vang dội từng ngõ ngách, “Hãy cung kính dâng thân thể của cô cho quái thú đi!”

Xung quanh vang tiếng reo hò đinh tai nhức ốc. Giọng nói của Hồng lão đại

như châm lên ngọn lửa kích động điên cuồng của bọn họ. Vô số những bàn

tay ngăm đen đưa về phía sân khấu, chạm vào thân thể Trình Thanh Lam.

Trình Thanh Lam chỉ cảm thấy vô cùng đau khổ, cô thét lên tránh né. Mỗi

một lần họ chạm vào đều khiến toàn thân cô run lên.

Tiếng bước chân nặng nề ầm ầm vang lên, những bàn tay kia mới an phận thu về. Trình Thanh Lam che ngực, ngẩng đầu nhìn tên quái thú đang bước đến gần sân khấu.

Lần đầu tiên trong đời cô hoảng sợ đến mức răng va vào nhau lập cập, toàn

thân đều toát mồ hôi lạnh. Nhưng cô không còn đường để trốn, không có

chỗ nào để núp.

Hắn ta là quái thú, thật sự là quái thú.

Thân thể người đàn ông vô cùng to lớn, cao trên hai mét, từ bả vai trở xuống là con người. Da thịt trên cổ hắn có vài phần giống như mãng xà, phía

trên cùng là một cái đầu khổng lồ. Đôi mắt to tròn kia hoàn toàn là mắt

của dã thú. Trên mũi có mấy nếp gấp uốn lượn, hai chiếc nanh vươn ra

khỏi khóe miệng, nhìn thật kỹ rất giống như nanh sư tử. Song, hai bên

đầu của hắn còn cố định hai khối kim loại, trên cánh tay có trang bị thứ gần giống súng máy. Gần như như nối liền với da thịt của hắn, dường như mọc ra từ xương tủy kia. Giống người, lại vừa giống người máy, còn

giống như dã thú. Thứ này cứ từng bước từng bước đi đến gần Trình Thanh

Lam.

Lông ngực màu đen dài phủ cả người hắn. Thân dưới mặc cái quần lính dài

giống như con người. Nhưng lúc này hắn cũng không vội nhào lên. Sau khi

đi lên sân khấu, chuyện đầu tiên hắn làm là khom lưng, cởi chiếc quần

dài, lộ đôi chân tráng kiện mọc đầy lông. Hắn chỉ mặc một cái quần cụt

màu đen, còn có mấy chỗ rách rưới, mặc cũng như không.

Song, trong mắt Trình Thanh Lam, điều kinh khủng nhất không phải là thân hình vô cùng cường tráng của hắn, không phải là chiếc nanh đang chảy nước

miếng ròng ròng, càng không phải là súng máy trên tay hắn. Mà là dã thú

này, dã thú này lại giống như một người đàn ông, giữa hai chân hắn đang

dựng lên du͙© vọиɠ khổng lồ kinh người.

Toàn thân Trình Thanh Lam hóa đá, cô hận mình không thể lập tức chết đi!

Cô bất giác ngẩng đầu nhìn mặt trời. Ánh sáng chói mắt rạng rỡ khiến cho

người cô trở nên ấm áp. Hai tay cô che trước ngực, nơi đó vang lên tiếng tim đập từng là ước mơ tha thiết của cô.

Mình không thể chết được! Cô nói với mình. Mình không cam lòng bị nhục nhã

rồi chết đi như thế! Mình xuyên không đến hai trăm năm sau để sống lại,

nhất định không thể chết lãng xẹt như thế được!

Sau đó, thân hình cao lớn của quái thú, từ từ che khuất toàn bộ ánh sáng trên đình đầu cô.