Việt Linh Đế

Chương 97 Xuân tiêu nhất khắc vạn kim

Minh Nhật cũng đang cười, hôn Hạ Uyển Nhi cái miệng nhỏ nhắn, “Cái gọi là xuân tiêu nhất khắc thiên kim, Dịch Thiên Lan, Thái Phượng, hầu hạ ta cùng các chủ mẫu!”

Đại Tùy quan lớn hiển quý, lúc động phòng, đều không có ngoại lệ đều phải cùng thú thị thϊếp, tiện thϊếp, nô thϊếp, trợ hứng, Hạ Uyển Nhi sanh ở quan lại danh môn, là biết những chuyện này.

Dịch Thien Lan nhẹ nhàng đem Hạ Uyển Nhi cát phục bỏ đi, phù nàng nằm xuống, theo vành tai của nàng hôn nhẹ, chầm chậm liềm, gấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ nàng.

Còn Thái Phượng cũng ngoan ngoãn bò sang Cầm Nhi, từ từ cởi bỏ nàng cát phục, xoa xoa chỗ kỳ bí, miệng còn le lưỡi liếʍ láp đầṳ ѵú, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến Cầm nhi phải rên lên.

Minh Nhật cũng không chần chờ, hoặc có thể nói là hắn chờ quá lâu, gặp mỹ nữ như mây, làm sao chịu nổi, quơ tay, lột áo Thái Phượng ra, bầu ngực sữa to căng mọng, rũ xuống. Giờ mới biết, to là như thế nào, hắn đưa tay mân mê.

Thái Phượng vốn rất có vốn liếng, lại là tức phụ có hai con, chăm lo nhiều sữa, làm sao ba nàng kia địch lại? Nhưng lúc này, lại không thể chiếm hết phong quang của chủ mẫu được?

Nên nàng nói, “Tiện nô trời sinh dâʍ đãиɠ, nên vυ' cũng to lớn rất nhiều, thật là ti tiện. Không dám so với nhị vị chủ mẫu thanh cao trong trắng, sau này thỉnh nhị vị chủ mẫu dạy dỗ tiện nô nhiều hơn. Chủ nhân cứ hành hạ chết tiện nô đi ạ!”

Minh Nhật nuốt nước bọt ừng ực. Nắm tóc Thái Phượng kéo sang, nhấn vào côn ŧᏂịŧ của mình, lúc này đã dựng sào thấy bóng, đã rất to, rất dài rồi, tiện tay, nắm mông bự của Dịch Thiên Lan, rồi đánh bôm bốp rõ to.

Thái Phượng hiểu ý, ra sức bú ɭϊếʍ côn ŧᏂịŧ, mυ'ŧ lấy mυ'ŧ để. Cầm Nhi cùng Hạ Uyển Nhi đã loạn thành một đoàn, ôm ấp lẫn nhau, tham lam hôn hít, hương diễm nồng nàn.

Quả thật Thái Phượng kỹ năng thật tốt, làm hắn đê mê, kinh nghiệm thật không thể chê được, đầu lưỡi nàng đi đến đâu, làm hắn sướиɠ rên lên đến đó. Rồi nàng lại lấy ra, dùng miệng bọc lấy trứng cảu hắn, hà hơi thổi nhẹ. …

Bỗng, hắn lại phóng tinh ra, đầy sàn. Thái Phượng mặt tái lại rồi. Cũng tại hắn nhín nhịn quá lâu, nay được một lần, nên chưa gì lại phun ra, làm hắn có chút đỏ, cũng may trời tối, đèn lấp láy, không thấy được hắn.

Nhưng Thái Phượng lại sợ đến run người, “vội nói, tiện nô đáng chết.”

Minh Nhật hắn cười cười không nói, nhưng Hạ Uyển Nhi lại thấy, rất có phogn độ chủ mẫu, nàng được dạy dỗ chuyện phòng the không ít, liếc mắt nhìn chỗ tin dịch mà hắn mới phóng ra dưới đất, Thái Phượng hiểu ý, lạy “Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chủ nhân quý giá, tiện nô sẽ liếʍ sạch sẽ.” Nói rồi chổng mông lên liếʍ láp, rồi lại nuốt cho bằng hết, một lần rồi một lần.

Minh Nhật chăm chú nhìn, giờ hắn mới nhận ra, quả thật, mỹ nữ trải qua huấn luyện có khác, như Cầm nhi chẳng hạn, khi quỳ thì lưng thẳng, ngang với mặt đất, cung kính dập đầu.

Còn như Dịch Thiên Lan, Thái Phượng khi quỳ thì lưng luôn cong, mông chổng cao, thật là dụ hoặc, lại còn đưa qua đưa lại, thật khiến người khác muốn đè ra mà.

Nghĩ vậy, Minh Nhật lại một lần nửa nổi hùng phong, quay sang Hạ Uyển Nhi, bắt đầu ôm ấp, vuốt ve. Lúc này, nàng đã ẩm ướt thành một mảnh, hắn không ngần ngại mà đem côn ŧᏂịŧ thọc vào, và cứ thế,

“Quá tốt, tướng công, thϊếp thật sung sướиɠ, lại nữa tướng công.” Hạ Uyển Nhi rên lên. Còn hắn thì cũng rất điên cuồng mà thọc tới thọc lui.

Kế bên, Cầm Nhi cũng bị Dịch Thien Lan kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến đỏ cả mặt, không biết trời đất là gì nữa.

Một quãng thời gian sau, hắn cuối cùng cũng lại bắn vào Hạ Uyển Nhi sâu bên trong, nàng mệt mỏi mà nằm vật ra, thở dốc. Tay vẫy vẫy Thái Phượng, bảo nàng liếʍ láp, dọn dẹp sạch sẽ cơ thể.

Còn Minh Nhật hắn cũng thở hắt ra, quay sang Cầm Nhi, ôm nàng vào lòng. Không thể bên trọng bên khinh được, một lần nữa thi triển hùng phong, làm cho Cầm Nhi sướиɠ đến không tưởng.

Dịch Thiên Lan kế bên, mυ'ŧ mυ'ŧ ngón chân hắn, từng cái, từng cái, trong khi Cầm Nhi thì đã chịu hết nổi rồi, cuộn lại trong chăn ấm áp, mơ màng ngủ.

Dịch Thiên Lan cùng Thái Phượng thấy Hạ Uyển Nhi, Cầm Nhi đều được sủng hạnh, được làm cho sướиɠ rên lên, tất nhiên cũng rộn rạo, nhưng lại biết thân phận, nên chỉ ngoan ngoãn nằm bò ra dùng miệng chăm sóc chủ nhân cùng nhị vị chủ mẫu, có chút run run vì nứиɠ lên.

Minh Nhật lúc này, mới phải cảm tạ Linh lực vì hắn rõ ràng nhận ra một lần rồi lại một, như vô cùng vô tận, khiến hắn thật khoan khoái, lêи đỉиɦ cao trào tới những ba lần. Nhưng lại không hề mệt mỏi, ngược lại cảm thấy thật sảng khoái, hưng phấn.

Nhìn Hạ Uyển Nhi, Cầm Nhi vô lực nằm trong chăn, hắn cảm thấy rất có thành tựu.

Quay sang Dịch Thiên Lan, Thái Phượng, còn đang chăm sóc nhị vị chủ mẫu. Minh Nhật khẽ phất tay, bảo Dịch Thiên Lan lại, còn Thái Phượng có chút không dám nhìn hắn, sợ hắn mất hứng, nên chỉ dám ngồi xa xa, khẽ nhìn.

“Nhìn hai ngươi nãy giờ, cũng rất muốn đi à?” Minh Nhật kề sát tai Thiên Lan hỏi.

“Tiện nô tất nhiên luôn mong chờ được chủ nhân sủng hạnh.” Thiên Lan trả lời, rồi nâng nhẹ mông của mình lên, nàng biết hắn chú ý tới mông mình nhiều nhất, nên tất nhiên phải đem ra làm vũ khí.

Minh Nhật khẽ cười, cũng không ngần ngại mà đánh mông bự vài cái rõ đau.

Thiên Lan rên nhè nhẽ dụ hoặc, “Tạ chủ nhân đánh mông, thỉnh chủ nhân cứ đánh tét mông nô tỳ đi ạ.”

Thái Phượng bò gần đến, khẽ hỏi, “Chủ nhân muốn dùng roi da, hay gậy trúc đánh chúng nô tỳ không ạ?”

Minh Nhật không để ý lắm, nhưng cũng ngạc nhiên hỏi, “Có sao?” vì hắn không thấy xung quanh có roi da, hay bất cứ cái gì giống như vậy.

Thái Phượng cười mỉm, tất nhiên no thϊếp phải chuẩn bị rồi, nàng bò xuống giường, đem roi da chuyên đánh mông ngậm vào miệng, đem lên đưa cho Minh Nhật.

Minh Nhật cầm lấy, đó là một cái roi bằng trúc mảnh, không dài lắm, nhưng phía đầu, có bọc lấy một miếng da cỡ bằng bàn tay khá dày, hắn tiện tay vụt nhè nhẹ trong không khí tạo ra tiếng quạt nghe phành phạch.

Thái Phượng cười nói, “Nếu chủ nhân thích đánh mông tiện nô, thì cái này là thích hợp nhất, không đau lắm, nhưng lại phát ra tiếng kêu dễ nghe, nếu chủ nhân muốn đanh đau hơn, thì chỉ có roi ngựa rồi, hoặc roi bằng trúc dài thôi.”

Minh Nhật đánh thử mông Thien Lan, rõ ràng phát ra tiếng bành bạch thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Thiên Lan cũng hiểu ý, chổng mông cao hơn nữa, cả thân người đẻ hẳn lên hai vυ', hai để sau đầu, miệng rên hừ hừ.

Thái Phượng lại ưỡn ngực lên, hai tay nâng vυ', “Chủ nhân cũng có thể đánh vυ' nô tỳ, sẽ rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ đấy.”

Minh Nhật khẽ quật lên vυ' to tròn, Thái Phượng rõ đau, mặt nhăn lại, rướm nước mắt. Đánh vào vυ', hẳn là phải đau hơn đánh mông rồi, hoặc do hắn hưng phấn quá, đánh hơi mạnh.

Nhưng nàng không có rụt lại, mà ngược lại, còn giơ vυ' cao hơn nữa, “Thỉnh chủ nhân đánh nát cái vυ' dâʍ đãиɠ này đi ạ!”

“Tạ chủ nhân ban roi, được chủ nhân ban roi là vinh hạnh của chúng nô tỳ ạ!” Thai Phượng cùng Thiên Lan gần như đồng thanh nói.

Hắn lại một lần nữa, hung phong khí thế, nắm tóc Thiên Lan kéo lại, đem nàng nằm sấp, dựng lên như chó bò ra một dạng, sau đó hung hăng thọc vào.

Thiên Lan rên hư hử, nhịp nhàng phối hợp với hắn, lui tới theo nhịp.

Thái Phượng kế bên không quên đạo, “Nô thϊếp là dùng để tu bổ thể thuật, chủ nhân có thể dùng song tu thuật mà hút lấy Linh lực của chúng tiện nô ạ”

Dù nàng muốn hoặc không, cũng sẽ phải nói ra, vì bổn phận là thế. Hai nàng sau khi được cải tạo cơ thể, đạt được Tiên Âm Linh thể, đã định làm lô đỉnh cho chủ nhân, không còn cách khác.

Nếu chủ nhân vô tâm, hút khô các nàng, thì các nàng sau đó, không khác gì nữ tử bình thường.

Cũng là vì lô đỉnh hiệu quả rõ ràng, thật ít có ai bỏ qua, mà thậm chí, còn làm phương thức tu luyện chính yếu của một số võ quan, cường giả, hút lấy Linh lực từ Tiên Âm Linh thể nữ tử.

Minh Nhật tò mò hỏi, “Làm như thế nào?” Thái Phượng ghé vào tai hắn, đọc khẩu pháp vận chuyển Linh khí.

Minh Nhật làm theo, vừa nhịp nhàng thọc côn ŧᏂịŧ sâu vào trong Thiên Lan, vừa hít thở, vận chuyển Linh khí. Thật kỳ lạ, Linh khí như nước chảy, cuồn cuồn đổ vào Đan điền hắn như một chút chạm tới Địa Linh kỳ.

Cùng lúc đó, Thiên Lan lại như già đi mấy tuổi, nàng đổ mồ hôi, mặt tái nhợt, thân run lẩy bẩy, cắn răng chịu đựng. Thái Phượng nhìn thấy nàng khổ sở như vậy, cũng rất đau lòng, như đây là vận mệnh của các nàng. Sau Thiên Lan, đó là nàng vậy.

Minh Nhật sảng khoái cười, lại vận dụng bí pháp, đem Linh khí đi một vòng từ Đan điền của hắn, lại trở về Thien Lan đan điền.

Trong phút chốc, nàng trở lại tươi trẻ, sung mãn như vài phút trước đây, Linh khí, dường như lại tích góp thêm một chút. Nàng biết đây là do chủ nhân điểu khiển, không muốn cướp lấy Linh khí của nàng. Tận sâu trong đáy lòng, nàng thật cảm tạ người đàn ông này. Nàng mừng muốn phát khóc.

Cuộc sống của doanh kỹ không dễ dàng, mất đi Linh khí, mất đi võ công chống đỡ đòn roi, hành hạ, nàng chắc chắn cách kết cục bị vứt bỏ không xa.

Người đàn ông này, tuy có thể, nhưng lại không lấy đi hy vọng của nàng, mà ngược lại, còn đem lại hy vọng lớn hơn cho nàng nữa.

Thái Phượng thấy thế cũng mừng rơn, làm sao có thể không mừng?

Minh Nhật cũng không vì chút Linh khí, lại đem nữ nhân của mình đi chết, vậy chắc chắn là hắn làm không được.

Rồi hắn, rút ra, lao tới Thái Phượng, tận hưởng cảm giác của một mỹ phụ, hoặc của một da^ʍ phụ. Đó là một cảm giác thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Một lâu sau, hắn mới xong với nhị nữ, nằm xuống, để mặc hai nàng lau rửa cơ thể, rồi chìm vào giấc ngủ.

Trong màn đêm, Thiên Lan cùng Thái Phượng cũng dọn dẹp chiến trường, sau đó trờn xuống sàn nhà lạnh lẽo quỳ nằm xuống. Nô thϊếp, sủng vật là không được cùng giường với chủ nhân đấy, trừ khi được cho phép. Nhưng mà không ai nói gì, nên hai nàng chỉ có thể nằm quỳ dưới đất, không được phép hưởng thụ một chút nào. Đó là quy tắc dành cho nô thϊếp.

Riêng Thái Phượng lặng lẽ đem một cọc gỗ vuông to cỡ bàn tay, ngậm vào miệng, rồi mới dám nằm đi ngủ, nàng phải tự phạt bản thân.

Mọi người chìm vào giấc ngủ.



Đêm qua hoan lạc quá đỗi, khi Minh Nhật tỉnh dậy, thì thấy bên mình, trái ôm, phải ấp, Ha Uyển Nhi, Cầm Nhi cũng đã tỉnh, nhưng còn lười biếng không chịu dậy.

Hắn ngó quanh, không thấy Thien Lan, cùng Thái Phượng. Đến khi ngồi dậy, mới thấy hai nàng đã dậy từ bao giờ, đang quỳ chờ sai bảo, trên cổ hai nàng còn có dây xích dài, một đầu buộc vào vòng cổ, một đầu kia buộc vào góc giường, đầu khẽ cuối xuống. Hai tay đặt trên gối.

Thái Phượng thì trong miệng còn có một cái cọc gỗ to nhét vào, khiến nước miếng của nàng chảy đầy trên hai vυ'.

Thấy hắn tỉnh, hai nàng thỉnh an, dập đầu thỉnh an. Nhưng chỉ có Thien Lan nói lớn, “Chúng nô thϊếp thỉnh an chủ nhân, cùng hai vị chủ mẫu.” Còn Thái Phượng do có cọc gỗ, nên chỉ ô ô mà không phát ra thành tiếng.

Minh Nhật thấy thế, biết nàng đã ngậm cọc gỗ cả đêm, lại còn phải nằm trên sàn nhà ngủ, thấy tội tội, đem kéo sợi xích, đem nàng lại gần, gỡ cọc gỗ ra.

Thái Phượng do cơ hàm còn cứng, nói không rõ, nhưng vẫn lạy mà nói, “Nô thϊếp Thái Phượng biết tội, làm chủ nhân, chủ mẫu mất hứng.”

Cũng do nàng đêm qua tận lực quá, quên mất Minh Nhật hắn, đang là thanh niên trai tráng, thân thể dẻo dai, lại tinh thông võ nghệ, sung sức hùng hổ. Nào đâu phải là thư sinh yếu đuối, hoặc là tuổi cao sức yếu, mà phải cần nàng bú ɭϊếʍ tới nửa ngày mới dựng lên được?

Nên đêm qua, nàng dùng kỹ xảo quá nhiều, khiến hắn phóng tinh quá sớm. Bú ɭϊếʍ cũng là phải có kỹ thuật đấy, không được làm nam nhân phóng tinh quá sớm, hoặc quá lâu mới dựng lên được. Nhanh quá, hoặc chậm quá đều không được, nếu làm nam nhân mất hứng, bị roi vot, trừng phạt là không tránh khỏi.

Nên nàng tự biết mình sai phạm, tự chọn ngậm cọc gỗ, hy vọng chủ nhân không quá tức giận.

Minh Nhật còn đang mơ hồ, khẽ vuốt má nàng, nghĩ lại phản ứng của Thái Phượng đêm qua, đoán được một hai, cười nói, “Không có gì, đêm qua vẫn vui vẻ đó thôi, không cần để tâm quá.”

Kế bên Hạ Uyển Nhi đã tỉnh, kéo tay Minh Nhật, “Nào có ai như tướng công, cưng chiều nô thϊếp quá đỗi. Sau này, các nàng làm sao có thể theo quy củ. Đêm qua Thái Phượng hầu hạ không chu đáo, phải chịu phạt là tất nhiên. Cũng tốt là nàng còn biết tự phạt mình một chút, nếu không hôm nay, nàng chắc chắn thảm rồi.”

Dịch Thiên Lan kế bên cũng góp lời, nàng tuy đau lòng mẫu thân, nhưng như Hạ Uyển Nhi nói, đó là bổn phận của nô thϊếp các nàng, nếu làm không được phải chịu phạt thôi. Lại nói, như vầy đã là nhẹ nhàng lắm rồi, chỉ phải ngậm cọc gỗ một đêm, lát nữa, có thể phải bị một trận roi da, hoặc vả miệng, còn đỡ hơn lúc trước, đó mới gọi là thảm. Đối với các nàng, đã trải qua vô số đau khổ, một chút trừng phạt nho nhỏ, đã không là gì.

“Chủ mẫu nói rất đúng a! Nô thϊếp không hầu hạ chu đáo, là phải bị phạt, không tránh được, nếu chủ nhân nuông chiều quá, chúng nô thϊếp ty tiện, sẽ lờn mặt ngay đấy ạ! Sau này, lại không tận tâm hầu hạ nữa.”

“Lại nói, nô thϊếp, sủng vật, mỗi ngày còn phải chịu nô tiên, như doanh kỹ, để ghi nhớ thân phận đấy. Chung nô thϊếp hôm qua còn chưa được ban nô tiên, thỉnh chủ nhân, chủ mẫu ban cho nô tiên!” Thiên Lan nói.

Minh Nhật cũng chợt nhận ra, mình vẫn còn là người ngoại đạo quá, vẫn còn là khách thập phương, có một vài chuyện vẫn là nên để dân địa phương xử lý. Chỉ một mình hắn, còn không thay đổi phong tục tập quán ngay được.

Nên hắn ôm Hạ Uyển Nhi vào lòng, đạo “Là ta sai, sau này, mọi chuyện nghe nàng hết được chưa? Nhưng hôm nay khác, trừng phạt tạm gác lại. Còn phải dâng trà cho mẫu thân ta, lại còn phải thăm hỏi phụ thân nàng nữa.”

“Ngoan, tắm rửa thay y phục rồi đi.” Minh Nhật vỗ về Uyển Nhi.

“Sau này các ngươi nghe theo Uyển Nhi, làm nàng sinh khí, phải ăn roi vọt, đến ta cũng không làm gì được.” Minh Nhật nói với Thiên Lan, Thái Phượng.

“nhưng nay khác, hai ngươi cũng đi chuẩn bị dâng trà cho mẫu thân. Sau đó, Thái Phượng sẽ phải chịu gấp đôi hình phạt, thế nào?”

“Chúng nô thϊếp tạ chủ nhân, chủ mẫu.” Hai nàng đồng thanh nói.

“Nô thϊếp sẽ ngoan ngoãn chịu mọi trừng phạt chủ mẫu ban cho!” Thái Phượng nói.

Cuộc sống như mơ đối với Minh Nhật bắt đầu.