Trở Lại 30 Năm Trước

Chương 94

Ngày hôm sau vợ chồng ông An cầm theo hộ khẩu lên chuyến bay đầu tiên ngay sau buổi trưa đến Bắc Kinh.

Lục Trung Quân và An Na trước đó đã chụp ảnh xong, trước khi Cục dân chính hết giờ làm hai người đã kịp nhận giấy đăng ký kết hôn, chính thức trở thành vợ chồng.

Tuy rằng thời gian quá gấp gáp, nhưng ngay trong chiều tối hôm đó, nhà họ Lục vẫn tổ chức được một hôn lễ đơn giản, mời vài bạn bè thân thích và người thân chứng kiến sự kết hợp của đôi vợ chồng mới cưới này, người chứng hôn họ Đường, hơn sáu mươi tuổi, tóc bạc đầy đầu, tinh thần sáng láng. Ông là bạn tốt của ông cụ Lục, cũng là trưởng bối chứng kiến Lục Trung Quân lớn lên và trưởng thành. Sở dĩ Lục Trung Quân đi theo con đường phi hành, sự ảnh hưởng của vị trưởng giả này đối với anh cực kỳ lớn. Ông là nhóm người tài sống ở nước ngoài đầu tiên trở về nước sau khi tân Trung Quốc thành lập. Trong niên đại đặc thù đó, ông từng được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt.

Có lẽ rất nhiều người không biết đến tên tuổi của ông, nhưng với những người có sự nghiệp như Lục Trung Quân mà nói, tên của ông giống như sự tồn tại của sao sáng trên bầu trời.

Thân phận của ông, chính là Tổng thiết kế sư chiến cơ Phi Ưng thế hệ đầu tiên, dùng từ đức cao trọng vọng để hình dung về ông quả thật không ngoa chút nào.

Cuộc sống hiện tại của ông chỉ có người vợ bầu bạn bên đời. Ông cũng từng có một người con trai, con trai ông là nhóm phi công kiêm phi công quân sự đầu tiên ngay sau khi tân Trung Quốc thành lập, nhưng sau đó đã hy sinh trên mặt trận trên không rồi.

Lục Trung Quân chính bởi vì ảnh hưởng của ông, ngay từ nhỏ đã có khát vọng làm phi công, khát vọng sau này lớn lên có thể điều khiển máy bay bay lượn trên bầu trời.

Trong tiệc cưới gia đình nhỏ đơn giản nhưng rất nghi lễ này, người làm chứng ông Đường không chỉ gửi lời chúc phúc đến đôi vợ chồng trẻ, mà còn sử dụng ngôn ngữ thơ ca khích lệ cho chú rể đáp lại lời chúc mừng của người nhà, lái chiếc hùng ưng màu bạc

chiến đấu anh hùng

trên

chiến trường, vì hòa bình vĩnh cửu, vì

quê hương, vì nhân dân và cũng vì cuộc sống yên bình của người thân mình.

Màn diễn thuyết ngẫu hứng của ông được mọi người nhiệt liệt vỗ tay. Lục Trung Quân và An Na cười tươi hạnh phúc, tay trong tay đứng lên, cúi chào cảm ơn bố mẹ hai bên, ông Đường và bạn bè thân thích. Khi tiệc cưới nhỏ tràn ngập hạnh phúc kết thúc, ông An cả đêm vẫn không nói gì mở một bình rượu mà trước kia Lục Trung Quân mang đến nhà biếu ông. Ông rót ra hai ly, một ly đưa cho anh, ly kia thì cầm trên tay.

Lục Trung Quân nhận lấy.

Ông An chạm ly vào ly anh.

– Tôi giao An Na nhà chúng tôi cho cậu. Ngày mai cậu mang theo trọng trách ra tiền tuyến, chúng tôi sẽ săn sóc con bé thay cậu, chờ cậu chiến thắng trở về.

Ông chỉ nói một câu đơn giản như thế, sau đó uống cạn ly rượu.

Lục Trung Quân cũng uống cạn.

– Cám ơn chú, cháu sẽ ghi nhớ lời chú nói.

Bên cạnh, An Na và mẹ nhìn nhau, trong lòng lại trào dâng cảm giác hạnh phúc khó tả, cô bước tới ôm chặt lấy bà.

– Bố mẹ, cảm ơn bố mẹ đã ủng hộ con. Con nhất định sẽ hạnh phúc.

Trong mắt cô ngậm nước mắt, khẽ nói bên tai mẹ.

Tiêu Du gật đầu, cũng ôm chặt con gái.

….

Tiệc cưới kết thúc, đôi vợ chồng trẻ đứng ở cửa tiễn khách khứa xong cùng nhau đi vào thư phòng ông cụ Lục.

Đêm nay ông Lục cảm xúc dâng cao, đã uống khá nhiều rượu trong bữa tiệc, giờ phút này đang ngồi đó, hiền hòa mỉm cười nhìn hai con trẻ, nói:

– An Na, vì thời gian gấp nên nghi lễ kết hôn của hai con làm cũng đơn giản, thật là thiệt thòi cho con. Sau này đợi Tiểu Quân trở về rồi, bố sẽ tổ chức một lễ kết hôn long trọng đền bù cho con, lúc đó sẽ mời tất cả mọi người đến, cùng nhau vui vẻ một lần nữa.

– Con rất thích bữa tiệc kết hôn tối nay ạ. Đã rất tốt rồi, con cám ơn bố.

An Na vội nói.

Lục Trung Quân đứng bên nhìn cô chăm chú, trong mắt đầy ý cười.

Ông cục Lục nhìn anh, hừ một tiếng, anh mới giật mình nhìn bố mình, gật đầu phụ họa theo:

– Đúng ạ, An Na nói chính là ý con, con cũng thấy như vậy. Con cám ơn bố.

Ông cụ Lục cúi xuống, lấy trong ngăn kéo một hộp trang sức trông có vẻ cũ kỹ, mở ra, nhìn chăm chú một lát, cuối cùng đặt nhẹ lên bàn, đẩy về phía An Na.

Đặt trên tấm vải nhung đen mềm mại là một chiếc vòng tay phỉ thúy màu xanh biếc, dưới ánh đèn tỏa sáng óng ánh. Lục Trung Quân lập tức nhận ra đây là trang sức cũ trước đây của mẹ, thần sắc trở nên nghiêm trang.

– An Na, đây là vòng tay của mẹ Tiểu Quân. Là đêm trước khi gả đi, bà ngoại đã trao cho mẹ Tiểu Quân. Vốn có một đôi, một chiếc bố để lại cho Tiểu Lâm, cái này bố trao lại cho con.

Ông cụ Lục mỉm cười nói.

An Na nhìn sang Lục Trung Quân, vội vàng nhận lấy bằng hai tay.

– Cảm ơn bố đã trao lại vật quý này cho con. Con sẽ giữ gìn thật tốt.

Ông cụ Lục mỉm cười gật đầu, ánh mắt lại chuyển sang con trai.

– Tiểu Quân, trước kia bố đối xử không tốt với mẹ, là bố đã sai. Giờ con trưởng thành rồi, cũng đã lấy vợ, bố rất vui, cũng tin mẹ con biết được cũng rất vui. Chúng ta đều mong con đối xử với An Na thật tốt. Giờ cũng muộn rồi, con và An Na về phòng nghỉ ngơi đi. Ngày mai còn phải dậy sớm nữa.

Lục Trung Quân đối mặt với ông cụ Lục, gật đầu với ông.

– Vâng. Cám ơn bố. Bố cũng nghỉ sớm đi ạ.

An Na và Lục Trung Quân ra ngoài, nhìn nhau, tay lại nắm thật chặt, được anh dẫn bước lên lầu, khi đi vào phòng của anh ở tầng hai, cô ngây ra.

Lục Tiểu Lâm chẳng biết đã khiêng chiếc ghế dài chặn ở đó từ khi nào rồi, giờ này đang ngồi bắt chân ở đó. Thấy hai người đến thì cười khì khì.

– Muốn làm gì thế hả Lục Tiểu Lâm?

– Loạn động phòng thôi. – Lục Tiểu Lâm hất đầu, trêu chọc, – Anh, anh đừng tưởng dễ được động phòng với chị dâu đâu nhá? Mơ đi.

– Con bé này, đừng tưởng anh không làm gì được nhé.

Lục Trung Quân bước tới định cốc đầu cô ấy.

Lục Tiểu Lâm ôm đầu lủi đến bên cạnh An Na, trốn sau lưng cô.

– Chị dâu, chị quản lý anh ấy đi, anh ấy toàn bắt nạt em thôi. Giờ chị tận mắt thấy rồi nhé. Em chẳng vu oan cho anh ấy đâu.

An Na cười.

– Lục Tiểu Lâm em có đi không?

– Em không đi, anh làm gì em nào. – Lục Tiểu Lâm cứ bám lấy An Na.

Lục Trung Quân đứng ở cửa, hằm hè nhìn đôi tay Lục Tiểu Lâm đang ôm chặt eo của An Na, sờ sờ cằm, vẻ mặt bất đắc dĩ.

– Được được, anh sợ em rồi. Nói đi, em muốn gì nào?

– Em muốn hai hộp….không, bốn hộp…sô cô la nhân rượu Đức. Mấy hôm trước em có thích một bộ quần áo ở cao ốc Hữu Nghị…với một đôi giày nữa…

– Được được, mua hết cho em. Giờ em có thể buông tha cô ấy được chưa?

– Không được. Em còn muốn anh ngâm thơ nữa. – Lục Tiểu Lâm cười tủm tỉm ló đầu qua bờ vai An Na, – Gần đây em mới tham gia hội thơ, hội trưởng còn khen em nữa. Anh ngâm một bài thơ cho em, em thông qua rồi, anh mới được vào động phòng với chị dâu.

Lục Trung Quân gườm gườm nhìn Lục Tiểu Lâm.

– Nhìn cái gì mà nhìn? Không biết Tô Tiểu Muội trước khi động phòng còn lấy việc ngâm thơ để bắt bẻ tân lang à? Chị dâu em ưu tú như thế, anh cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga á, muốn thì phải thể hiện mình có tài hoa đi.

Lục Trung Quân nhìn sang An Na, ra hiệu cô nhanh đuổi Lục Tiểu Lâm đi.

An Na cười nhìn lại anh, biểu cảm đầy mong chờ.

Lục Trung Quân bất đắc dĩ, sờ sờ cằm, dùng miệng lưỡi thương lượng:

– Đổi cái khác được không? Coi như anh cầu xin em.

– Không được! Phải ngâm thơ cơ. Anh không ngâm ra được bài nào, em không đi đâu hết.

Lục Trung Quân lại lần nữa gườm gườm nhìn Lục Tiểu Lâm, bỗng đi tới bên An Na, gỡ vòng tay của Lục Tiểu Lâm đang ôm eo An Na ra.

– Á anh làm gì thế, anh chơi xấu à. Anh chơi xấu em cứ chặn ở đây đấy.

Lục Tiểu Lâm nhảy tưng tưng lên.

– Tiểu Lâm, anh muốn hôn vợ anh, em có đi hay không?

Lục Trung Quân đặt tay lên vai An Na, hỏi Lục Tiểu Lâm.

– Anh dám hôn trước mặt em? Được thôi, em chỉ được xem hôn nhau trong phim thôi, em muốn xem trực tiếp đấy. Anh hôn đi, anh hôn đi…

An Na còn chưa kịp phản ứng, một gương mặt đã ép xuống, Lục Trung Quân thật sự hôn cô thật.

Lục Tiểu Lâm ngây hết cả người, trợn mắt nhìn chằm chằm vào gáy An Na, mặt đỏ lên, đột ngột che mắt lại, dậm chân, sau đó chạy như bay xuống lầu.

An Na ra sức tránh khỏi Lục Trung Quân, quay lại thấy Lục Tiểu Lâm đã chạy xuống lầu rồi, đoán chừng cô ấy đang tìm chỗ trốn để vỗ về trái tim bé nhỏ bị ông anh trai làm cho khϊếp sợ rồi.

– Lục Trung Quân, anh đúng thật là…

Cô cũng xấu hổ, đánh anh một cái.

Lục Trung Quân cười thành tiếng, chợt bế bổng cô lên, đẩy cửa phòng ra, đưa đến giường đặt nằm xuống, mình thì ngồi bên cạnh, cúi đầu nhìn chăm chú vào gương mặt nhuốm đỏ hồng của cô.

Bốn mắt nhìn nhau, một lúc sau, Lục Trung Quân chậm rãi cúi xuống sát.

An Na nhắm hai mắt lại.

Bốn cánh môi lại lần nữa chạm vào nhau.

……

Tất cả cứ diễn ra tự nhiên như thế.

Chỉ là giữa chừng xảy ra một nhạc đệm nho nhỏ, khiến An Na vừa cảm thấy ấm áp vừa thấy bất ngờ. Lục Trung Quân lại bảo vệ cho cô. Cô muốn hỏi anh vì sao lại thế, nhưng khi nhìn vào đôi mắt thâm tình của anh, không cần nói gì nữa, cô đã hiểu toàn bộ suy nghĩ của anh rồi.

Trong bối cảnh đặc thù như này, anh dùng phương thức này để đáp lại hành động trong vài giây cô quyết định kết hôn với anh.

Cô vươn tay ra, ôm chặt lấy chồng mình.



Một năm sau, vào một ngày mùa thu tươi sáng, một chiếc máy bay Boeing

chở khách

trên

chuyến bay từ Pháp đến Thượng Hải đã dừng ở sân bay trung chuyển Hồng Kong – Thượng Hải.

An Na vừa mới kết thúc chuyến tham dự show thời trang bộ phục sức năm triều đại đã chuẩn bị rất lâu trước đó, từ nước Pháp trở về.

Show

trình diễn thời trang đầy sáng tạo và táo bạo tràn ngập hơi thở Phương Đông Trung Quốc cổ xưa

ngay lần đầu tiên đã gây ra tiếng vang

lớn ở Paris và nhận được cơn mưa

khen ngợi. Hình ảnh

người mẫu mặc một chiếc sườn xám, cầm một lá cờ nhỏ màu đỏ, ngồi trong một chiếc xe hơi mui trần

đi qua viện bảo tàng Louvre được rất nhiều phương tiện truyền thông thời trang trên khắp thế giới đăng tải. Là nhà thiết kế chính của đơn vị sườn xám cao cấp, An Na và Tống nữ sĩ

đã cùng tham dự các buổi

phỏng vấn và cũng xuất hiện trên một số tạp chí thời trang nổi tiếng ở Paris vào thời điểm đó. Trong cuộc phỏng vấn đầy đủ bằng tiếng Pháp, An Na

nói chuyện một cách tao nhã, tỏ lòng kính trọng với Tống nữ sĩ, không chỉ vô tình tiết lộ sự hiểu biết về nước Pháp và cả nền văn hóa châu Âu, mà còn trả lời một số câu hỏi táo bạo và hướng tới nhất trong quá trình đặt câu hỏi liên quan đến xu hướng thời trang

đã khiến cho đối phương cực kỳ kinh ngạc, cảm thán, hơn nữa cô còn trẻ như vậy nữa.

Một vị truyền thông thâm niên lúc ấy sau khi phỏng vấn xong, đã không tiếc bút mực khen ngợi cô như một đóa hồng thần bí Phương Đông.

Chuyến đi này vô cùng thành công. Ở bên đó gần một tháng, sau khi hoàn thành chuyến công tác, đoàn của Tống nữ sĩ mấy ngày trước đã đi về trước, An Na ở lại thêm mấy ngày, hôm nay thì đi vòng qua Hồng Kong đến Thượng Hải.

Máy bay vừa đáp xuống, trong tiếng phát thanh thông báo của tiếp viên hàng không, An Na theo hành khách đi xuống máy bay, nhận hành lý, sau đó đẩy xe hành lý đi ra cửa xuất.

Chuyến về này cô mang theo khá nhiều hành lý, trong đó phần lớn là quà tặng cho người nhà, túi lớn túi nhỏ, khi vội vàng ra cửa xuất, nhìn đông nhìn tây để tìm bố đến đón mình. Trong lúc không cẩn thận, một túi hành lý nhỏ đặt trên đống hành lý lớn lăn xuống.

An Na vội nhặt lên. Vừa mới cúi xuống, ngay bên cạnh có một người đàn ông cũng cúi xuống, nhặt túi đồ lên giúp cô.

– Dạ, cảm ơn ạ.

An Na cũng không nhìn mặt đối phương, nhận túi đồ thì cảm ơn, rồi quay người đi luôn.

Nhưng trong giây phút quay đi, cô bỗng nhiên giật mình. Vừa rồi cô liếc nhìn tay người đàn ông kia. Ngón tay thon dài, khớp xương cứng cáp, nhìn rất quen.

Lục Trung Quân cũng có đôi bàn tay đẹp như thế.

Cô không kìm nén được quay lại, nhìn đối phương.

Người đàn ông kia chưa đi, đang đứng phía sau cô.

An Na ngây dại cả người.

Là Lục Trung Quân!

Anh mặc quân phục rất khí chất rất đẹp trai, gương mặt vẫn anh tuấn như thế, đôi mắt sáng ngời, ánh mắt dịu dàng, cứ thế nhìn cô, khóe môi hơi nhướng lên, mang theo nụ cười quen thuộc.

Trong kinh ngạc ngắn ngủi là niềm vui vỡ òa.

Hoàn toàn quên đi mình đang ở đâu, cũng hoàn toàn không quan tâm hành động của mình trong mắt người ngoài là không phù hợp tí nào, cô hét lên, bỏ kính râm xuống, vứt túi hành lý trong tay xuống, nhào tới anh ôm chặt lấy anh.

– Lục Trung Quân! Sao lại là anh. Là anh đấy ư. Anh về khi nào.

Cô nói liên hồi.

Hành khách đi qua đều nhìn lại hai người.

Lục Trung Quân nao nao, nhìn hai bên, khẽ khàng ôm lấy eo cô, vỗ về sau lưng cô, sau đó cười giải thích với mấy ánh nhìn khó chịu kia:

– Vợ tôi từ nước ngoài về. Chúng tôi hơn một năm không gặp nhau rồi.

Nói xong lại cúi xuống bên tai An Na, dùng giọng điệu bỡn cợt cô, thì thầm:

– An Na, anh đang mặc quân phục, anh phải để ý hình tượng, không thể hôn em ở đây được…

An Na đấm anh, tự biết mình thất thố, buông anh ra.

Hai người cứ thế nhìn nhau, mỉm cười, không nói gì.

– Chúng ta về nhà đi.

Cuối cùng Lục Trung Quân nói.

An Na gật gật đầu. Nhìn anh xách hành lý giúp mình.

Khi hai người ra khỏi sân bay, Lục Trung Quân mới nói cho cô biết, thật ra anh đã về từ một tuần trước rồi, nhưng khi đó cô đang ở Pháp. Vì để tạo bất ngờ cho cô, anh cố gắng không liên hệ với cô, chờ hôm nay mới thay ông An đến đón cô.

Vừa lên xe, để mặc hành lý còn bừa bộn, hai người đã không chờ nổi mà hôn nhau say sưa.

Đã hơn một năm chia xa, bao lo lắng, nhớ nhung, giờ như theo cái ôm và nụ hôn này tan biến đi hoàn toàn. Nụ hôn dài kết thúc, Lục Trung Quân rời khỏi môi cô, nhưng vẫn ôm chặt cô vào ngực, tận đến khi nhân viên trực đến gõ cửa xe yêu cầu nhường đường, anh mới buông cô ra, lái xe đi.



Lục Trung Quân đưa An Na về nhà họ An trước.

Sau khi hai người kết hôn, ngày hôm sau Lục Trung Quân đã vội vã đi tiền tuyến thì đây là lần đầu tiên anh lấy thân phận chồng của cô đưa cô về nhà.

Bà nội đã chuẩn bị sẵn một bàn đầy món ăn ngon, ông An hôm nay cũng rất vui, còn đích thân xuống bếp làm món móng heo mà An Na thích ăn nhất. Hàng xóm biết Lục Trung Quân đã từ tiến tuyền trở về, còn đưa An Na về nữa, cũng nhiệt tình tới nhà thăm hỏi. Cả nhà vui vẻ náo nhiệt không ngừng.

Buổi tối, Lục Trung Quân và An Na ở lại một tối, ngày hôm sau hai người mới từ biệt cả nhà quay về nhà họ Lục ở Bắc Kinh.

Ông cụ Lục vô cùng vui mừng, có thể thấy cả người nhẹ nhõm đi rất nhiều, trên bàn cơm ăn ngon miệng hơn, thậm chí còn uống hai ly với con trai, kể chuyện khi mình con trẻ đi tòng quân, mấy lần bị thương tưởng suýt chết nhưng lại vẫn sống đến tận bây giờ.

Lục Tiểu Lâm lén nói với An Na, mình lớn đến từng này tuổi rồi thì đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bố và anh trai ngồi đối ẩm với nhau, cũng lần đầu tiên thấy hai bố con nói chuyện nhiều như thế.

Khi nói điều này, biểu cảm của cô ấy vô cùng vui mừng, cảm kích với An Na.



Lục Trung Quân đang được nghỉ phép dài hạn, mấy ngày đầu thì tranh thủ đi thăm bạn bè, sau đó, An Na đề nghị cùng anh trở lại Hồng Thạch Tỉnh một chuyến để thăm cô Lý Hồng và Tiểu Ny.

Lục Trung Quân lập tức đồng ý, nói mình cũng rất muốn trở về thăm lại nơi đó, tiện thể xem Tia Chớp sống như nào sau khi được người ta nhận nuôi dưỡng.

Ngày hôm sau, sau khi báo một tiếng với ông cụ Lục, hai người đi tàu hỏa đến Hồng Thạch Tỉnh.

Hồng Thạch Tỉnh vẫn không có gì thay đổi lớn so với ba năm trước đây. Cô Lý Hồng vẫn thế, kiểu cách nói chuyện rất to, chỉ thay đổi là mập hơn trước. Tiểu Ny thì lại cao lên rất nhiều, đã học năm thứ ba tiểu học. Khi nhìn thấy An Na và Lục Trung Quân thì ban đầu rất thẹn thùng, nhưng ngay sau đó thì bám lấy An Na không chịu rời.

Hàng xóm láng giềng biết tin cũng đến thăm hỏi, biết hai người năm ngoái đã kết hôn, bà Quách thốt lên, vỗ đùi mình đen đét.

– Trước đó khi hai cháu đi, bác đã thấy hai đứa là lạ rồi. Có lần chẳng phải hai đưa đi cùng nhau đấy à? Lúc ấy bác đã đoán được rồi.

Giọng điệu cực kỳ đắc ý, làm cả phòng bật cười.

Quách Vân đã lấy chồng, con cũng hơn một tuổi rồi, hai ngày này vừa lúc về nhà mẹ đẻ, ôm con đến chơi cũng bật cười theo. Chỉ là đến tận bây giờ cô ấy vẫn e dè với Lục Trung Quân, không dám đứng gần anh. An Na nhớ lại cảnh tượng lúc ấy mà bà Quách vừa nhắc lại, nhìn sang Lục Trung Quân, thấy anh cũng đang nhìn mình, khóe môi không kìm được cong lên.

Khi hàng xóm giải tán dần, Lục Trung Quân tạm thời tạm thời tách An Na, đi đồn công an thăm mọi người, trong nhà chỉ còn lại An Na, cô Lý Hồng. Cô Lý Hồng lúc này mới nói cho An Na biết, sau khi nghe chuyện Chu Kiến Bân, càng nghĩ càng giận, cuối cùng không nhẫn nhịn nổi đã chạy trường tới đại học anh ta đang theo học làm ầm ĩ một trận, làm anh ta không thể ngóc đầu lên nổi. Giờ tuy anh ta đã tốt nghiệp, nhưng nghe nói phân việc sau đó cũng rất tệ, chẳng ai màng tới anh ta. Tuy nói điều này vẫn chưa đủ để đền bù lại tội lỗi mà anh ta đã gây ra cho Lý Mai, nhưng ít nhiều cũng hả giật không ít.

Tối, vợ chồng anh chị Trần Lệ, Đại Tống nghe tin cũng lái chiếc xe nhỏ mới mua đầu năm từ huyện thành trở về, cả nhà cùng nhau ăn một bữa cơm vô cùng vui vẻ. Ngày hôm sau, An Na và Lục Trung Quân đi thăm Phó huyện trưởng Uông, ở lại hai ngày nữa, cuối cùng cùng đi đón Tia Chớp về.

Tia Chớp đã là con chó già, mấy năm nay vẫn luôn được gửi nuôi ở lâm trường bên ngoài mấy chục km. Người trong lâm trường nói, nó vẫn rất khỏe mạnh, ngày nào cũng theo mọi người đi tuần tra. Ngoài việc vẫn thích ngủ ở ngoài giống như trước ra, thì nó vẫn rất uy phong, có một lần còn cắn chết một con lợn rừng to mấy trăm cân, tự cứu mình, có điều mất đi một tai, giờ thành chó một tai

rồi.

Khi hai người đột nhiên xuất hiện trước mặt nó, nó đang nằm ngủ dưới đất, vừa nghe tiếng gọi “Tia chớp” của Lục Trung Quân, tai lập tức vểnh lên, bật dậy thật nhanh. Nhận ra anh, nó mừng rối rít, rên ư ử lao đến bên anh, nhào lên người anh.

Lục Trung Quân bị Tia Chớp nhào lên làm ngã ra đất, tiếng cười của anh cùng tiếng sủa trầm thấp của nó hòa quện vào nhau, một người một chó suýt nữa thì lăn lộn dưới đất.

Tia Chớp vẫn còn nhớ An Na, nghe An Na kêu tên mình thì buông Lục Trung Quân ra, xoắn suýt chạy tới bên cô. Chắc là cũng biết không thể dùng phương thức với Lục Trung Quân áp dụng với cô, nên nó chỉ áp người vào chân cô, để mặc cô xoa đầu nó.

Lục Trung Quân đứng lên, phủi đất và lá cây dính lên người, cảm ơn những người lâm trường, cùng An Na đón Tia Chớp về.

….

Sau khi quay về, Lục Trung Quân quay lại đại đội phi hành ở thành phố phía Tây Nam. Bởi vì chiến dịch trước đó anh lập được chiến công, nên sau đó không lâu đã được thăng chức giáo hàm, trở thành sĩ quan giáo hàm trẻ tuổi nhất. Ngay khi anh đi không lâu, An Na chính thức định cư và làm việc ở Bắc Kinh phát hiện mình mang thai, lập tức báo tin này cho anh trước tiên.

Bên kia đầu điện thoại, anh lặng thinh hồi lâu.

Ngay khi An Na đang thấp thỏm, muốn hỏi anh thì chợt nghe anh bật cười một trận rất to.

– Ha ha…Này, mọi người nghe thấy không, ông sắp làm bố rồi. Mợ nó, tất cả chuẩn bị phong bì lì xì cho ông đấy. Ai nhiều tiền, ông xem xét cho người đó làm bố nuôi.

An Na cũng nghe được câu nói của anh, mà chẳng biết anh đang gào thét với ai nữa, chỉ nghe rất nhiều tạp âm, làm tim cô đập loạn lên, vội cúp điện thoại.

Qua một tuần, Lục Trung Quân trở về,

chỉ ôm lấy An Na ngoan ngoãn ngủ, sáng sớm hôm sau mới nói cho cô hay chủ nhiệm Điền giờ đã lên làm Phó viện trưởng đang muốn xin anh về học viện hàng không. Ở đó vừa thành lập một đội huấn luyện chiến đấu đặc biệt, muốn anh về phụ trách.

– Anh nghĩ sao?

An Na rúc vào lòng anh, vốn vẫn đang rất buồn ngủ. Sau khi mang thai, cô thấy mình lười hơn trước, ngày nào cũng giống Tia Chớp chỉ thích ngủ. Nhưng nghe anh nói thể thì mở bừng mắt ra, chui ra khỏi ngực anh.

Lục Trung Quân nhìn cô:

– Anh đồng ý rồi.

An Na rất vui, cơn buồn ngủ lập tức biến mất, a một tiếng, lăn lên người anh.

– Thật ư? Anh không gạt em chứ?

Nếu là thật, sau này hai người chỉ cách nhau quãng đường nửa ngày đi xe, muốn gặp nhau đơn giản hơn rất nhiều. Lục Trung Quân cười, bẹo má cô:

– Anh dám lừa em à? Anh còn muốn sống không chứ?

An Na quá vui mừng, đến nỗi không biết nói gì, cứ nằm trên ngực anh nhìn anh, mắt không chớp.

Lục Trung Quân bị cô nhìn chăm chú đến mức cảm thấy không được tự nhiên, ngập ngừng một chút, nói nhỏ:

- …Anh…Anh thật ra không biết phải làm bố như nào…Nhưng anh biết làm cho mẹ của con anh vui vẻ hạnh phúc…Hẳn là nên…

An Na ôm lấy mặt anh, chủ động hôn anh chặn miệng anh lại…

……

Vào một ngày của nửa năm sau, để gia tăng thêm hiểu biết, xúc tiến quan hệ giữa quân dân và gia đình, cũng để

người của học viện hàng không có thể

an tâm công tác, phó viện trưởng Điền của chúng ta tính cách có vẻ

thô lỗ

nhưng thực ra lại rất tinh tế

tình cảm đang ngồi trong phòng làm vận dụng hết cả

đầu óc xin cấp trên tổ

chức một ngày mở

cửa cho phép người thân của học viên vào học viện, đến thăm quan các khu vực được phép và tham gia các hoạt động liên hoan, đồng thời có tổ

chức biểu diễn bay thử.

Tờ

trình của ông đã được cấp trên phê duyệt.

Ngày hôm nay, chính là ngày tổ

chức dành cho thân nhân của thành viên học viện hàng không.

Tại khu vực được chỉ định kia, khí cầu tung bay, dải lụa bay rực rỡ, nơi nơi là tiếng cười tiếng nói. Ngoài người nhà của học viên ra, lãnh đạo cao cấp của học viện cũng đích thân đến tham gia, thậm chí ngay cả Tổng sư Đường về hưu rồi cũng tham dự.

An Quốc Cường, Tiêu Du, Tiểu Quang cùng hai cha con ông cụ Lục và Tiểu Lâm cũng tới. An Na giờ bụng đã to, nhưng biết có hoạt động này nên vẫn theo mọi người cùng tới đây.

Người đàn ông của cô chung tình với chiến ưng màu bạc cùng với bầu trời cao xanh, trước khi quen biết cô, anh thậm chí coi chiến ưng màu bạc là người tình của mình.

Nhưng cô chưa bao giờ tiếp xúc đến thế giới đó của anh.

Cô muốn trước khi chuẩn bị sinh con cho anh, thì chứng kiến tư thế oai hùng của anh điều khiển chiến ưng màu bạc xông lên bầu trời cao xanh kia.

……

Nơi khu vực cất cánh rất xa, một loạt chiến ưng màu bạc đã chuẩn bị ổn thoải, ánh mắt trời chiếu lên thân mình chiến ưng, lóe ra ánh sáng chói mắt. Hôm nay, thượng giáo Lục đích thân biểu diễn, cùng đội viên điều khiển đội chiến cơ đầu tiên.

Ngay trước sân xuất phát, mấy phi công mặc trang phục phi công, đội mũ phi hành, xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

– Anh rể. Em thấy anh rể rồi. Em thấy anh rể rồi.

Tiểu Quang dành được vị trí đứng rất thuận lợi hưng phấn nhảy lên la to.

Trong tiếng hoan hô như sấm dậy, Lục Trung Quân rất dễ dàng trông thấy An Na trên khán đài, mỉm cười với cô, giơ ngón cái lên.

Giờ khắc này tâm trạng An Na rất kích động, như trở về thời đại học trong hàng ngủ cổ động viên, đứng lên, ra sức vẫy tay về phía anh.



Dưới bao nhiêu ánh mắt mong chờ của mọi người, chiến ưng bắt đầu theo thứ tự bay lên không trung, dần dần biến mất trong làn mây trắng.

Mọi người như ngừng thở, chờ đợi chiến ưng trở về.

Một lát sau, những tiếng ong ong đinh tai nhức óc từ xa tới gần, một loạt chiến cơ lại dần dần xuất hiện trong đám mây. Bóng dáng chiến ưng mạnh mẽ càng ngày càng rõ ràng, từng chiếc nối tiếp nhau, đội hình không ngừng biến hóa, cuối cùng thành hình chữ V, dưới sự dẫn dắt của chiếc máy bay trước nhất, nhanh chóng làm một động tác xoay tròn 360độ đẹp đẽ trong không trung, cuối cùng gầm rú vυ't qua đầu đỉnh khán đài, lại lần nữa biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Trên khán đái lập tức bộc phát những tiếng vỗ tay hoan hô rầm trời.

Đó là người cô yêu, vừa mới điều khiển chiến ưng màu bạc bay vυ't qua đỉnh đầu cô. Tư thế bay mạnh mẽ oai hùng đó, khảm sâu vào trong trí óc cô.

Giờ khắc này, An Na dường như cũng cảm giác được ánh mắt của Lục Trung Quân khi lái chiến cơ bay qua đỉnh đầu mình, cả người cô trào dâng nhiệt huyết, tâm tình kích động, trong lòng trào lên một cảm giác kiêu ngạo trước nay chưa từng có.



Khi hoạt động biểu diễn kết thúc, vừa chạm đất Lục Trung Quân đã tìm An Na, nói dẫn cô đi nghỉ ngơi.

An Na vẫn đang còn kích động, không hề thấy mệt, không muốn đi.

Lục Trung Quân đi qua nói thẳng với bố mẹ hai bên, mọi người đều gật đầu, An Na đành phải ngoan ngoãn đi theo anh. Cô khoác lên cánh tay anh, cùng anh đi dọc trên con đường đầy cây xanh giờ đang vắng người qua lại chậm rãi đến phòng nghỉ của nhân viên công tác, bất ngờ đối diện có một đội ngũ học viên trẻ tuổi đang xếp thành hàn

đi về bên này.

Tới gần, các học viên dậm chân, cúi chào Lục Trung Quân, cùng hô” huấn luyện viên Lục”.

An Na vội vàng lùi lại kéo tay anh.

Lục Trung Quân hơi gật đầu, chào lại.

Các học viên lại chào An Na:

– Cô Lục.

An Na cũng mỉm

cười đáp lễ lại.

Nhìn đội ngũ học viên đi khuất rồi, cô mới quay sang nhìn anh, bất chợt phì cười thành tiếng.

– Em cười gì thế?

Lục Trung Quân hoang mang.

An Na bật cười là bởi vì nhớ tới dáng vẻ phóng đãng mặt dày thích gì làm nấy của anh lúc mới quen, hoàn toàn đối lập với dáng vẻ uy nghiêm vừa rồi.

Cũng chẳng biết cái nào mới chính là anh.

– Nói đi, em cười gì?

Lục Trung Quân ép hỏi cô.

An Na lắc đầu.

Phía sau bỗng nhiên vang vọng tiếng gầm rú. Cô ngoái lại, thấy nơi chân trời xa xa, một loạt chiến cơ lên không, bóng dáng nhỏ dần rồi biến mất.

Chắc là đội bay đi chấp hành nhiệm vụ thường quy đây.

Cô vẫn nhìn lên bầu trời, tận đến khi nó hoàn toàn biến mất trong đám mấy.

Bên cạnh có cánh tay đưa ra đỡ lấy eo cô, cùng cô tiếp tục chậm rãi bước đi.

– Hôm nay cảm thấy thế nào?

Lục Trung Quân không hỏi vấn đề kia nữa.

– Ừm. – An Na gật đầu, – Rất nhiều cảm tưởng.

– Nói anh nghe xem nào.

– Lục Trung Quân anh tuấn soái khí siêu cấp. Em rất thích anh.

Lục Trung Quân hừ mũi:

– Em là phụ nữ, không thể thẹn thùng một chút được à.

Khóe miệng anh cong lên hưởng thụ.

– Được, chờ về nhà rồi em sẽ thẹn thùng trên giường nhé.

Gương mặt tuấn tú của Lục Trung Quân tức thì sụ xuống.

– Đừng. Thôi không nói cái này nữa. Em nghĩ xem hôm nay em còn có cảm tưởng gì khác nữa.

Anh lảng sang chuyện khác.

– Còn…

An Na trù trừ, cuối cùng dừng lại.

– Còn sao? Mệt à? Muốn anh cõng em không?

Lục Trung Quân hỏi.

An Na lắc lắc đầu.

– Em muốn nói…Lục Trung Quân, về sau anh có thể làm bất cứ điều gì anh muốn. Em sẽ luôn ủng hộ anh.

Lúc nói ra câu này, biểu cảm của cô nghiêm túc trịnh trọng. Lục Trung Quân có vẻ như

không ngờ cô lại nói vậy, ngẩn ra. Anh nhìn cô chăm chú, chợt hỏi.

– An Na, em có biết hiện tại thành tựu lớn nhất của anh là gì không?

– Là gì?

– Thành tựu lớn nhất của anh chính là chưa từng làm mình thiệt thòi. Mỗi việc anh làm, mặc kệ trong mắt người khác có đúng hay không, tất cả đều là chuyện anh muốn làm. Hiện tại, cái này cũng đã không quan trọng. Bởi vì còn có một việc, là anh càng muốn làm hơn.

An Na yên lặng chờ đợi anh nói tiếp.

- …Đó là ở bên em cả đời, bảo bọc em và con

gái của chúng ta sắp ra đời, cho hai mẹ con có cuộc sống hạnh phúc nhất.

An Na rơi vào cái ôm của anh, áp mặt vào ngực anh, nhắm mắt lại, hưởng thụ nhịp đập trái tim kiên định của anh, trong lòng tràn ngập hạnh phúc.

Một lát sau, cô chợt nhớ ra gì đó, ngước mặt lên:

– Sao anh lại biết con chúng ta là con gái?

– Anh hy vọng là con gái, giống em là tốt nhất. Anh sẽ mãi yêu thương con.

– Nhỡ là con trai thì sao?

Lục Trung Quân nhíu nhíu mày, thở dài.

– An Na, em đừng bao giờ sinh con trai nhé. Cứ nghĩ đến chuyện em sinh ra con trai giống anh là anh phát sầu rồi, cuộc sống sau này của anh sẽ phải làm sao. Nếu anh bởi vậy mà không về nhà, em đừng mắng anh nhé…

– Lục Trung Quân! Có người bố nào như anh không?

An Na hét to, tiếng hét làm kinh động cả chú chim nhỏ đang lim rim ngủ trên cành cây, nó vỗ cánh, ríu rít bay lên trời xanh.