Type: Thùy Miên
Phương Thanh và đồng nghiệp lập tức ngẩng đầu: “Anh nói gì?”
Bạc Cận Ngôn lặp lại chức danh của mình lần nữa. Hai người đều nhìn thấy khóe môi anh thấp thoáng nét cười, vừa đắc ý vừa ngạo mạn.
Người cảnh sát kia mất kiên nhẫn, cười lạnh: “Anh nói mình là chuyên gia của Bộ Công an sao? Hừm!”
Phương Thanh mắt sáng quắc nhìn xoáy vào Bạc Cận Ngôn: “Có chứng cứ gì chứng minh thân phận của anh không? Tôi bắt anh ngay tại hiện trường vụ án đấy.”
Vẻ mặt Bạc Cận Ngôn vẫn thản nhiên. “Tất cả giấy tờ tùy thân trên người tôi không phải đã bị các anh tịch thu rồi sao? Kiểm tra chứng thực là chức trách của cảnh sát, không phải của tôi.”
Người cảnh sát kia nhấc chiếc khay để những món đồ vừa lục soát trên người Bạc Cận Ngôn đặt lên bàn. Thẻ căn cước, cuống vé máy bay từ Bắc Kinh đến đây ba ngày trước, ví tiền, khăn giấy, găng tay, khẩu trang…
“Nếu anh thật sự là chuyên gia, vậy sao không mang chứng nhận chuyên gia? Thậm chí một tấm danh thϊếp cũng không có?” Người cảnh sát kia gặng hỏi.
Bạc Cận Ngôn cười nhạo: “Đi xa nên tối giản, mang mấy thứ vô dụng ấy làm gì?”
Phương Thanh lấy một tờ giấy chứng nhận đỏ rực trong khay, mở ra xem. “Vậy anh mang theo giấy đăng ký kết hôn làm gì?”
Bạc Cận Ngôn lạnh nhạt không trả lời.
Cuộc thẩm vấn cuối cùng cũng chấm dứt. Phương Thanh tháo còng tay cho Bạc Cận Ngôn, đồng thời bảo đồng nghiệp nhanh chóng xác minh thân phận của anh. “Nếu anh thật sự là chuyên gia của Bộ Công an, vậy khi nãy đã mạo phạm rồi. Tuy nhiên, tôi phát hiện anh ở hiện trường vụ án, hành động giải anh về thẩm tra là chuyện hợp tình hợp lý, đúng với chức trách.”
Bạc Cận Ngôn gật đầu: “Tôi có thể hiểu.” Anh xoa cổ tay bị còng đến ửng đỏ với vẻ mặt điềm nhiên, bình thản. Cảm giác lạ lùng lại dấy lên trong lòng Phương Thanh. Anh cảm thấy anh ta thật khác người: Xuất hiện vào thời điểm không nên có mặt và bình tĩnh vào thời điểm nên giận dữ.
Trong đầu Phương Thanh bật ra một từ “quái gở”.
Bạc Cận Ngôn khẽ nhấp một ngụm trà: “Ồ đúng rồi, khi nãy tôi quên nói. Thân phận chuyên gia của tôi là bí mật, với quyền hạn của các anh chắc hẳn không thể tra ra. Báo với cấp trên của anh có lẽ sẽ xác minh được.”
Phương Thanh và đồng nghiệp trân trối nhìn nhau.
Hai mươi phút sau, anh không thể không mời Bạc Cận Ngôn đến văn phòng mình ngồi, vì Cục trưởng phân Cục đang trên đường đến Sở.
“Bạc… Giáo sư, mời ngồi.” Phương Thanh vốn không phải người giỏi giao tiếp với lãnh đạo, huống chi người ngồi trước mặt này nếu đúng – thì là một nhân vật lớn. Vậy nên sau khi hai người ngồi xuống, không khí như chìm vào tĩnh lặng.
Lát sau, Bạc Cận Ngôn lên tiếng trước: “Dựa theo quy tắc, tôi bị các anh bắt về Sở… Có phải nên báo cho người nhà đến bảo lãnh không?”
Phương Thanh không biết anh ta định làm gì, nhưng vẫn gật đầu: “Đúng vậy.”
Bạc Cận Ngôn mỉm cười, cầm bút viết ra một số điện thoại: “Phiền anh gọi vào số máy này, thông báo để cô ấy đến bảo lãnh cho tôi.”
“Đây là…”
“Đương nhiên là chủ nhân còn lại của tờ giấy đăng ký kết hôn, vợ tôi.”
Nghe vậy, Phương Thanh bỗng có chút băn khoăn. Anh xem chồng người ta là kẻ tình nghi, còn tay bắt về Sở. Tuy một phần nguyên nhân là do hành động khác thường của đối phương, nhưng Phương Thanh thật sự hơi lo sợ khi phải đối mặt với mấy người phụ nữ luôn miệng oán trách ầm ĩ. Anh đành cười khách sáo: “Giáo sư Bạc, anh tự gọi cho chị nhà là được rồi.”
Nào ngờ Bạc Cận Ngôn lặng thinh, trên gương mặt điềm tĩnh chợt lộ vẻ bối rối.
“Nếu cô ấy chịu bắt máy thì tôi cần gì nhờ một người xa lạ chuyển lời?”
Phương Thanh nghẹn họng.
***
Đầu dây bên kia nhanh chóng được kết nối, là giọng một người phụ nữ rất trẻ và dịu dàng. Phương Thanh vốn không muốn nói mình đã bắt nhầm chồng người ta, nhưng Bạc Cận Ngôn kiên quyết buộc anh “phải nói rõ quá trình tôi bị bắt giữ”, hơn nữa còn đứng bên cạnh giám sát. Không còn cách nào khác, Phương Thanh đành kể hết đầu đuôi câu chuyện. Anh cũng khá đau đầu, rõ ràng phải chăm sóc tiếp đãi vị chuyên gia từ trên trời rơi xuống theo chỉ thị của Cục trưởng, sao đột nhiên biến thành nhân viên hòa giải hôn nhân gia đình thế này?
Người phụ nữ nghe xong câu chuyện, vừa kinh ngạc vừa lo lắng: “Giờ anh ấy đang ở Sở các anh sao? Tôi lập tức đến ngay.”
Phương Thanh vội đáp: “Vâng.”
Anh cúp điện thoại, quay sang thấy Bạc Cận Ngôn đã ung dung ngồi xuống ghế. Phương Thanh khoanh tay đánh giá anh ta. Không phải anh ta là chuyên gia tâm lý nổi tiếng giỏi phỏng đoán tâm lý tội phạm hung ác sao? Trông dáng vẻ chững chạc đường hoàng, vậy mà cảm xúc lại thể hiện rõ trên mặt thế kia à? Bây giờ ai cũng có thể nhìn ra anh đang rất vui, vô cùng vui vẻ ấy.
Sau đó, Phương Thanh chú ý thấy Bạc Cận Ngôn đang lật xem tài liệu điều tra vụ án mạng trên bàn.
Tại sao Bạc Cận Ngôn nhúng tay vào vụ này? Trong lúc trò chuyện, anh ta đã trình bày rõ lý do của mình. Anh ta trùng hợp cũng ở khách sạn Diêu gia, còn tận mắt nhìn thấy hình vẽ thi thể trên phố. Hơn nữa, “vì gần đây có chút nhàm chán” nên anh ta bắt tay điều tra vụ này. Vì có những suy luận tương tự Phương Thanh nên anh ta tìm được trường tiểu học kia.
Mặc dù không thích việc anh ta lật xem tài liệu của mình, nhưng lời nói tiếp theo của Bạc Cận Ngôn lại khiến Phương Thanh kinh ngạc.
Anh ta nhìn lướt qua nội dung cuộc họp sau cùng, lặp lại câu cuối ở phần tổng kết: “… Các anh cho rằng “trước mắt không có manh mối then chốt hỗ trợ phá án” ư?” Anh ta ngẩng đầu nhìn Phương Thanh, khẽ cười. “Chỉ đọc phần biên bản ghi chép này thôi, tôi đã thấy được rất nhiều manh mối.”
***
Giản Dao vội vàng rời khỏi khách sạn Diêu gia, bắt taxi chạy thẳng đến Sở Cảnh sát. Cô có thể tưởng tượng được một người thích làm theo ý mình, thích giả làm hung thủ hoặc người bị hại đến hiện trường để cảm nhận tất cả như Bạc Cận Ngôn sẽ bị người ta hiểu lầm như thế nào. Còn tại sao nửa đêm anh lại rảnh rỗi một mình chạy đến hiện trường à? Giản Dao hơi xấu hổ, lẽ nào vì tối nay cô vẫn giận dỗi anh sao?
Gió đêm nhẹ thổi, cô nhìn ánh đèn tỏa sáng trong thành phố cổ, vu vơ nghĩ về cuộc sống gia đình của hai người trong nửa năm qua.
Sau khi kết thúc vụ án chấn động “Tên biếи ŧɦái ăn thịt người Hoa tươi”, Bạc Cận Ngôn đã cầu hôn Giản Dao. Cô vốn cho rằng phải chuẩn bị một thời gian nữa, nào ngờ vừa về đến Bắc Kinh, anh lập tức dẫn cô đến Cục Dân chính đăng ký. Lúc ấy, Giản Dao khá bất ngờ. Cô còn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng tâm để lấy chồng và làm vợ người ta. Nhưng đứng trước cửa Cục Dân chính, cô đã xiêu lòng khi nhìn thấy ánh mắt vui sướиɠ và chờ mong của anh. Cả người anh dường như tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Anh khiến cô nhận ra đây chính là điều mình hằng mong muốn.
“Em bằng lòng.” Cô dịu dàng đồng ý.
Bởi vì tôn sùng năng lực và sự chính trực của anh, bao dung cho bản tính ngây ngô và bướng bỉnh của anh nên cô mới bằng lòng. Cô quá đỗi may mắn mới gặp được một người đặc biệt như anh. Dù đã hai mươi tám tuổi, anh vẫn sẽ nhăn nhó mặt mày chỉ vì không được ăn món cá yêu thích. Trong mắt cô, anh luôn tỏa ra vầng hào quang rực rỡ sáng ngời.
Nhưng ngay cả con cá cũng biết nóng nảy cơ mà! Trong vụ án tên biếи ŧɦái ăn thịt người Hoa tươi kia, Giản Dao đã chịu không ít gian khổ, phải nghỉ ngơi mấy tháng mới có thể quay lại tiếp tục làm việc. Khi đó, tuy còn bận rộn với quá trình kết thúc vụ án nhưng anh đã hứa khi rảnh rỗi sẽ đưa cô đi chơi một thời gian, cùng tận hưởng thế giới ngọt ngào và nhàn hạ của hai người. Ấy vậy mà…
Tháng Một, Giản Dao đề nghị đi du lịch, Bạc Cận Ngôn hồ hởi đáp: “Ồ, em yêu, Hà Nam mới xảy ra một vụ án gϊếŧ người liên hoàn, anh đã đặt vé máy bay cho chúng ta rồi, tối nay bay.”
Cô đành đồng ý: “À, được.”
Đến tháng Hai, Bạc Cận Ngôn lại đề xuất: “Bên Mỹ mời anh sang tọa đàm về vụ án tên biếи ŧɦái ăn thịt người Hoa tươi. Việc này có ý nghĩa vô cùng quan trọng trong việc phòng chống các vụ án tương tự. Hơn nữa, anh còn có thể cùng những đồng nghiệp trước kia nghiên cứu tỉ mỉ hơn từng chi tiết của vụ án này. Chỉ nghĩ thôi đã khiến người ta hào hứng rồi.”
Giản Dao cũng ủng hộ: “Được, anh đi đi.”
Sang tháng Ba, Bạc Cận Ngôn có một mối quan tâm khác: “Du lịch à? Giản Dao, đồng nghiệp làm ở FBI trước kia của anh mới xuất bản ba quyển sách mới, anh phải xem cho xong trong tháng này. Em cũng biết đấy, việc thi thố giữa anh và họ thuộc đẳng cấp những nhà tâm lý học tội phạm hàng đầu thế giới. Em không thấy hưng phấn vì chuyện này sao?”
Giản Dao im lặng chấp nhận.
Và tháng Tư đã đến. Mấy hôm trước, Giản Dao cầm tài liệu tới tìm anh: “Cận Ngôn, em thích thành phố cổ này, mùa này đi du lịch rất thích hợp.”
Khi ấy, người kia còn ôm cô ngồi trên đùi, vừa thích thú nghịch tóc cô vừa trả lời thế nào?
“Em thích đến nơi có một đống kiến trúc cổ nhân tạo, chen chúc giữa đám du khách mù quáng và ngắm nghía những món quà lưu niệm rẻ tiền sao?”
Giản Dao nghẹn lời.
Cuối cùng, anh còn đổ thêm dầu vào lửa: “Thực ra, anh có một điểm du lịch tốt hơn muốn giới thiệu với em đây. Ở sông Hắc Long thuộc khu vực biên giới Trung – Nga vừa xây dựng một nhà tù có hệ thống phòng thủ rất chắc chắn và tiên tiến. Hơn nữa, tội phạm bị giam ở đấy đều phạm tội nghiêm trọng. Nếu chúng ta đến sớm, có thể may mắn trở thành nhóm khách đầu tiên đấy!”
Sáng sớm hôm sau, Giản Dao lẳng lặng thu dọn hành lý, một mình bay đến thành phố cổ trong tập tài liệu hướng dẫn du lịch kia.
***
Chỉ thoáng chốc, xe đã dừng trước cửa Sở Cảnh sát. Một viên cảnh sát hình sự chờ sẵn ở cửa dẫn Giản Dao vào trong. Cô nhớ mấy ngày nay đều không chịu nhìn mặt anh, giờ đây trái tim đột nhiên lỡ nhịp.
Vừa cúp máy, cô đã cuống cuồng bắt xe đến đây. Không biết lúc bị đội trưởng đội cảnh sát hình sự hiểu lầm là nghi phạm và bắt đi, anh có phải chịu khổ sở gì không? Tuy nửa năm nay anh có tập thể thao, còn từng bảo cô sờ thử cơ bắp trên tay mình, nhưng theo Giản Dao phán đoán, chút cơ bắp ấy muốn đối kháng với một cảnh sát bình thường còn khó, huống chi đối phương còn là đội trưởng đội cảnh sát hình sự.
Khi đang suy nghĩ miên man, cô phát hiện đã đứng trước cửa một căn phòng. Một người đàn ông cao lớn bước ra, nở nụ cười niềm nở: “Là cô Giản sao? Tôi là Phương Thanh, đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố cổ. Đã muộn như vậy còn làm phiền cô.”
Giản Dao vội bắt tay với anh ta: “Chào anh, tôi là Giản Dao, cảnh sát hình sự Phòng tâm lý tội phạm thuộc Bộ Công an, vợ của Bạc Cận Ngôn. Hân hạnh được gặp anh.”
Phương Thanh nhìn ra phía sau. “Anh ấy đang ở bên trong.”
Giản Dao ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt anh ta. Căn phòng tương đối nhỏ hẹp, đêm đã khuya mà đèn đuốc vẫn sáng rực như được phủ một lớp thủy tinh trong suốt. Bạc Cận Ngôn mặc bộ đồ Tây thẳng thớm, hai tay chắp sau lưng, chăm chú nhìn một loạt kết luận viết rành mạch trên bảng trắng.
Giản Dao nhìn dáng vẻ anh từ đằng xa, đột nhiên cảm thấy cơn giận trong lòng cứ thế tan thành mây khói. Hoặc là… Từ khoảnh khắc anh theo cô đến đây thì bao hờn dỗi mấy ngày trước đều tiêu tan rồi. Có điều, cô không thể dễ dàng xuống nước như vậy được.
Cô lẳng lặng ngắm nhìn bóng lưng vững chãi của anh, lòng chợt nghĩ: Có lẽ cả đời này, anh đều phải cô đơn đứng ở vị trí ấy, cho đến khi mái tóc đen nhánh từ từ bạc trắng, tấm lưng thẳng tắp cũng dần trĩu xuống vì năm tháng hao mòn. Thế nhưng, đôi mắt anh sẽ luôn luôn kiên định.
Cảm nhận được động tĩnh ở phía sau, Bạc Cận Ngôn quay đầu lại. Ánh mắt anh lướt qua Phương Thanh, nhanh chóng đổ dồn về phía Giản Dao. Hai người nhìn nhau qua khoảng cách mười mấy mét.
Giản Dao khẽ gọi: “Cận Ngôn…”
Anh khẽ nở nụ cười, giành nói trước: “Bà Bạc, anh rất khỏe, không sao cả.”
***
Môn Tâm lý tội phạm ở trường cảnh sát được phần lớn học viên lựa chọn. Trên thực tế, nó rất có ích trong quá trinh điều tra, phá án. Kết quả suy đoán tâm lý và hành động của tội phạm hỗ trợ khá đắc lực cho việc đưa ra những suy luận. Tuy nhiên, Phương Thanh chưa từng được diện kiến một chuyên gia tâm lý tội phạm thực thụ nào.
Thôi, cứ nghe thử xem sao! Anh và mấy cảnh sát hình sự trao đổi ánh mắt với nhau. Trái lại, Bạc Cận Ngôn rất điềm tĩnh uống trà, như thể đã quá quen với đám cảnh sát hình sự như họ và cảnh tượng lần đầu gặp mặt thế này rồi.
Trời khuya đứng gió, không gian trở nên tĩnh lặng như tờ. Phương Thanh chú ý thấy Giản Dao ngồi bên cạnh Bạc Cận Ngôn đã mở laptop lên. Bạc Cận Ngôn hơi cúi đầu nói gì đó với cô, Giản Dao gật gù, dáng vẻ vừa nghiêm túc vừa lạnh lùng giống hệt chồng mình. Nhìn cách mà hai người đối xử với nhau, trong đầu Phương Thanh bỗng nghĩ đến cụm từ: Tâm đầu ý hợp.
Thật ra rất lâu trước đây, Phương Thanh cũng từng mong mỏi một tình yêu như vậy. Có một cô gái dịu dàng, đáng yêu bầu bạn với mình. Cuối cùng, anh lại phải lòng một người phụ nữ sắc sảo như chim ưng.
Phương Thanh cười tự giễu.
Lúc này, Bạc Cận Ngôn chợt cất lời: “Hung thủ hơn hai mươi tuổi, là người bản địa, hoặc đã sinh sống ở đây một thời gian khá dài. Là người quen của nạn nhân Phó Vĩ, hoặc ít nhất từng tiếp xúc với anh ta ở nơi này. Hung thủ gây án một mình.
Đêm xảy ra vụ án, hung thủ mặc một chiếc áo khoác rất dày. Có hiểu biết nhất định, thậm chí có một chút kỹ năng thực tế trong việc phản trinh sát, dường như khá am hiểu quy trình tra án của cảnh sát. Rất có thể hung thủ từng tiếp xúc với cảnh sát thông qua một vài vụ án khác, ví dụ với vai trò là người tình nghi hay người có liên quan đến vụ án được cảnh sát mời về phối hợp điều tra.
Hung thủ cư ngụ trong phạm vi mấy con phố lân cận hiện trường xảy ra vụ án, hơn nữa không đủ điều kiện sống một mình. Không có việc làm, hoặc làm công việc ở tầng lớp khá thấp.
Hung thủ gan dạ, tỉ mỉ, lập kế hoạch chu đáo, chặt chẽ, nhưng tinh thần căng thẳng cực độ. Có dấu hiệu tâm thần phân liệt, nhưng trong sinh hoạt và công việc có thể tự kiểm soát nghiêm ngặt không để ai biết. Trong cuộc sống, hung thủ gặp phải chuyện gì đó và bị tác động sâu sắc, tạo nên áp lực lâu dài cho bản thân.
Hãy tìm kiếm người có những đặc điểm thỏa mãn các điều kiện trên trong nhóm người từng tiếp xúc với Phó Vĩ ở thành phố này, cũng chính là những người các anh từng điều tra. Kiểm tra bằng chứng ngoại phạm của họ, tìm kiếm nhân chứng của vụ án… Các anh sẽ nhanh chóng có thu hoạch thôi.”