Việt Linh Đế

Chương 307 Thẳng tiến Bắc phương 3

Minh Nhật cưỡi Lưu Quang thú thở dài, đại trận, pháp trận nếu hữu dụng thì vó ngựa Mông Cổ đã không kéo dài từ Âu sang Á. Nếu đại trận hữu dụng thì Tùy triều cũng không bị Xích Quỷ nhân đánh cho tàn phế. Cái gọi là đại trận trong mắt hắn chỉ giống như đội hình, chiến thuật, có chỗ hữu dụng, độc đáo, nhưng tuyệt không thể gọi là cái gì mà so với trời hay tuyệt mệnh.

Huống chi hai quân trang bị quả thật là quá chênh lệch. Một bên tinh kỵ, trang bị làm bằng da thuộc, cương thép. Một bên chỉ là sắt gỉ, áo vải. Trong chiến tranh lạnh, lấy xác người mà tiến, thì trang bị cực kỳ quan trọng, nó ví như một bên cầm giáo mà đâm, nhưng đâm sao cũng không thủng giáp đối phương, đối phương thì lại có giáo nhọt, tiễn dài, vậy thì kết cục cũng có thể nghĩ.

Có chăng là những người khác có chút hoảng sợ, dẫu sao tới tận 30 vạn người, dù là châu chấu cũng đủ rợp cả bầu trời.

Đinh Liệt nói: “Đại ca! Làm sao bây giờ?”

Minh Nhật nói: “Làm sao bây giờ? Sát! Dưới sức mạnh tuyệt đối, đại trận chỉ là trò mèo!”

Sau đó ra lệnh, pháo lên trước, chỉ cần bắn vào trung tâm, rối loạn địch quân, gϊếŧ bao nhiêu hay bấy nhiếu. Chỉ tội Bắc quân, áo manh đấu đạn pháo.

Lại phân Đinh Liệt, Lâm Thiệu Nam dẫn 2 vạn kỵ binh, đánh về hai cánh, bại hai cánh, thì lại đánh ngược vào trung quân. Còn chính Minh Nhật dẫn 2 vạn quân hiệp trợ.

Cung tiễn sẵn sàng, thỏa sức bắn vào bên địch.

Tuy Yến Nhược Thanh có đọc qua binh thư, cũng có thể gọi là tinh thông, nhưng thời gian không nhiều, trang bị thiếu thốn, cũng chỉ có thể gọi là dung chiến thuật biển người mà thôi. Mặc cho biến trận như thế nào, bộ binh tuyệt không thể vây kỵ binh vào giữa. Mà nếu không thể vây kỵ binh, lại bị kỵ binh càn quét hai cánh, đó chính là mộ hồi ác mộng.

Yến Nhược Thanh thầm hô không tốt, kỵ tinh đối phương quả là tinh nhuệ, hoặc nói quân ta trang bị quá kém, cung tiễn không nhiều, không xuyên được giáp. Bộ binh lại không theo kịp kỵ binh, mặc cho kỵ binh giày xéo. Cũng không thể tấn công trung lộ, trung lộ đối phương cũng là kỵ binh, chỉ cần bỏ chạy, rồi chờ hai cánh giáp lại, vậy thì Ngụy quân chẳng khác nào bị ba mặt giáp công.

Chia ra, đuổi theo Đinh Liệt, Lâm Thiệu Nam cũng không ổn, vì một khi chia ra, trung quân sẽ xuyên vào giữa, bại còn thảm hơn.

Nói đi nói lại, bộ binh không cung tiễn, đối đầu với kỵ binh, đó chính là muốn chết. Tướng quân bên địch chỉ cần không quá ngu ngốc, hẳn đứng ở thế bất bại, hễ thua, có thể chạy, thắng có thể xông lên.

Tuy thông minh nhưng Yến Nhược Thanh cũng phải than rằng “Chẳng lẽ ta liền chết ở chỗ này?”

Ngay tại Minh Nhật còn đang giằng co là lúc, rất xa trên núi nhỏ, đã chạy tới hơn 500 kỵ chiến mã, có nữ có nam, dẫn đầu rõ rang là tứ đại yêu thú Liễu Diệp Thanh, Tiên Thiên Yêu Vương Tĩnh Oánh, Xuyên Đương Thú Điền Tư Tuyết, Liếʍ Trĩ Hồ Hồ Mị Nhi, đi theo phía sau chúng dũng sĩ Thiết Điêu, Đồng Hoàn, Triệu Hướng, Mã Minh cùng với Vân Quỳnh, Tiêu Yến, Hoa Hoành, Trương Kiêu, Phí Cổn, Tần Chiến đám người, lại mặt sau là Phạm Triết, Sài Cường cùng với ba cái Tam Đầu Long Bạch Thuận, Hận Thiên đao Dương Minh.

Triệu Kinh Lôi bị mang đi Hoa Sơn chữa thương, Lưu Thải Lăng tự nhiên cũng đi theo, cho nên hai người không có tới.

Nhìn thấy đại chiến phía bên dưới, nghiễm nhiên các yêu thú cũng muốn tham gia, tự hỏi không giúp được nhiều, cũng giúp được ít.

Nói rồi, các nàng tự chia ra, quyết bắt cho được Tiết Chính Long, Liễu Diệp Thanh cùng Điền Tư Tuyết dẫn theo hai trăm tinh kỵ, đi về phía tây năm dặm, hợp với Định Liệt. Vương Tĩnh Oánh, Hồ Mị Nhi dẫn theo hai trăm tinh kỵ, đi về phía đông, hợp quân với Lâm Thiệu Nam tướng quân. Còn lại đi vòng qua khe nhỏ, hợp với trung quân.

“thề phải bắt được Tiết Chính Long!”

Liễu Diệp Thanh nói: “Bảo trọng!”

Hồ Mị Nhi nói: “Hiểu được! Việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi mau!” Cấp dẫn theo hơn hai trăm kỵ, hướng tây mặt phong tốn đi.

Sau gần nửa canh giờ, Yến Nhược Thanh mệt mỏi chỉ huy tam quân, biến hóa đại trận, duy chỉ là bộ binh, tuyệt không theo kịp kỵ binh. Dẫu cho trên đài cao nhìn thấy rõ ràng, nhưng từ khi phát lệnh, đến khi quân sĩ nhận được lệnh, theo pháp biến hóa, thì quân địch đã chạy xa rồi. Kim Long đại trận diễn luyện chu kỳ chưa xong, đã phải biến trận, thế trận thay đổi trong nháy mắt, lại nói từ xa, lại có thêm kỵ binh kéo tới, thẳng vào trung quân đài cao, từ phía sau, lại làm sao tránh?

Tại Thạch Huệ trong tay lủi thiên hầu thăng lên thiên không, màu đỏ diễm hoa tại chạng vạng tối bầu trời nổ tung, tinh kỵ như lợi đao vậy cắm thẳng vào Ngụy Sở tim gan.

Hồ Mị Nhi cầm trong tay Lịch Tuyền Thương căng thẳng, yêu quát: “Người cản ta tử!”

Thạch Huệ phía sau, sớm bay ra hai con chiến mã, Thiết Điêu, Đồng Hoàn tả hữu nghênh ra, cũng không xưng tên họ, song thương đều phát triển, thẳng thống Trương Dụng, Mã Hữu hai người.

Thạch Huệ khoát tay chặn lại bên trong rơi phượng đao, vừa muốn tiến lên, phía sau Phí Cổn giận dữ hét: “Lão tử không ở Đại Tùy, năm đó tiểu tốt cũng dám xưng đại tướng! Lý Hoành! Ngươi hoàn nhận được Phí mỗ sao?”

Lý Hoành nghe vậy, tập trung nhìn vào, kêu lên: “Ai nha! Nguyên lai là Phí tướng quân!”

Phí Cổn quát: “Cấp lão tử tránh ra, nếu không dưới đao vô tình!”

Lý Hoành đang do dự đang lúc, thình lình Triệu Hướng tả giơ tay lên, một phen liễu diệp đao thẳng hướng hắn mặt đánh tới, Lý Hoành vội vàng dùng đao đυ.ng mở.

Yến Nhược Thanh Kim Long Đại Trận bị này ba đường tinh kỵ xông lên, liền loạn cả lên, Yến Nhược Thanh mị nhãn bên trong, đã phiêu đã đến chính giữa ly hỏa vị có vài chục viên thiếu niên tướng quân, tại xông ngang dựng thẳng chàng, đúng là Hoàng Tường, Triệu Hướng, Mã Minh, Võ Thiệu, đợi Dực Đức quân sĩ, ly hỏa vị Đông, Tây hai mặt nhuyễn hϊếp, cũng có số trăm vị tướng lĩnh đánh tới.

Yến Nhược Thanh biết chuyện hôm nay tuyệt không thể thắng, chỉ mong sao giữ mạng là được, trong giây lát một cái hình gì đó quăng lên đài, Yến Nhược Thanh thân thủ không tầm thường, việc đã đánh mất lệnh kỳ, một cái lộn một vòng, rơi vào Phong Thâu Thú trên lưng, cơ hồ tại đồng thời, một tiếng vang thật lớn, đem đài bị tạc sụp một góc.

Tiếng vang qua đi, Tiết Chính Long gương mặt đen xám, theo Chương Mị hương khu hạ nhô đầu ra, hét lớn: “Người nào có thể nói cho ta biết, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Nguyên lai Tiết Chính Long cũng không phải người ngu, cảm giác không đúng, tại trước tiên kéo qua Chương Mị, Trịnh Chước hai con yêu thú, dùng các nàng hương khu, chịu qua này chỉ ngòi nổ nổ mạnh, Trịnh Chước tại mặt khác, sở thụ đánh sâu vào không lớn, tuy là bị thương, vẫn còn chưa chết, Chương Mị lưng trắng tẫn khai, miệng vết thương hắc hồ một mảnh, lộ vẻ không sống được.

Phong Thâu Thú trên lưng, Yến Nhược Thanh yêu thanh nói: “Chủ nhân! Đại trận bị người phá, chúng ta đi mau!”

Dứt lời trước hết quất vào Phong Thâu Thú hông lớn lên, Phong Thâu Thú giận kêu một tiếng, cuồn cuộn nổi lên một mảnh bão cát, như cuồng phong dường như nhắm thẳng Tấn Dương phương hướng đi.

Tiết Chính Long trợn mắt há hốc mồm, mắng to: “Tiện súc! Dám bỏ lại ta! Tìm được ngươi lúc, định không nhẹ dù!”

Ông Tiêu Tử theo đài giác vươn ra, gấp giọng nói: “Chủ công! Sao lại thế này?”

Tiết Chính Long nộ nói: “Yến Nhược Thanh cái kia thế nhưng bỏ lại ta nhóm, một mình chạy!”

Quỷ Đạo Nhân khiêu lên đài nói: “Nàng vì sao chạy, chẳng lẽ ——?”

Tiết Chính Long đạo: “Đại trận bị người phá, các ngươi mau hộ ta chạy trốn! Đừng lại bảo Lưu tiểu cẩu cấp đuổi kịp! Ai nha ——! Quỷ Đạo Nhân, đã quên nói cho ngươi biết, máy này là thượng không thể ——!”

Tiết Chính Long nói hoàn học thuyết xong, lại có mấy cái ngòi nổ, theo vạn quân tùng trung bị người đốt ngòi nổ ném đi lên, Tiết Chính Long cũng không quản Quỷ Đạo Nhân, đè lại Trịnh Chước cho rằng thịt người cái đệm, liền hướng dưới đài liền khiêu.

Quỷ Đạo Nhân, Ông Tiêu Tử không rõ ràng cho lắm, hoàn kinh ngạc nhìn chằm chằm kia bay lên ngòi nổ xem đấy, một thanh âm vang lên, không huyền niệm chút nào đáng nói, Quỷ Đạo Nhân bị tạc được bay đến giữa không trung, sau một lúc lâu, thi thể “Bá thát ——!” Một tiếng, rơi xuống thượng, Ông Tiêu Tử lại bị nổ hoàn toàn thay đổi, theo đem đài cái thang cổn xuống dưới, cũng không khả sống tạm rồi.

Tiết Chính Long tuy có Trịnh Chước cho hắn làm đệm thịt, theo cao ba trượng đem đài hạ xuống lúc, cũng rơi là thất điên bát đảo, may mà trừ bỏ Trịnh Chước cho hắn làm đệm thịt ở ngoài, dưới đài còn có quân binh yêu súc, trong lúc vô tình cũng làm người của hắn đệm thịt tử, Tiết Chính Long sau khi hạ xuống, lăn hai vòng, đã vô lực bò lên, đang tuyệt vọng là lúc, vừa vặn Phi Hồng Tản Nhân đuổi tới, thấy thế kinh hãi, việc khảy cái nói quyết, làm khởi một trận cuồng phong đến.

Dực Đức Quân sĩ Vương Kiên vừa vặn đuổi tới, cử đao liền chém, không ngờ mắt hoa một cái, Tiết Chính Long thế nhưng không thấy, hỗ hưng, Đỗ Cảo đồng loạt đuổi tới, gấp giọng nói: “Vương Kiên! Rơi xuống đất nhưng là Tiết Chính Long! Đi đâu vậy?”