Hoàng Hậu Trầm Luân Ký

Chương 09: Sau lưng chân long thiên tử Ꮆiαи ᗪâʍ mẫu nghi thiên hạ phượng hoàng

Nguyên lai hoàng hậu khi tỉnh lại một mực không thể tin được chuyện đã xảy ra là chân thật , tuy toàn thân đau nhức, nhưng trong nội tâm vẫn nghĩ là giấc mơ, nhưng thấy người tiến vào không phải nha hoàn tiểu Thanh, mà là vài ngày trước bị nàng đuổi ra khỏi cung Tiểu Như, giờ mới hiểu được ban nãy là tự mình nghĩ lừa mình dối người mà thôi, tối hôm qua bị chính mình con trai cưỡиɠ ɠiαи là sự thật.

Tiểu Như thấy hoàng hậu ngã xuống giường, cũng khôngđến gần , đứng cách giường vài bước , làm lễ , đối với hoàng hậu nói : "Nô tì Tiểu Như, tham kiến Hoàng hậu nương nương!"

Chương tuệ chi nằm trên giường, vô lực nói: "Ngươi, ngươi như thế nào lại ở đây, tiểu Thanh đâu rồi hả?"

Tiểu Như mĩm cười, nói ra: "Nương nương cũng đừng có nhớ tiểu Thanh , từ hôm nay trở đi, chính là nô tì đến hầu hạ nương nương rồi."

Chương Tuệ Chi trong lòng giận dữ, quát : "Lớn mật, ngươi mau đi ra ngoài, mau gọi tiểu Thanh đến."

Tiểu Như thần sắc không đổi, nhàn nhạt nói: "Nương nương không nên tức giận, bị thương thân thể, bằng không thì nô tì làm sao hướng vương gia báo cáo kết quả công tác ".

Chương Tuệ Chi không khỏi khẽ giật mình, "Cái đó..Cái gì... Cái đó cái Vương gia?"

Tiểu Như "PHỐC" một tiếng, khẽ cười nói: "Nương nương thật là dễ quên ah, đương nhiên là tối hôm qua tận tâm phục thị nương nương tầm hoan Lĩnh Nam Vương gia ah."

Chương Tuệ Chi trong lòng đại loạn, hoa dung thất sắc, lắp bắp nói : "Cái này... Cái này..."

Tiểu Như thấy thế, tiếp tục nói : "Đúng vậy, nô tì là Lĩnh Nam Vương gia phái tới , về phần tiểu Thanh nha, nương nương yên tâm, nàng không có chết, chỉ là Vương gia cảm thấy nàng phục thị được nương nương còn chưa đủ chu toàn, mang nàng đến vương phủ tiếp nhận Vương gia huấn luyện . Còn có tiểu hòa thượng kia..."

Chương Tuệ Chi bị Tiểu Như nhắc tới , mới nghĩ tới Quảng Năng, định mở miệng đặt câu hỏi, lại nghĩ đến sự tình tối hôm qua , không dám mở miệng.

Tiểu Như dừng lại một chút, gặp hoàng hậu mặt mũi tràn đầy chờ đợi, lại không dám đặt câu hỏi , trong nội tâm thấy tự hào xông lên đầu, thầm nghĩ: "Ngày xưa nàng cao cao tại thượng, luôn đối với chúng ta uy nghiêm răn dạy, làm sao nhìn thấy qua nàng như thế này biểu tình ." Nghĩ tới đây, giọng càng lạnh nói ra: "Nương nương vẫn là tình cũ khó quên ah, Vương gia khoan hồng độ lượng, tha hắn tội chết, chỉ là đem hắn đưa đến vương phủ khiển trách thôi."

Chương Tuệ Chi bị Tiểu Như nói ra mặt đỏ bừng , kỳ thật nàng biết , tha tử tội thực ra là chỉ là dẫn theo chứng cứ phạm tội để về sau uy hϊếp chính mình, nhưng lại nghĩ Quảng Năng tạm thời còn sống , cũng không biết nên cao hứng hay nên sầu lo, nhưng nghĩ đến việc đã đến nước này, đành phải đi một bước tính toán một bước, về sau là tình huống như thế nào, về sau rồi nói sau.

Nghĩ tới đây, Chương Tuệ Chi nghiêm sắc mặt, nói với Tiểu Như : "Đã như vậy, Tiểu Như ngươi tới, vịn Bổn cung , bãi giá hồi cung."

Tiểu Như âm thầm khâm phục, nghĩ thầm: "Không hổ là trở thành hoàng hậu đã hơn mười năm , xảy ra đại biến, còn có thể như thế bình tĩnh, bất quá ngươi khả năng còn không biết thủ đoạn của Lĩnh Nam Vương ." Trong nội tâm nghĩ như vậy, nhưng thần sắc không đổi, nói :"Vâng", bước nhanh đi đến bên cạnh hoàng hậu đỡ nàng.

Đoàn người về tới hoàng cung, tiến vào điện Phượng Nghi , Chương Tuệ Chi cho lui hết cung nữ thái giám chỉ lưu lại một mình Tiểu Như ở tẩm cung.

Chương Tuệ Chi ngồi ở bên giường nhẹ khẽ thở dài một hơi, lôi kéo tay Tiểu Như nói : "Tiểu Như, trước kia Bổn cung đuổi ngươi xuất cung cũng không phải Bổn cung độc ác , chỉ là trong nội cung quy củ không cho phép, về sau Bổn cung đền bù tổn thất cho ngươi ." Nguyên lai hoàng hậu trên đường về cung một mực nhớ lại, biết rõ Tiểu Như là Lĩnh Nam Vương dùng để giám thị và khống chế chính mình , đành phải cầu toàn, đem Tiểu Như lôi kéo đến cạnh mình , về sau lại đến nghĩ biện pháp thoát khỏi chính mình nghiệt tử.

Tiểu Như làm sao không biết hoàng hậu dụng ý, cũng không hiện ra vẻ vui mừng, mà là nhẹ nhàng bắt tránh ra, lạnh lùng nói: "Nương nương là thân thể nghìn vàng, đừng để nô tì làm ô uế tay của người."

Chương Tuệ Chi thật là khó lúng túng và khó xử, vốn muốn tức giận, nhưng lại nói: "Đây là ngươi khách khí rồi, về sau Bổn cung muốn đem ngươi trở thành muội muội để đối đãi!"

Tiểu Như nhìn qua nữ nhân mà trước kia nàng chỉ dám ngưỡng mộ, nhưng nay đã không còn sợ nói , "Nương nương nói lời này là muốn gϊếŧ nô tì rồi, Tiểu Như cũng không muốn nói dối nương nương, ngươi yêu đương vụиɠ ŧяộʍ tại Hoàng giác tự là ta nói cho Tam vương gia đấy."

Chương tuệ chi vừa sợ vừa giận nói: "Làm sao ngươi biết?"

Tiểu Như cười lạnh một tiếng, "Ta vì cái gì biết rõ sự tình ư, ngươi cho rằng chỉ có tiểu Thanh biết thôi sao , nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm , ta cũng theo ngươi nhiều năm như vậy, cũng phải có thủ đoạn của mình" . Dứt lời, trực tiếp đi ra ngoài.

Từ nay về sau, Tiểu Như một mực đi theo bên cạnh hoàng hậu, hai người cũng không nói chuyện, hoàng hậu cũng vẫn đối với Tiểu Như là mặt lạnh .

Vài ngày sau khi ăn bữa tối, hoàng hậu một ngồi trong cung nghỉ ngơi, bỗng nhiên Tiểu Như một mình đi tới, đối với hoàng hậu nói: "Nương nương, Tam vương gia thỉnh cầu tiến cung gặp mặt nương nương."

Chương Tuệ Chi cả kinh, sau lần trước không có tin tức nhi tử trong nội tâm khó chịu, vẫn bình an vô sự, hôm nay nghe xong, lập tức kêu lên: "Không thấy!"

Tiểu Như lạnh lùng nhìn xem hoàng hậu, cũng không nói chuyện, đi ra ngoài.

Chương Tuệ Chi thấy ngoài ý muốn, nhẹ nhàng thở ra, lại ngồi ở trên mặt ghế suy nghĩ xuất thần

.

Ngày hôm sau, Tiểu Như lại như ngày hôm trước báo lại, chương tuệ chi thái độ vẫn như vậy.

Ngày thứ ba.

Lần này Tiểu Như cũng không giống như hai ngày trước đi ra ngoài, hoàng hậu nóng nảy, quát: "Ngươi như thế nào còn không có đi ra ngoài phục mệnh!"

Tiểu Như dừng một chút, nói ra: "Nô tì có lời này vốn không nên nói, nhưng là hôm nay không thể không nói, Vương gia nói, nếu là nương nương hôm nay vẫn không gặp ngài ..., Vương gia ngày mai liền mang theo một tên hòa thượng đi gặp hoàng thượng, nương nương chính ngài nhìn xem tự giải quyết a." Dứt lời, quay người đi ra ngoài.

Chương Tuệ Chi trong lòng quýnh lên, cảm thấy bối rối, âm thầm tự nghĩ: "Cho dù lại để cho hắn vào, trong hoàng cung hắn cũng phải thu liễm, đi một bước tính toán một bước a, " bèn kêu lên: "Đứng lại, " Tiểu Như dừng chân, nhưng cũng không quay đầu lại, hoàng hậu nhẹ nói nói: "Gọi hắn vào đi." Tiểu Như tức thì đi ra ngoài.