Phong Lưu Pháp Sư

Chương 594: Tử kim hồn thạch tái hiện


Long Nhất giật mình, nhún nhún vai, mặc bọn họ là huynh muội hay là phu thê, dẫu sao thì hắn cũng không có ý gì. Ý nghĩ duy nhất của hắn chỉ là tìm được phương vị của Hải Để thành từ hai huynh muội.

Bạo vũ cuồng phong trên mặt biển tới rất nhanh mà đi thì rất chậm, nguyên một ngày một đêm mới từ từ lắng lại. Mây đen mù mịt đã tan đi, lộ ra sao sáng đầy trời, lấp lóe rồi chạy vυ't về phía tận cùng của biển lớn.

Long Nhất nhóm một đống lửa ở bên ngoài trướng bồng, trên đó là một con linh dương sáu sừng đang được nướng, chính là đồ Long Nhất cuỗm ở Long đảo rồi đặt trong không gian giới chỉ làm thực phẩm dự trữ.

Lưu Ly không thích ăn thịt, chỉ ăn một chút hoa quả và một loại tảo biển thơm ngon mọc tận dưới đáy biển, rồi ngồi một bên xem Long Nhất nướng thịt. Nhìn thấy hắn tập trung cao độ để nướng thịt, thỉnh thoảng lại nuốt một ngụm nước bọt, liền bất tự giác mà lộ ra chút tiếu ý. Nàng cảm thấy chỉ cần mắt có thể thấy hắn đang tồn tại, đó đã là một loại hạnh phúc vĩnh hằng rồi.

"Cuối cùng cũng chín rồi." Long Nhất rắc gia vị lên, quay thêm mấy lần, rồi bẻ một cái đùi linh dương ra mà gặm. Mấy ngày nay hắn chưa từng ăn cái gì có vị giống thế này.

"Tiểu mỹ nhân ngư, có cần tới ăn một chút không, trông nàng gầy tới nỗi còn mỗi bộ ngực rồi kia kìa." Long Nhất cười hắc hắc nói.

Lưu Ly cười khúc khích, lườm Long Nhất một cái, nói:" đáng ghét, thϊếp không cần."

Long Nhất đang muốn trêu thêm vài câu, ánh mắt lại bỗng lóe lên, mở miệng nói:" một người tình lãi rồi, chúng ta tiến vào xem xem sao." Nói xong liền đặt cái đùi linh dương trong tay xuống, rồi cầm một cái khăn tay lau tay, cùng Lưu Ly tiến vào trướng bồng.

Thiếu niên bạng tộc kia đang ngồi trên giường nhìn tỷ tỷ vẫn nhắm nghiền mắt của mình, khuôn mặt chợt buồn chợt vui, nghe thấy tiếng động liền bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Long Nhất và Lưu Ly tiến vào với vẻ cảnh giác.

"Không cần khẩn trương, mạng các người đều là do bọn ta cứu đấy, còn sợ bọn ta hại các người sao?" Long Nhất cười nói.

Thiếu niên bạng tộc thấy nụ cười của Long Nhất, không biết vì sao lại tin tưởng hắn. Tâm thần tức khắc thả lỏng ra, dùng giọng nói có chút khàn nói:" đa tạ các người đã cứu ta và tỷ tỷ, ngày khác nhất định sẽ báo đáp." Hắn nói xong liền chuyển ánh mắt lên trên thân Lưu Ly, thoáng qua chút nghi hoặc, lại nói:" nhân ngư tộc?"

Lưu Ly gật gật đầu, ảm đạm nói:" không sai, bất quá là nhân ngư tộc đã bị đuổi khỏi Hải Để thành."

Thiếu niên bạng tộc bỗng giật mình, nói:" hóa ra là hoàng tộc nhân ngư tộc bị đuổi ra mấy trăm năm trước, thế còn hắn? Hắn không có mùi của hải tộc bọn ta."

"Ta là nhân loại, tới từ Thương Lan đại lục xa xôi." Long Nhất cười nói.

"Nhân loại!" Thiếu niên bạng tộc kinh ngạc nói, đánh giá Long Nhất từ đầu tới đuôi.

"Ha ha, rất kỳ quái sao? Có cần sờ một phát không, bình thường ta chỉ cho mỹ nữ sờ thôi đấy." Long Nhất cười lớn rồi đưa tay ra.

Thiếu niên do dự một lúc, rồi vươn bàn tay lạnh lẽo tới.

Long Nhất nắm lấy tay hắn lắc lắc, cười nói:" ta tên Long Nhất, rất hân hạnh được làm quen, đó là Lưu Ly, nữ nhân của ta."

"Ta tên là Tư Giai Đặc, đây là tỷ tỷ Á Mỹ." Tư Giai Đặc gật gật đầu nói, nhìn tỷ tỷ vẫn bất tỉnh, trong mắt hiện lên chút thống khổ.

"Ngươi yên tâm đi, tỷ tỷ ngươi không sao. Tới ngày mai chắc cũng tỉnh lại thôi." Long Nhất an ủi nói.

Tư Giai Đặc xuống giường, cùng Long Nhất và Lưu Ly ra khỏi trướng bồng. Đối với thịt linh dương nướng của Long Nhất, hắn chỉ do dự thưởng thức một miếng, nào ngờ liền ăn ngấu nghiến ngay, không giống như Lưu Ly.

Đợi tới khi hớp mấy ngụm mỹ tửu Long Nhất đưa cho, Tư Giai Đặc cảm thấy linh hồn như bay bổng. Tâm tình dưới sự dẫn dắt của Long Nhất lại từ từ không khống chế được, nước mắt đầm đìa kể lại sự tình bạng tộc bị diệt vong.

Trong hải tộc có vô số chủng tộc khác nhau, mà bạng tộc là tộc thích ẩn dật, yêu hòa bình. Công kích lực của bản thân không mạnh, từ trước tới nay đều sinh sống trong một góc của Hải Để thành, không đi trêu chọc ai, bình thường những tộc khác cũng không tới động cham bọn họ. Bởi vì bạng tộc giỏi mò bảo vật, mỗi năm đều tiến cống cho Hải Hoàng, ngôi Hải Hoàng vốn là do Long tộc dưới biển đảm nhiệm. Dưới biển sâu Long tộc tuy vẫn là Long tộc, nhưng lại khác với Thần Long và Ma Long tộc, chỉ là bởi vì cả đời sinh sống dưới đáy biển. Với lại đầu có Long giác, cho nên gọi là Thâm Hải Long tộc, giỏi thủy hệ ma pháp, sống tại Long cung chính giữa Hải Để thành. Mà Long tộc này cũng thích báu vật như mạng sống giống Thần Long và Ma Long tộc, bởi vì năng lực đặc thù của bạng tộc mà Hải Hoàng đối với bọn họ vô cùng ưu ái. Đây chính là nguyên nhân nhưng chủng tộc còn lại không dám khi phụ bọn họ.

Chỉ là mấy trăm năm nay, ách thống trị của Hải Hoàng đối với hải tộc bắt đầu suy yếu. Sa tộc, cự kình tộc và mấy hải tộc có lực công kích cường đại khác bắt đầu liên hợp lại ăn dần ăn mòn quyền lực của Hải Hoàng, Hải Hoàng cơ hồ chỉ là vật làm cảnh mà thôi.

Trước đây không lâu, Bạng vương không biết từ đâu kiếm được một khỏa tử kim hồn thạch, loại đá năng lượng này đã tuyệt tịch tại hải vực vạn lý được mấy ngàn năm rồi, sa tộc vương lấy danh nghĩa Hải Hoàng ra đòi bạng vương phải giao nộp. Bạng vương không nghe, vì vậy mà chuốc lấy họa diệt tộc, không chỉ mấy vạn tộc nhân cư trú trong Hải Để thành bị đồ sát, mà ngay cả những tộc nhân sinh sống ở ngoài cũng bị họa diệt thân.

Bạng tộc vương tử nước mắt dàn dụa nói xong, liền ngã lăn ra sau, say mèm mà thϊếp đi. Chỉ có Long Nhất và Lưu Ly nhìn nhau, trong mắt lộ vẻ lo lắng.

"Tử kim hồn thạch? Không phải là viên trong tay Bích Phỉ chứ." Long Nhất cười khổ hai tiếng, nhớ tới lúc trước vì viên Tử kim hồn thạch này, Lưu Ly và Cách Lỗ Tây Á còn đánh nhau to, sau đó khi Bích Phỉ và Tiểu Mễ bỏ đi cũng cầm Tử kim hồn thạch theo.

"Bích Phỉ a di và Tiểu Mễ sẽ không xảy ra chuyện chứ?" Lưu Ly lo sợ bất an trong lòng hỏi, một mặt là bởi vì lo cho sự an nguy của Bích Phỉ và Tiểu Mễ, một mặt là bởi vì áy náy. Nếu viên Tử kim hồn thạch trong tay bạng vương là viên của Bích Phỉ a di, vậy họa diệt vong của bạng tộc là do bọn họ gián tiếp tạo thành.

"Đừng lo, Bích Phỉ a di của nàng cẩn thận như vậy, sẽ không xảy ra việc gì đâu. Viên Tử kim hồn thạch kia không nhất định là viên của Bích Phỉ." Long Nhất nói.

"Hy vọng là vậy." Lưu Ly thở dài một tiếng.

Long Nhất nhìn những vì sao sáng lấp lánh trên bầu trời, mày lại nhíu lại, nếu viên Tử kim hồn thạch đó đúng là viên của Bích Phỉ, như vậy vì sao lại rơi vào tay bạng vương? Nếu không phải là bạng vương lừa lấy, như vậy thì lấy từ đâu ra? Nếu như Bích Phỉ cố ý làm vậy, thì đó là vì sao?