Phong Lưu Pháp Sư

Chương 392: Trả giá quá đắt


Tuyết rơi dầy đặc hơn mười ngày cuối cùng cũng giảm dần rồi ngừng lại, nhiều nơi tuyết đọng dầy, khắp nơi không một bóng người, chỉ một màu trắng xóa, rất nhiều gian nhà bằng cỏ mộc bị oằn xuống vì tuyết, dân chúng khổ sở đói rét, không biết dựa vào đâu mà sống.

Trước kia Ngạo Nguyệt đế quốc mặc dù cũng đã trải qua thời kỳ mưa tuyết kéo dài, nhưng chỉ là ở một số nơi, chứ chưa bao giờ tuyết rơi phủ với phạm vị bao trùm cả đế quốc như năm nay.

Tuyết dầy cản trở giao thông, tin tức tình báo truyền đi lại càng thêm khó khăn, cũng khiến cho lương thảo vận chuyển của Cuồng Long đế quốc cùng Nạp Lan đế quốc bị chậm lại, nếu tuyết không ngừng rơi, sợ rằng lòng quân của hai đế quốc sẽ trở nên hoảng loạn.

Long Nhất vừa ra khỏi trướng bồng, cười khổ nhìn tuyết trắng chói mắt chung quanh, vừa mới bắt đầu nghĩ tới tuyết thì liền có sự tình thích thú. Hắn cùng với nữ nhân của mình vui vẻ chơi đùa ầm ĩ, nghịch tuyết trên mặt đất. Chỉ là tuyết này có ảnh hưởng nghiêm trọng đối với cuộc sống mọi người, khi hiểu thấu vấn đề này liền chán ghét tuyết.

Mỗi buổi sáng sơm, binh lính Vô Song doanh đều phải đi dọn dẹp tuyết đọng ở doanh trại, bằng không tất cả quân trướng đều bị tuyết chôn vùi trong thời gian ngắn.

Vài ngày qua đi, ngoại trừ khối đất trống Vô Song doanh, doanh trại xung quanh đều nổi lên các bức tường tuyết cao mấy thước, quây tròn Vô Song doanh ở bên trong.

Khi Long Nhất dang suy nghĩ sự tình thì hắn bỗng nhiên cảm giác được một tia ma pháp ba động yếu ớt bên ngoài bức tường tuyết, nhằm hướng Vô Song doanh chạy tới.

Thổ hoàng sắc quang mang chợt lóe lên, một nam nhân mặc trường bào thổ hệ ma pháp sư, ngoại hình dễ sợ hiện thân bên ngoài Vô Song doanh.

"Đứng lại, ngươi là ai? Vội vã chạy tới quân doanh có mục đích gì?" Vị ma pháp sư này vừa hiện thân, hai binh sĩ liền gác hai thanh cương đao lên trên cỗ hắn, mà một tiểu đội tuần tra gần đó đã nhanh chóng chạy tới vây quanh gã thổ hệ ma pháp sư.

"Mọi người không nên kích động, ta không có ác ý, ta muốn gặp Tây Môn thiếu gia báo tin tức." Thổ hệ ma pháp sư giơ tay, cúi đầu nói. Bộ dạng như muốn nói trên mặt ta không có viết bốn chữ "ta là tiểu nhân."

"Trước tiên hãy trói hắn lại, ngươi có mục đích gì sẽ do tướng quân quyết định." Gã đội trưởng đội tuần tra phất tay, vài tên binh lính như lang hổ lập tức xông lên chế trụ thổ hệ ma pháp sư này.

Long Nhất phi thân tới, khoát tay nói: "Thả hắn ra, người này giao cho ta."

Chúng binh lính nghe lệnh, sau khi thả ma pháp sư ra liền li khai.

"Thiên võng số 8806 tham kiến thiếu chủ." Thổ hệ ma pháp sư này làm một dấu hiệu của thiên võng rồi hành lễ. "Ngân Kiếm phái ngươi tới?" Long Nhất nhíu mày hỏi, người kia là tâm phúc do chính mình bồi dưỡng bên cạnh Ngân Kiếm tại Hoành đoạn sơn mạch.

"Thiếu chủ anh minh, Ngân Kiếm đại nhân sai thuộc hạ mang mật báo đến, đáng nhẽ đã phải đến hai ngày trước, nhưng vì tuyết dầy nên đã làm chậm hành trình." Thổ hệ ma pháp sư lấy trong người ra một ống trúc được phong ấn đưa cho Long Nhất. Long Nhất mở phong ấn, lấy ra hai tờ giấy, nhìn vào trong đó, khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười. Hắn vỗ bả vai thổ hệ ma pháp sư này, cười nói: "Ngươi trở về nói với Ngân Kiếm, công lao to lớn của hắn, Long Nhất ta ghi trong lòng."

Thổ hệ ma pháp sư ứng tiếng, rồi sử dụng độn thuật biến mất trong tuyết.

"Tiểu tử Ngân Kiếm nọ mặc dù có một chút gian trá, thế nhưng trong một thời gian ngắn đã thiết lập cho Thiên võng một mạng lưới tình báo tại Hoành đoạn sơn mạch, xem ra ta nhìn người không có sai." Long Nhất có chút tự đắc cười hắc hắc. Theo tin tình báo vừa rồi, Thú nhân tộc mặc dù bề ngoài đều do bỉ mông hoàng tộc thống lĩnh, nhưng thực ra bên trong đang bí mật tranh đấu, tâm không đồng nhất. Tại Hoành đoạn sơn mạch sinh sống nhiều năm, Thú nhân tộc dần dần bằng lòng với tình trạng hiện tại, rất nhiều Thú nhân tộc đều phản đối tái động binh đao. Hơn nữa do bỉ mông tộc trưởng càng lúc càng già nua, hắn ích kỉ để con trai cùng cháu trai tập kết quân đội thú nhân với quy mô lớn để xâm lấn.

Như thế xem ra việc Thú nhân tộc đột nhiên tập kích biên giới phía tây Nạp Lan đế quốc, sợ là do đã đạt được hiệp nghị nào đó đối với Ngạo Nguyệt đế quốc, muốn cho hai đại đế quốc không rõ hư thực, nếu hai đại đế quốc điều một hoặc hai quân đoàn quay lại, như vậy bọn họ đã đạt được mục đích.

Lúc này Long Nhất mở bức mật hàm thứ hai ra, khẩn trương xem rất nhanh một lần, vẻ mặt trở nên có chút cổ quái. Bức mật hàm này Ngân Kiếm than phiền rằng kinh phí cho Thiên võng đang thiếu hụt nghiêm trọng, muốn Long Nhất cấp cho hắn một ít. Việc này đương nhiên cũng không có vấn đề gì, điều khiến cho sắc mặt Long Nhất lộ vẻ cổ quái là chính là Ngân Kiếm than khổ, nói rằng hắn vì kiến thiết xây dựng cơ sở cho Thiên Võng mà nỗ lực, trả giá quá lớn.

"Ngân Kiếm a Ngân Kiếm, kinh phí này ta sẽ cấp cho ngươi, dù gì thì ngươi cũng đã nỗ lực, ta cũng không thể không cho ngươi a." Long Nhất lầu bầu nói, cũng không nhịn được bèn cười ha hả. Hôm nay có thể nói là một ngày vui vẻ của hắn.

Long Nhất nhìn lại bức mật hàm một lần nữa, chỉ thấy ở phía trên bức mật hàm còn viết: "Vì thu thập tin tức, thuộc hạ không tiếc thân mình, sử dụng mĩ nam kế dụ dỗ cháu gái của bỉ mông tộc trưởng, mỗi tối đều bị nàng hành hạ, nhưng cũng chiếm được tình cảm của nàng, khiến nàng tín nhiệm, nhờ đó mà lấy được tin tức bên trong của bỉ mông hoàng tộc."

"Tốt, ngươi lấy thân dâng lên miệng hổ, Long Nhất ta nhất định sẽ không quên cống hiến của ngươi." Long Nhất cười hắc hắc đứng lên, nhớ tới cái mặt trắng nhỏ kia của Ngân Kiếm bị cả người đầy lông của mẫu bỉ mông cưỡi lên, hắn không khỏi rùng mình một cái, Ngân Kiếm quả thực đã hy sinh quá nhiều.

Lập tức Long Nhất sai người gửi hai bức mật tín tới Đằng Long Thành cùng Hoành đoạn sơn mạch. Mùa đông này Cuồng Long đế quốc cùng Nạp Lan đế quốc đừng nghĩ đến chuyện tiến công phòng ngự tuyến Á Đặc Tư An, chỉ cần bảo vệ được trận địa là thành công. Đợi mùa đông qua đi, khí hậu thuận lợi hơn sẽ xem xét lại. Nhưng Long Nhất định thừa dịp chiến tranh tạm ngưng mà đi Di thất chi thành một chuyến, cũng hoàn thành tâm nguyện của Vô Song cùng với yêu cầu của bóng đen trong cơ thể.

"Phu quân, chàng đã trở lại." Bắc Đường Vũ tươi cười nghênh đón. Kỳ thật nàng vừa mới thấy Long Nhất cùng thổ hệ ma pháp sư kia, nhưng nàng biết sự tình gì nên hỏi, sự tình gì không nên, đây cũng chính là chỗ thông minh của nàng.

"Mmm, đây là tin tức tình báo từ bên kia Hoành đoạn sơn mạch truyền đến, nàng xem đi." Long Nhất đưa bức mật hàm trong tay cho Bắc Đường Vũ.

Bắc Đường Vũ nhìn xong, vẻ mặt vui vẻ nói: "Nếu điều này là thật, chúng ta không cần lo lắng nữa."

Long Nhất gật đầu, do dự một chút rồi nói: "Vũ nhi, ta xem với tình thế này thì mùa đông này tạm thời không có gì biến hóa nhiều, ta còn một sự tình đang chờ xử lý … …"

Bắc Đường Vũ sắc mặt biến đổi, trở nên ảm đạm, mấy ngày nay bởi vì cùng Long Nhất gặp lại sau một thời gian dài xa cách, điều này khiến nàng có biết bao nhiêu vui vẻ, khuôn mặt trước kia vốn lạnh như băng cũng trở nên sinh động vô cùng, khiến cho tướng sĩ mỗi lần nhìn thấy nàng đều ngây người ra. Mà nàng cũng vừa mới trải nghiệm loại hạnh phúc này, nay Long Nhất rời đi, đổi lại là một nữ nhân khác cũng không thể nào vui vẻ được.

"Phu quân, ta hiểu mà, chàng hãy yên tâm đi đi, ta sẽ thay chàng phong thủ Vô Song doanh thật tốt." Bắc Đường Vũ mỉm cười, khóe mắt đã hơi ươn ướt.

"Nha đầu ngốc." Long Nhất ôm thân thể mềm mại của Bắc Đường Vũ vào trong lòng, nàng cố gắng tươi cười vui vẻ càng làm cho hắn thêm đau lòng, chỉ là nhân sinh vô thường, tụ hợp rồi lại ly tan, cũng không biết đến lúc nào hắn mới có thể cùng tất cả các nữ nhân của mình quây quần bên nhau, cùng hưởng những ngày tháng hạnh phúc.

Trước khi li biệt, buổi tối hôm đó nhất định hỏa diễm kí©ɧ ŧìиɧ, phi thường nồng đậm.

Bắc Đường Vũ có vẻ si mê, điên cuồng, cùng Long Nhất ôm hôn trên giường, nàng biết chắc đêm nay là đêm cuối cùng hoan ái cùng Long Nhất.

Hai tay của Long Nhất sờ mó loạn lên trên người Bắc Đường Vũ, một tay không ngừng xoa bóp bầu vυ' của nàng, một tay tham lam đưa xuống chỗ âm u huyền bí rậm rạp giữa hai chân nàng, khiến cho giai nhân thở gấp, giống như bị đốt cháy.

Bỗng nhiên Bắc Đường Vũ xoay người đè Long Nhất xuống, bàn tay nhỏ bé ôm lấy phía sau cổ Long Nhất, nàng ngồi trên người Long Nhất, khẽ liếʍ nhẹ môi, trông quyến rũ như yêu tinh.

"Đêm nay do thϊếp là chúa tể, chàng không được phép cử động." Bắc Đường Vũ ngửa đầu, quần áo được cởi dần ra, khiến cho Long Nhất không khỏi nhớ đến nữ vương SSMM tiền thế, nha đầu kia sẽ không làm tốt đến thế chứ.

Long Nhất thập phần tò mò, nhìn Bắc Đường Vũ thực hiện.

Bắc Đường Vũ cúi người xuống, đôi môi đỏ mọng lướt từ trên khuôn mặt tuấn tú của Long Nhất xuống dưới, hai tay thì cởϊ qυầи áo của Long Nhất, chỗ nào khó cởi nàng liền dùng sức xé rách, khiến cho Long Nhất sửng sốt, kinh ngạc không thôi, đồng thời không khỏi cảm thấy một sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Trước đây đã cùng chúng nữ hoan ái với nhiều tư thế đa dạng, nhưng cách thức như thế này thì quả thật chưa hề có.

Bắc Đường Vũ hôn vào cổ Long Nhất, rồi hôn xuống cổ hắn, tập trung công kích vào hai núʍ ѵú của Long Nhất, vừa liếʍ vừa mân mê nhẹ, khiến cho Long Nhất vô cùng thích thú, hồn muốn bay lên trời. Bắc Đường Vũ thấy Long Nhất vui vẻ, sướиɠ khoái liền tiếp tục, bàn tay nhỏ bé còn quần Long Nhất mà tiểu huynh đệ đã kiên cường ngẩng đầu lên.

"Vũ nhi, rất tốt, tiếp tục … …" Long Nhất rêи ɾỉ nói, khi hắn cùng chúng nữ hoan ái, chủ yếu là do hắn vì chúng nữ mà phục vụ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tìиɧ ɖu͙© để cho các nàng cảm thấy thoải mái, trên phương diện giảng dạy vấn đề này, Long Nhất rất hay thất bại.

Bắc Đường Vũ kiều mị đứng lên, chậm rãi cởi hết quần áo trên người ra, chỉ còn bộ nội y trong suốt bên trong của Lệ Nhân phường, trước ngực nàng là hai điểm hồng, phía dưới hai chân là một vùng màu đen, tất cả đều có thể thấy một cách rõ ràng, khiến Long Nhất dục hỏa bùng lên, thú tính bộc phát.

Bắc Đường Vũ nằm trên người Long Nhất, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhấp nhấp, tiểu huynh đệ của Long Nhất liền chui vào miệng nàng, còn bộ mông trắng nõn của nàng tới lui trước mặt Long Nhất, đây cũng chính là kiểu 69. Long Nhất không còn nhẫn nại nữa, hai tay nắm lấy bên hông Bắc Đường Vũ, bắt đầu thu thập … …

Âm thanh rêи ɾỉ, say đắm lòng người vang lên trong trướng bồng, dưới ánh sáng lờ mờ, một thân thể tuyệt mĩ đang ngồi nhấp nhô, trước ngực một đôi ngọc thố hoàn mỹ cao vυ't, hai hạt châu vươn lên, mái tóc dài tung bay vũ động.

Bên ngoài, trên bầu trời đêm chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện vầng trăng màu bạc chiếu sáng trên mặt đất, hàn quang nhàn nhạt.