Phong Lưu Pháp Sư

Chương 410: Phong thần là nữ nhân của ta


Tộc truởng Dực nhân tộc tộc cùng Vu sư Âu Nhã Lạp dẫn người của mình đi, sáu người Long Nhất đi theo bọn họ, xuyên qua khu rừng rậm xinh đẹp, đi tới một nơi được bao phủ bởi vô số cây cỏ và hoa trên vách đá, mà phía dưới vách đá có một tế đàn thật lớn, rất giống kiến trúc của Lôi thần tế đàn tại Lôi thần cấm khu. Chỗ bất đồng chính là Lôi thần tế đàn được xây dựng bởi những tảng cự thạch màu tím, còn tế đàn này lại sử dụng những cự thạch màu xanh, ở trên cao thietế lập một pho tượng Phong thần.

Long Nhất nhanh chóng đánh giá một chút, ngẩng đầu nhìn về phía vách đá, chỉ thây phía trên vách đá có nhiều động khẩu hình tròn. Ở trong động khẩu có thể thấy rất nhiều cái đầu nhô ra, bọn họ dùng ánh mắt tò mò nhìn nhóm người Long Nhất.

"Tộc trưởng, Dực nhân tộc các ngươi sẽ không ở trong sơn động chứ." Long Nhất mỉm cười hỏi.

"Dực nhân tộc chúng ta lệ thuộc vào gió, lơ lửng bay lượn phía chân trời, đương nhiên nơi ở càng cao càng tốt. Đó không phải là hang động, đó là không trung lầu các." Tộc trưởng Dực nhân tộc vẻ mặt đầy hào khí nói.

Không trung lầu các? Long Nhất cười quái dị, con mẹ nó không phải là hang động sao? Chỉ có điều to và cao hơn mà thôi.

Mấy người Long Nhất theo Tộc trưởng Dực nhân tộc tiến vào một hang động lớn nhất ở trung tâm. Bây giờ hắn mới phát hiện những hang động này phân bố một cách có quy luật, tương đối giống với hình Kim tự tháp, muốn lên tầng cao hơn thì địa ví phải cao hơn.

Trong hang động không có tồi tàn như Long Nhất tưởng tượng, bên trong sử dụng ngọc thạch cùng mộc hương làm đồ trang sức, còn có các loại ma pháp nhiều màu sắc khảm lên, cũng thật sự có phong cách. Trong hang động rất thoáng, không khí cũng rất sạch, cảm giác thật là tốt.

Long Nhất nhìn mọi phía đánh giá, các thiết bị bên trong vô cùng tinh tế, tao nhã. Hơn nữa tất cả đều được mua từ bên ngoài mang về. Điều này cho thấy Dực nhân tộc cũng chưa hoàn toàn cách ly khỏi thế giới, bên ngoài chắc chắn phải có tai mắt của bọn họ để truyền tin tức lại.

"Đây là nơi ở của Tộc trưởng, quả nhiên là vô vùng đặc sắc." Long Nhất khen ngợi.

"Quá khen, cái kia … …"

"Oh, thanh kiếm trên thạch bích kia chính là tác phẩm cuối cùng của đại sư Ải nhân tộc, chuôi kiếm hoàn toàn bằng tử tinh. Chậc chậc, Tộc trưởng, Dực nhân tộc các ngươi thực sự là giàu có a." Long Nhất cắt đứt lời nói của Tộc trưởng, kinh ngạc nhìn bức tường đối diện có treo thanh kiếm mà tán thưởng.

"Tất cả những thứ này là từ Tổ tiên truyền lại, mấy ngàn năm nay Dực nhân tộc chúng ta luôn tự cung tự cấp, đối với tiền tài hoàn toàn không có khái niệm gì cả." Tộc trưởng nhẫn nhục trong lòng, mỉm cười nói.

"Tộc trưởng quả nhiên là phi phàm, không phải phàm tu tục tử có thể so sánh. Kim tiền đối với Dực nhân tộc mà nói tự nhiên chỉ giống như rác rưởi, không có giá trị. Nhưng đối với phàm phu tục tử chúng ta mà nói thì đó chính là thứ tốt. Đúng rồi, ta … … trong tay gần đây có chút túng quẫn, Tộc trưởng cũng biết ta có rất nhiều nữ nhân. Cho dù chỉ một chút phấn hoa cũng tiêu tốn rất nhiều, không bằng Tộc trưởng trợ giúp chúng ta một ít?" Long Nhất lo lắng nói, vẻ mặt cùng bộ dáng khiến chúng nữ phía sau thiếu chút nữa thì cười thành tiếng. Vô Song cùng Man Ngưu hiểu rõ về Long Nhất nhất. Lúc trước tại thành chủ phủ Thánh thành, hắn đã quơ vét một trận, khả phú địch quốc – bốn chữ này nếu dùng trên người hắn cũng tuyệt đối không có sai.

Âu Nhã Lạp nhìn vẻ mặt vô lại của Long Nhất, không khỏi có chút đau đầu cùng buồn cười, mà vẻ mặt già nua của tộc trưởng Dực nhân tộc cũng bắt đầu co rúm lại.

"Tây Môn thiếu gia nếu cần, bổn tộc trưởng nhất định có thể vui vẻ đáp ứng, chỉ là … …" Tộc trưởng Dực nhân tộc trong lòng thống hận, nhưng bên ngoài vẫn cố nhẫn nhịn.

"Như vậy thì đa tạ tộc trưởng rất nhiều. Ta nghĩ tài phú của Dực nhân tộc cũng không phải là ít, nhưng ta dứt khoát không lấy quá nhiều, chỉ lấy một phần thôi, hay là tùy tiện đưa cho ta một trăm vạn tử tinh tệ a." Long Nhất cười hắc hắc nói.

Một trăm vạn tử tinh tệ? Dực nhân tộc tộc trưởng còn chưa có lên tiếng, vài vị trưởng lão bên cạnh hắn đã nhảy dựng lên, hung ác nhìn chằm chằm vào Long Nhất. Tiểu tử này vừa mở miệng ra đã đòi một trăm vạn tử tinh tệ, tương đương với thập ức kim tệ, đó là thập ức kim tệ a!

"Tây Môn thiếu gia, ta niệm tình ngươi là khách nên đối đãi với ngươi rất lịch sự, ngươi lại cố tình gây khó khăn cho chúng ta. Đối với sự tình Thánh vật của Dực nhân tộc chúng ta, ngươi phải cho chúng ta một lời giải thích." Vẻ mặt tộc trưởng Dực nhân tộc không còn sự ôn hòa nữa, mà chỉ còn sát khí sắc bén.

"Oh, cuối cùng cũng không nhịn được, như vậy khiến cho ngươi mệt mỏi, ta cũng mệt mỏi theo." Long Nhất cười lạnh, khinh thường nhìn tộc trưởng Dực nhân tộc.

"Tây Môn thiếu gia, ngươi không nên đi quá xa." Âu Nhã Lạp nhắc nhở. Nàng cho rằng ở tại địa bàn của bọn họ, cho dù Long Nhất có lợi hại cũng không có khả năng chống lại cả Dực nhân tộc.

"Quá đáng? Như thế nào lại có thể? bổn thiếu gia luôn biết thận trọng, người khác đối với ta như thế nào ta sẽ đối với người khác như thế đó. Long Nhất dạng chân, nâng chung trà lên nhàn nhã uống từng ngụm một.

"Chẳng lẽ chúng ta đối với các ngươi chưa đủ lịch sự? Ngươi không biết thế nào là tốt hay xấu mà lại cố tình gây rối." Âu Nhã Lạp tức giận nói.

Long Nhất nhếch môi cười, lạnh lùng nói: "Lịch sự? quả là đủ lịch sự, chúng ta bị bao vây chung quanh bởi cao thủ của các ngươi, trong phòng này cũng có kết giới siêu cường. Nếu ta đoán không lầm thì còn có cơ quan lợi hại nữa, Vu sư tiểu thư xinh đẹp cũng gọi đây là đãi ngộ tốt?"

Âu Nhã Lạp kinh ngạc nhìn về phía tộc trưởng, thấy mặt hắn âm trầm, không có phản bác lại liền biết những lời Long Nhất nói là sự thật.

"Tộc trưởng, chúng ta có thể cùng hắn nói chuyện, không cần phải như vậy." Âu Nhã Lạp có chút lo lắng nói với tộc trưởng. Mặc dù nàng không nghĩ rằng Long Nhất có thể chống lại thực lực của Dực nhân tộc, nhưng những người bên cạnh hắn đều không hề đơn giản. Nếu thực sự hành động có thể khiến hai bên đều lưỡng bại câu thương, đây không phải là kết quả mà nàng muốn thấy. Huống hồ lần này Long Nhất sở dĩ có thể tới nơi này là niết toái châu mà nàng đã đưa cho hắn. Điều này chứng minh hắn có thành ý để giải quyết vấn đề này.

"Đó là sự cần thiết, thánh vật vốn thuộc về Dực nhân tộc chúng ta, hắn dù muốn hay không cũng phải giao ra." Tộc trưởng Dực nhân tộc nhìn Long Nhất, thầm tính toán trong lòng rồi cường ngạnh nói.

Long Nhất cười hắc hắc, trên mặt không chút sợ hãi, vẻ mặt mấy người phía sau hắn cũng như vậy, không có chút biểu tình gì. Bọn họ vốn đã có kinh nghiệm với những việc nguy hiểm hơn thế này rất nhiều, ngay cả tượng tượng cũng không dám nghĩ đến. Như vậy trên đời này còn gì có thể hiện bọn họ sợ hãi?

Âu Nhã Lạp nhìn vẻ mặt mấy người Long Nhất, tim đập như trống rung. Nếu không phải tuyệt đối tin tưởng, làm sao bọn họ còn có thể bình tĩnh như thế? Chẳng lẽ tất cả bọn họ đều trấn định như thế. Có thể Long Nhất bình tĩnh nhưng như thế nào mà tất cả bọn họ đều bình tĩnh như thế, vẻ mặt bình thản này làm sao không khiến cho nàng lo lắng. Có lẽ tất cả bọn họ không chừng đều có vương bài.

"Thánh vật Dực nhân tộc? Hắc hắc, ngươi nói là Phong thần thần bài. Phong thần thần bài tự nhiên là vật của Phong thần, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ngươi là Phong thần?" Long Nhất trào phúng cười hỏi, hai tay thoải mái khoanh trước ngực, tựa vào ghế.

Tộc trưởng Dực nhân tộc cùng vài vị trưởng lão và Âu Nhã Lạp đều thay đổi sắc mặt. Không nghĩ tới Long Nhất lại biết đó là Phong thần thần bài. Tại sao hắn lại biết được vật này?

"Dực nhân tộc chúng ta là tín đồ trung thành của Phong thần, vật của Phong thần phải giao cho chúng ta giữ." Tộc trưởng Dực nhân tộc nói.

"Nói đùa, nếu ngươi nói như vậy thì ai là tín đồ của Phong thần, ai có quyền lực của Phong thần thì được giữ thần bài phải không?" Long Nhất mỉm cười nói.

Lúc này một vị trưởng lão Dực nhân tộc đứng dậy nói: "Phong thần có thể ban tặng cho tín đồ của nàng sức mạnh của Phong thần, ngươi có sức mạnh đó không?" Trưởng lão này vừa nói xong liền bắt đầu nhanh chóng quay vòng, trong miệng niệm chú ngữ, một Long quyển phong xuất hiện dưới sự kiểm soát của hắn, sau đó biến mất.

"Oh, loại sức mạnh này ta từ khi sinh ra đã có, long quyển phong phải không? Cái đó rất đơn giản." Long Nhất cười to, bàn tay vung lên, không cần niệm chú ngữ gì cả, đột nhiên nổi lên một trận cuồng phong, tất cả đồ vật trong hang động như chén trà, thậm chí cả cái ghế, cái bàn đều bị long quyển phong này hút vào, nếu không phải do mỗi người ở đây đều là cao thủ có thực lực cường đại thì sớm đã bị hút vào trong đó.

Theo hướng chỉ của Long Nhất, long quyển phong này đột nhiên biến mất trong nháy mắt, tất cả những đồ vật bị hút vào trong nháy mắt từ không trung rơi xuống, cả hang động là một mảng ngổn ngang.

"Thật sự xin lỗi, nhất thời không có khống chế tốt, xin lượng thứ a." Long Nhất ngoài miệng nói câu xin lỗi, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười, rõ ràng là hắn cố ý.

"Ngươi như thế nào lại biết Phong hệ ma pháp?" Âu Nhã Lạp lại một lần nữa khϊếp sợ. Phong hệ ma pháp chỉ có Dực nhân tộc bọn họ mới biết, vậy mà hắn như thế nào đến cả một câu chú ngữ cũng không cần đọc mà lại phát ra một long quyển phong lớn như vậy. Điều này làm sao không khiến cho nàng giật mình kinh hãi.

"Tất nhiên là sức mạnh do Phong thần ban cho, ta từ khi sinh ra đã có thể làm được." Long Nhất nhún vai, mỉm cười nói.

Tộc trưởng cùng mấy vị trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, hắn sử dụng phong hệ ma pháp so với bọn họ còn thuần thục hơn, chẳng lẽ năng lực của hắn thật sự là Phong thần ban cho?

"Tộc trưởng, vài vị trưởng lão, còn có Vu sư tiểu thư xinh đẹp, ta nghĩ hay là chúng ta ngồi xuống hảo hảo nói chuyện, dĩ hòa vi quý không phải là tốt hơn sao? Ngàn vạn lần không nên chọc giận Phong thần, các ngươi không biết được khi Phong thần giận dữ sẽ kinh khủng như thế nào đâu." Long Nhất cười hắc hắc nói.

"Tây Môn thiếu gia, chúng ta không cần đàm phán gì cả. Ngươi cho rằng chúng ta thật sự ngây thơ, sẽ tin vào những gì ngươi nói? Phong thần thần bài ngươi phải giao ra cho chúng ta, nếu không các ngươi đừng nghĩ tới việc ra khỏi hang động này." Tộc trưởng Dực nhân tộc bất chấp, mục đích của hắn là Phong thần thần bài, hắn tuyệt đối không cam lòng để vật đó rơi vào tay người khác.

"Chờ một chút tộc trưởng, để ta hỏi lại hắn một chuyện." Âu Nhã Lạp vội la lên, quay đầu nhìn về phía Long Nhất rồi hỏi: "Từ những lời ngươi nói cho thấy tựa hồ ngươi rất quen thuộc với Phong thần. Không biết ngươi và Phong thần có quan hệ gì?" Âu Nhã Lạp hỏi như vậy là có đạo lý, nàng là Vu sư của Dực nhân tộc, đối với Phong thần vô cùng sùng bái, nếu thật sự Long Nhất có quan hệ với Phong thần, vậy không phải là xúc phạm Phong thần sao.

"Ngươi đã hỏi thì ta cũng thành thật nói cho ngươi biết, kỳ thật Phong thần chính là nữ nhân của ta." Long Nhất mỉm cười nghiêm trang nói.