Phong Lưu Pháp Sư

Chương 352: Vòng quay vận mệnh


Một cách mơ hồ, Vô Song giống như thấy được một phiển thảo nguyên hoang mãng,có một cái lò lửa,còn có nhiều nhân ảnh mơ hồ,ấn tượng trong sâu thẳm giống như khi gặp 18 cỗ siêu cấp khô lâu vậy.

Vô Song nỗ lực muốn nhìn rõ xung quanh,nhưng cảnh tượng thủy chung như có một màn lụa bạc che mất,cứ như một thiếu nữ vừa thẹn vừa giận, không muốn đưa ra vẻ đẹp thật sự của mình.

Đột nhiên trong lúc đó hai hàng răng trắng bóng trên mặt thiếu nữ đột nhiên phóng đại, Vô Song thất kinh, tự nhiên thanh tỉnh lại,sau khi hồi thần thì thấy Long Nhất đang đứng trước mặt nàng mà mỉm cười, lộ ra hai hàm răng trắng bóng chỉnh tề.

"Ngươi làm gì vậy?" Vô Song giống như con sóng vừa vươn lên lại hạ xuống,nàng lạnh nhạt hỏi.

"Ta đáng lẽ phải hỏi nàng đang làm gì, nàng làm nhìn nhìn ta chằm chằm như vậy, hại ta suýt làm cháy mất hai miếng thịt." Long Nhất nở một nụ cười kỳ quái nhìn về phía Vô Song.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vô Song phát nhiệt, lạnh giọng nói "Ai nhìn ngươi chứ, ta chỉ nhìn mấy khô lâu bên người ngươi thôi"

"Khô lâu? Khô lâu còn hấp dẫn hơn ta?" Long Nhất cười hắc hắc nói .

"Khô lâu còn hấp dẫn hơn ngươi gấp trăm lần, ngươi tưởng ngươi được bao nhiêu." Vô Song vừa nóng, bỗng phát hiện trên khuôn mặt anh tuấn của Long Nhất xuất hiện vẻ hăng hái.

"Nàng nhớ ra chuyện gì rồi à?" Long Nhất động tâm, kì vọng hỏi.

"Một chút cũng không." Vô Song trả lời một cách đơn giản.

Trong mắt Long Nhất thoáng qua một tia thất vọng, nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ mặt tươi cười,hắn hắc hắc cười nói "Vô Song, nàng vừa sao lại rồi đỏ mặt"

Vô Song trừng mắt nhìn Long Nhất rồi chuyển thân rời đi, tiến tới bên cạnh lò lửa, nàng vỗ vỗ liêm đao của Long Nhị nói "Huynh đệ a, có người nói ngươi đẹp trai hơn lão đại,ngươi cũng nghĩ vậy đúng không?"

Long Nhất thấy hành động của hai nữ nhân quả thật kỳ quái, nhưng Man Ngưu thì lại không thấy kỳ,cùng ba con thần thú chảy nước dãi nhìn trên miếng thịt nướng.

Hai hốc mắt đen sâu thẵm của Long Nhị xuất hiện một đạo ánh sáng đỏ,đột nhiên quay đầu về phía Long Nhất.

"Cái này…Khô lâu có ý thức?" Vô Song cùng Nạp Lan Như Nguyệt mặt đầy vẻ ngạc nhiên,nguyên lai biết Long Nhất ẩn tàng một chức nghiệp khác,khi nhìn thấy hắn triệu hoán ra 18 khô lâu đã kinh ngạc, chỉ nghĩ là những bộ xương không có tư duy chẳng ngờ lại có thể phản ứng theo lời chủ nhân,làm sao không làm cho người khác kinh hãi.

Long Nhất khi lần đầu tiên thấy Long Nhị phản ứng, hắn nghĩ chắc siêu cấp khô lâu này đang từ từ sinh ra ý thức,lúc đầu còn có ý nghĩ nên tiêu diệt Long Nhị đi nhưng bây giờ thì hắn lại có một chút kì vọng.

Có lẽ, trong lòng Long Nhất cũng không yên tâm lắm, nhãn tình nhắm thẳng hốc mắt sâu hoắc của Long Nhị, tinh thần lực tại mi tâm bao trùm Long Nhị lại, cảm thấy trên thân thể hắn có tinh thần lực dao động. Không có một dạng sinh mệnh nào được triệu hoán vong linh lại có tinh thần dao động, nhưng Long Nhị trên thân thể lại sản sinh ra loại tinh thần dao động này, nói hắn không có ý thức thì cũng không ai tin.

Long Nhất trầm tư bước về sau hai bước, không ngờ Long Nhị hai hốc mắt lại hiện ánh sáng đỏ lập tức bước theo sau lưng hắn, giống như đó là mệnh lệnh mà Long Nhất đã giao cho.

Đúng lúc đó,Long Nhất cùng Long Nhị đều cảm thấy trên người có một trận tinh thần ba động cường liệt, giống như tự liên lạc với chính mình, mặc dù Long Nhất không hiểu làm sao để nói nhưng là cảm thấy sự trung thành cùng sùng bái dữ dội.

Long Nhất run người, chuyển thân nhìn Long Nhị, sau khi so sánh với lúc đầu khi mới có huyết sắc khô lâu này thì trên thân hắn đã có thêm hắc ám khí tức nồng nặc, toàn thân hình thành khôi giáp làm bằng xương,không còn là bộ xương gầy như lúc đầu nữa. Long Nhất không nghĩ lúc đầu đùa chơi đặt tên cho nó, lúc đó cũng không phải bí mật gì cả, hiện tại lại làm nó có tư duy tự mình độc lập.

Một lúc lâu sau, Long Nhất theo tập thói quen vỗ trên bộ giáp của Long Nhị, nói "Bất quản ngươi biến thành dạng gì,bất quản ngươi mạnh lên thế nào,hi vọng ngươi vĩnh viễn không phản bội ta. "

Hốc mắt Long Nhị chớp ánh sáng đỏ, cũng không hiểu được lời nói của Long Nhất,bây giờ hắn tư duy chưa hoàn thiện, khả năng hiểu được giống như hài tử ba-bốn tuổi. Khả dĩ nói hắn có ý thức là do một tay Long Nhất tác động, cũng vì Long Nhất lúc nào cũng đối đãi với hắn như một con người, không ngừng nói chuyện với hắn,cuối cùng làm hắn sản sinh ra ý thức, vừa được khai mở thì tiếp tục phát triền từng chút một, sau đó theo năng lực bản thân tăng lên thì ý thức cũng phát triền, cuối cùng đạt được trình độ như hôm nay. Nhưng theo một mặt khác mà nói, Long Nhị tuyệt không có khả năng phản bội Long Nhất, từ khi hắn có một tia ý thức khai mở, Long Nhất là lão đại của hắn trở thành khái niệm thâm căn cố đế,nếu Long Nhất ra mệnh lệnh,hắn nhất định sẽ chấp hành.

Bầu không khí trở nên quỷ dị, Long Nhất ngồi một bên trầm tư, Long Nhị tay cầm Tử Vong Liêm Đao đứng thẳng phía sau lưng hắn,còn 17 bộ khô lâu khác vẫn nghe theo lệnh của Long Nhất,đang cắt thịt thành từng miếng nhỏ. Nạp Lan Như Nguyệt đi vòng qua Long Nhị tới,ngồi xuống cách Long Nhất khoảng hai bước, trên cơ thể có một vòng bảo hộ màu trắng sữa, quang cùng ám nguyên tố lúc nào cũng đối lập, nàng đối với hắc ám khí tức trên thân Long Nhị rất bài xích.

Long Nhất gật gật đầu, đem thịt nướng bày ra mà thêm nguyên liệu,nghe mùi thịt nước thơm phức,làm con sâu tham ăn trong bụng hắn bị hoán tỉnh, không thể hồ tư loạn tưởng nữa, linh hồn hắn có thể xuyên qua không gian thời gian,trên thới giới này còn có chuyện gì không thể?

Ở đây tựa như một không gian độc lập có ngày có đêm, khi bọn Long Nhất ăn xong thịt nướng, đột nhiên phát hiện bầu trời biến bỗng tối đen,chuyển biến nhanh chóng làm người ta không chuẩn bị kịp, từ ngày chuyển qua đêm chỉ là chuyện trong một thoáng.

Do trong không gian này nguy cơ tràn đầy, Long Nhất cũng không dám mạo hiểm tiến tới, lại nói đến mọi người ở hiệp cốc đã hao phí không ít tinh lực, cũng nên nghỉ ngơi hồi phục sức khỏe.

Lập trại xong chúng nhân trở về lều của mình nghỉ ngơi.

Long Nhất xoay trái, xoay phải không ngủ được, sau đó muốn len lén tiến vào trường bồng của Nạp Lan Như Nguyệt, lão bà ở bên cạnh mà không "ăn" được, đúng là một cực hình khó mà chịu đựng a.

Nhưng nghĩ lại Vô Song trước đó nói ra lời ác độc, nếu lỡ phát hiện hai người bọn hắn lại bên cạnh nàng mà thân mật, nàng có lẽ sẽ cắt cái tiểu JJ của hắn, Long Nhất nhất thời do dự khó quyết định, trong lòng có thần linh còn trong đầu lại có yêu linh? Thật sự cảm thấy phiền muộn.

"Gia gia ta,nói không thể ăn thì cũng có thể ôm nhau mà ngủ." Long Nhất nghiến răng nói, hàng ngày có mĩ nữ bên cạnh đã thành thói quen, nếu đêm nào không có ôn hương nhuyễn ngọc thì không thể chịu nổi a.

Long Nhất nghĩ thế thì trong lòng cũng quyết, đưa tay vén cửa bước ra khỏi trường bồng,giống như kẻ trộm nhìn đông nhìn tây một hồi, rồi vô thanh vô tức đến trường bồng của Nạp Lan Như Nguyệt,cảm thấy được rằng không có lớp kết giời nào, Long Nhất trong lòng đại hỷ, có lẽ nha đầu này trong lòng cũng đang mong đợi mình.

Long Nhất vừa vén màn lên, phát hiện bên trong có khí tức quang minh hùng hậu, Nạp Lan Như Nguyệt đang ngồi xếp bằng tiến nhập sâu vào trạng thái minh tưởng.

Nha đầu này, cũng thật không hiểu tâm lý vi phu? Long Nhất buồn rầu nghĩ, nếu muốn đánh thức nàng thì không khó, nhưng vì dâʍ ɖu͙© chính mình mà phá sự minh tưởng của nàng thì thật quá ích kỷ, chuyện như thế hắn làm sao có thể?

Long Nhất u ám rời trướng bồng của Nạp Lan Như Nguyệt,bất giác quay đầu lại thì thấy đối diện một cặp mắt băng lãnh, làm cho tim hắn như bị hàn khí xâm nhập vào.

"Vô Song, canh ba nữa đêm nàng ra đây làm gì, không biết là hù dọa cũng có thể làm chết người à?" Long Nhất vừa nhìn thấy rõ là Vô Song, nói đùa một câu.

"Ngươi lại muốn làm chuyện xấu, có lẽ ngươi không cần đồ vật kia của ngươi nữa" Vô Song băng lãnh dùng song nhãn nhìn khố tử của Long Nhất,trên mặt tự nhiên có vẻ xấu hổ thoáng qua.

"Ta không cần chẳng lẽ nàng cần, nàng ra đây làm gì? Nàng nếu cảm giác được chuyện xấu,ta có thể đảm bảo đúng là cảm ứng của chính nàng, tuyệt không liên quan đến chuyện của ta." Long Nhân vội giả bộ không liên quan đến mình,nhưng trong lòng lại thầm nói,ta mới nghĩ trong đầu mà nàng cũng có thể cảm ứng được sao.

Vô Song không đáp,chỉ nhìn Long Nhất đến xuất thần,thần tình trên mặt không thể nhìn ra được.

Ánh trăng chiếu sáng, tĩnh lặng chiếu khắp bầu trời đêm. Nhưng Vô Song một thân bạch y dưới ánh trăng lại uyển nhược như tiên nữ trên trời, không giống phàm nhân trên đời này, tự nhiên làm cho Long Nhất nhìn thấy phát ngốc.

Hai người đối mắt phát run,tự cảm thấy đã rất lâu nhưng lại như chỉ một sát na, hai người đồng thời tỉnh lại, Long Nhật da mặt dày không có chuyện gì, nhưng Vô Song lại sinh ra vẻ xấu hổ.

"Ta không ngủ được, cho nên ra ngoài đi dạo" Vô Song quay đầu,hướng vai về phía Long Nhất nói.

"Ân.vậy thì. Ta cũng không ngủ được, bằng không chúng ta cùng nhau nói trò chuyện?" Long Nhất nhìn thân ảnh tuyệt mĩ của Vô Song, không khỏi có chút si mê.

Vô Song không cự tuyệt cũng không phản đối, chỉ là nhẹ nhàng đi về phía xa xa. Bởi vì nàng không phản đối, Long Nhất mặt dày liền đi theo phía sau.

Tâm lý Vô Song cũng hỗn loạn, nguyên mỗi đem nàng đều bất động minh tưởng, không biết vì chuyện gì, hôm nay lại không thể tĩnh tâm được, liền bỏ việc minh tưởng mà nằm xuống ngủ. Trong lúc mê mê hồ hồ ngủ thì nàng có một giấc mơ, trong giấc mơ thấy có một gương mặt quen thuộc,bộ dáng dần rõ ràng lên, chính là người có đôi mắt cùng mái tóc màu đen, khóe miệng có nụ cười xấu xa,chu dù không thấy rõ cả khuôn mặt nhưng cũng biết chủ nhân khuôn mặt này đích thị Long Nhất.

Nếu quả chỉ mơ thấy Long Nhất như thế thì không sao, nhưng trong mộng Long Nhất lại đang áp trên người nàng, hai người bốn phiến môi đang áp vào nhau,bên tai lại nghe tiếng tim hai người đập cùng tiết tấu,nhưng tiếng sấm nổ.

Bành bành, bành bành, tiếng tim đập cùng tiết tấu cả hai người giống như có một sợi dây vận mệnh không thể thấy được nối với nhau, trong mơ Vô Song muốn kháng cự, nhưng khi cố gắng nỗ lực lại phát hiện ra con đường vận mệnh của hai người đã gắn chặt vào nhau, căn bản không có khả năng phân chia.