Dao Nhi lúc này đã quỳ gối bên giường Lưu thiếu gia, hai đầu gối khép lại, trên thân người thẳng tắp, rắn chắc bờ mông đặt trên bắp chân của mình. Nhìn bờ mông căng mọng thiếu nữ kia rất co phong phạp của Diễm Kiếm tiên tử, chắc hẳn sau này cũng sẽ không kém.
Lưu Ứng Lôi vẫn còn nằm trên giường đâu, tơ tưởng về cảm xúc đêm qua, liếc nhìn Dao Nhi.
Diễm Kiếm tiên tử cũng gần bên, nhũ hoàn, âm hoàn, xuyên xích, xuất ra một cân dây đỏ, một mặt buộc bên trái ngón cái với ngón cái tay trái lên, một chỗ khác cài chốt cửa kẹp sắt, “Dao nô thỉnh giơ mông lên.”
Lưu thiếu gia hứng thú nhìn hai mẹ con, có chút tiếc hận vị mỹ phụ đẫy đà này, nếu thật không phải hắn định hiến lên phụ hoàng, hắn thật muốn đè ra chơi thật tận tình.
Dao Nhi gật gật đầu bờ mông nhẹ nhàng ly khai bắp chân, phía dưới mép l*и lộ liễu lộ ra.
Diễm Kiếm tiên tử túm ra bên trái mép l*и, sau đó cầm cái cặp kẹp lấy, Dao Nhi nhẹ khẽ hừ một tiếng, dưới hanag1 dâʍ ŧᏂủy̠ lại thêm vài phần.
Bên phải đồng dạng bắt chước làm theo, Dao nhi lần nữa ngồi ở bắp chân của mình, liên tiếp, kết nối ngón chân cùng cái cặp dây nhỏ, bị mẫu thân điều đến nhất nhanh, kể từ đó, chỉ cần hai chân của mình ra bên ngoài nhếch lên, chính mình mép l*и sẽ lớn nhất hạn độ bị lôi kéo khai mở, cái kia tao non lỗ l*и liền nhìn thấy một cái không sót gì.
Diễm Kiếm tiên tử quỳ xuống trước mặt Lưu thiếu gia, đạo “tẫn súc phải tận tâm hầu hạ chủ nhân, chủ nhân chưa dậy, tính là chưa được rời đi, lần này Dao nô không hiểu quy củ, cầu Lưu thiếu gia hảo hảo dạy dỗ?”
Lưu thiếu gia tâm tình rất tốt, sảng khoái khoát tay, “Không trách, Dao Nhi đêm qua hầu hạ rất tốt, bổn thiếu gia rất hài lòng,”
“Lưu thiếu gia rộng lượng, Dao nô tâm khảm, nhưng thiếu gia cũng không thể sủng nàng lên tới trời được, dẫu sao nàng cũng chỉ là tẫn súc hạ đẳng, cho dù đánh chết cũng chính là thiên đại ban ơn.” Diễm Kiếm tiên tử nói, tay cầm roi da, hung hăng muốn trừu nhi nữ.
Dao Nhi quỳ đó, tính nói chút gì, nhưng cũng không dám, nay vừa nhúc nhích, đau chính là lỗ l*и chính mình.
Lưu thiếu gia nhìn Dao Nhi bị kẹp đau đến nhói mày, không đành lòng đạo, “Tính, bổn thiếu gia thu Dao Nhi làm nô thϊếp, không đến nỗi như tẫn súc đối đãi đi.”
Diễm Kiếm tiên tử mừng thầm trong lòng, nháy nháy mắt mấy cái, Dao Nhi cắn bờ môi, vươn hai tay, quỳ dập đầu, do cố gắng quá sức, hai mép l*и bị dây kéo căng ra một mảnh, lộ ra thớt tẫn huyệt đỏ thẫm. “Dao nô tạ chủ nhân thu lưu.”
Diễm Kiếm tiên tử thở nhẹ một hơi, nàng cùng nữ nhi làm trò, hòng lấy lòng Lưu thiếu gia, cũng mưu đồ một vị trí chắc chắn cho nữ nhi, xem như cởi bỏ một khúc mắc trong lòng nàng.
Diễm Kiếm tiên tử cũng đạo, “nô đội ơn Lưu thiếu gia chiếu cố,” sau đó mỉm cười, “từ nay, xem như Dao nô có một danh phận, lại còn là nô thϊếp. Về sau, nô gặp nữ nhi còn phải dập đầu hành lễ nữa đây.”
Dao Nhi “mẫu thân …”
“Ngươi không cần phải nói, sau này, ngươi là Lưu thiếu gia nô thϊếp, thân phận địa vị bày ra đó, mẫu thân tuy là ngươi thân sinh, nhưng nữ nhi gả ra ngoài, đó chính là đương phu quân tính. Nương còn không được chủ nhân thu lưu, đó chính là địa vị không bằng, ra vào, còn phải cho ngươi dập đầu hành lễ. Sau này nương có làm gì sai, ngươi cứ hung hăng trách phạt, đáng ra roi cứ ra roi, đáng mắng cứ mắng.”
Dao Nhi giật mình, “nữ nhi sao dám.”
Diễm Kiếm tiên tử quyết nói, “Tại sao lại không? Ngươi bây giờ là nửa cái chủ nhân, trong nhà chỉ dưới chủ nhân cùng nữ chủ nhân, sao lại không thể răn dạy tẫn súc, huống chi nương nay còn chưa tính là tẫn súc. Ngươi thật muốn làm nương tức chết à? Để người khác mắng nương là không biết dạy dỗ nữ nhi?”
Lưu thiếu gia nhìn Diễm Kiếm tiên tử tiện chính mình, thật hối tiếc a, có nên thay đổi chủ ý, thật xem như không biết, đem Diễm Kiếm tiên tử cũng hưởng thụ chút mẫu nữ hoa. Như Thái Phượng a di cũng là mẫu thân của Dịch a di đó thôi. Hắn từ nhỏ đã phát thèm.
Nghĩ thế, phía dưới Lưu thiếu gia lại phản ứng lên, hắn lắc lắc đầu, chuyện này nhất định không được, phụ hoàng tuyệt đối không đồng ý, còn có đại tỷ cửa cũng không qua được.
Diễm Kiếm tiên tử nhìn Lưu thiếu gia phía dưới căng thành túp lều, ngoan ngoãn bò lại đạo, “Lưu thiếu gia có chút không thoải mái, để nô hầu hạ.” Nói rồi nhẹ nhàng vươn ra cái cổ trắng nõn, dùng miệng gợi mở dây lưng quần.
“thỉnh Lưu thiếu gia ban côn ŧᏂịŧ” nói rồi vươn nhẹ đầu lưỡi liếʍ Lưu thiếu gia dươиɠ ѵậŧ, lúc này đã nhất trụ kình thiên, tuy rằng thua kém phụ thân, nhưng cũng chính là có danh bảng dươиɠ ѵậŧ.
“Vυ't, vυ't” bỗng nhiên Nguyệt Thiến vung roi, quất thẳng sau lưng Diễm Kiếm tiên tử, la lớn, “Tiểu chủ nhân không thể. Việc nhỏ không nhẫn, sẽ hư đại sự.”
Lưu thiếu gia lúc này cũng giật mình, khoát tay, “ngươi không cần, để Dao nhi tới là được.”
Dao Nhi nghe vậy, ráng bò lại, mặc cho hai bên tẫn huyệt đều bị kéo căng, muốn đứt ra, cắn răng hướng về phía Lưu thiếu gia, ngậm lấy côn căn, phun ra nuốt vào, như mây trôi nước chảy.
Lưu thiếu gia nhắm mắt tận hưởng mỹ nữ hầu hạ, bên cạnh có Nguyệt Thiến đạo,
“Tiểu chủ nhân, cũng đến lúc hoàn thành nhiệm vụ chủ nhân giao phó, không tiện đem theo kiếm nô, không bằng để kiếm nô về Giang Nam với chủ nhân a.” Nàng thật sợ, Diễm Kiếm tiên tử thật quá dụ hoặc, lại còn là cùng với nhi nữ, mẫu nữ hoa, xinh như tiên thiên, thao tiện vô cùng, thật là trí mạng dụ hoặc. Lưu lại nàng bên cạnh tiểu chủ nhân, sớm muộn cũng ủ ra đại sự, hỏng việc lớn.
Lưu thiếu gia cũng thật sợ mình cũng sẽ không cầm được lòng, việc trước mắt còn là thu tóm giang hồ đâu.
“Diễm Kiếm, ở Ngọc Kiếm Các, ngươi chắc có thể khống chế cục diện chứ?” Lưu thiếu gia hỏi.
“bẩm, trước mặt tiểu chủ nhân, nô không dám làm Diễm Kiếm, tiểu chủ nhân tùy ý gọi cẩu nô, mẫu cẩu, Bạch Đại Nãi đều được.”
“không cần thiết, chuyện chính cần thiết, thiếu gia ta cần thống nhất giang hồ, làm giang hồ các phái quy thuận Đại Việt triều đình, nên cần có môt bang phái tại giang hồ, làm đại biểu cho triều đình. Nếu Ngọc Kiếm Các thật có thể làm được chuyện này, chỗ tốt sẽ không thiếu. Nhưng thật là vì ngươi mà hỏng việc, chỉ sợ không tốt bàn giao.” Lưu thiếu gia đạo.
Hắn nói là thật, việc này thất bại, tất có người muốn xui xẻo, cho dù hắn có muốn bỏ qua, mẫu phi cũng không bỏ qua, mất đi đế vị, xác định Ngọc Kiếm Các sẽ xui xẻo, Dao Nhi, Diễm Kiếm gì gì đó đều không thoát khỏi, trừ khi đầu nhập vào Đại huynh.
Diễm Kiếm tiên tử nói, “Thật, tuy trong tối trưởng lão hội làm khó dễ lăng nhục hai mẹ con nô không ít, nhưng bề ngoài, đệ tử đều là nghe theo nô cả, sau này, toàn bằng thiếu gia sai khiến.”
Lưu thiếu gia gật gù. “Vậy ngươi nhanh đi về Ngọc Kiếm Các chuẩn bị một chút, nghe nói ba tháng sau có đại hội võ lâm, đó, chính là lúc ngươi lên sàn diễn, đừng để ta thất vọng.”
Nguyệt Thiền nghe ra hoảng, ba tháng còn không biết có dẫn lửa thiêu thân gì đây. Chi bằng đem Diễm Kiếm đi theo chủ tử, đó mới chính là thượng sách. “Tiểu chủ nhân, kiếm nô đã sơ thành, có nên đem đến cho chủ nhân một kinh hỷ?”
Phía dưới, Dao Nhi tuy lắng nghe, nhưng động tác vẫn không ngừng, thuần thục chuyên chú, thể như tất cả không liên quan đến nàng, ngay lúc này, chỉ có dương căn của Lưu thiếu gia mới chính là tất cả.
Lưu thiếu gia dục hỏa có chút nguội, tỉnh táo hơn lên, cũng nhận ra ẩn ý trong lời nói của Nguyệt Thiến, gật đầu đồng ý. “Trước khi gặp phụ hoàng, hỏi ý kiến vị chủ thượng này một chút, xem ý kiến như thế nào, tránh sau này ra chuyện không cần thiết. Chuyện này giao cho ngươi cùng Liễu Nhi đi làm.”
Nói xong, nhắm mắt lại hưởng thụ. Nguyệt Thiến dạ vâng rồi lui ra, tay nắm theo dây xích, kéo Diễm Kiếm ra ngoài, thật như dắt theo con chó đồng dạng.
…