Phong Lưu Pháp Sư

Chương 325: Ảo thuật


"Giáo hoàng bệ hạ, người tựa hồ có chút phân biệt đối xử, hôm nay là ngày ta cùng với Như Nguyệt làm lễ thành hôn, nếu ta nhớ không lầm, nàng cũng là một trong ba thánh nữ của Quang Minh Giáo hội" Long Nhất cười khổ nói.

Charles cười cười nói: "Cái này chỉ là sự ân cần của một người cha đối với con mình, ta cũng không có phân biệt đối xử gì, bằng không đêm nay cũng sẽ không đến làm người chủ trì cho nghi thức thành hôn của hai ngươi".

Lão chủ trì? Long Nhất ngạc nhiên, vừa mới nghe Nạp Lan Vô Cực nói phải đợi một người, thì ra là Charles, khó trách vẻ mặt đắc ý tươi cười dương dương tự đắc.

"Mọi người hãy đứng lên đi, thời gian cũng không còn nhiều" Charles lẳng lặng bỏ đi kết giới bao phủ quanh lão và Long Nhất, dùng thanh âm uy nghiêm thản nhiên nói, vừa rồi lão cùng với Long Nhất nói chuyện cũng không có người thứ ba nghe được.

"Hôm nay là ngày Thánh nữ Nạp Lan Như Nguyệt thành hôn cùng với Tây Môn Vũ, đây là một thời khắc thần thánh, theo chỉ ý của Quang Minh thần đại nhân truyền xuống, sau hôm nay, dưới ánh sáng của Quang Minh thần đại nhân, ngày mai của Thương Lan đại lục càng thêm tươi đẹp" Thanh âm của Charles quanh quẩn trong đại sảnh, mà quầng sáng quang minh ma pháp nguyên tố thực thể hóa trên người lão càng thêm sáng lạn, tựa hồ vào giờ khắc này, Quang Minh thần đã đích thân tới.

Long Nhất ngầm trề môi, cái quái gì, còn không phải là lòe người.

Sau khi nói xong, mọi người đều bắt hai tay tạo thành chữ thập, thì thầm cái gì đó. Long Nhất quay đầu nhìn Nạp Lan Như Nguyệt, thấy nàng trông rất sùng kính, khí tức quang minh lưu chuyển trên người, có vẻ thánh khiết vô cùng.

"Quên đi, có tín ngưỡng không phải là chuyện tốt, không phải là một loại ký thác về mặt tinh thần sao" Long Nhất than nhẹ trong lòng, đương nhiên cũng có chút lo lắng, Quang Minh Giáo bảo nàng làm cái gì sợ rằng nàng đều làm không suy nghĩ, vạn nhất sau này mình cùng Quang Minh Giáo hội thành thế nước lửa, đến lúc đó nên làm cái gì bây giờ? Trở thành kẻ địch với mình hay là phản bội Giáo hội? Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Long Nhất vẫn phải dự tính đến khả năng xấu nhất.

Lúc này. Charles hai tay giơ lên, làm những động tác hoa cả mắt trên không trung, chỉ thấy bạch quang chợt lóe lên, cả đại sảnh đột nhiên trở nên sương mù dày đặc. Bỗng nhiên, trong sương mù hiện lên một tia sáng, một tượng Quang Minh thần tám cánh từ từ xuất hiện trước mặt mọi người.

Mọi người lập tức quỳ xuống.

"Ảo thuật?" Long Nhất nhíu nhíu mày, nội lực vận vào hai mắt, trong đồng tử tức khắc thần quang xoay chuyển, cảnh tượng trước mắt hoàn toàn biến mất.

Chút tài mọn. Long Nhất trong lòng khinh thường nói, mặc dù Charles thực lực mạnh mẻ, nhưng sử dụng ảo thuật cũng không giỏi. Nhớ đến tiền kiếp tổ tiên Long gia có một vị ảo thuật gia. Đó mới chân chính là ảo thuật gia, giả mà như thật, gϊếŧ người vô hình, có thể vây khốn thiên quân vạn mã trong trận, có thể thấy uy lực cỡ nào.

Charles thấy Long Nhất không có biểu hiện gì, hai mắt toát ra vẻ khinh thường, vẻ mặt không khỏi cứng đờ, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường. Tận đáy lòng cũng có sự do dự, tiểu tử này thân tàng bất lộ, thực lực thật sự ngoài ý liệu của hắn, chẳng những có thể né tránh áp lực tinh thần của hắn, hơn nữa đối với ảo thuật của hắn có vẻ khinh thường, hắn biết, tên gia hỏa da^ʍ danh vang dội này tuyệt không dẻ dàng khống chế. Hơn nữa, để cho Charles kiêng kỵ chính là Long Nhất còn đang trong giai đoạn trưởng thành, hắn mới hai mươi mà đã có thực lực như vậy. Ngày sau lại càng không thể đo lường.

Gϊếŧ hắn? Sát khí trong lòng Charles nhịn không được xuất ra, một khi hắn đối nghịch với mình, sau này sẽ xuất hiện rất nhiều chuyện phiền toái.

Nhưng rất nhanh, sát khí của lão liền dấu vào trong đáy lòng, bởi vì hắn khi nghe người ở dưới hồi báo liền quyết định bỏ qua cho hắn, đó chính là vì hắn đã có chỗ dựa vững chức, Nạp Lan Như Nguyệt có thể thuận lợi như thế cưới Long Nhất, Charles không cần làm gì. Chỉ cần khống chế được Nạp Lan Như Nguyệt, Long Nhất thân là trượng phu của nàng còn có thể thoát được sao? Nghĩ tới đây, Charles trong lòng mới thấy thỏai mái, nếu Nạp Lan Như Nguyệt không được, hắn vẫn còn Đông Phương Khả Hinh nữa.

"Quang Minh thần tại thượng, xin hãy chúc phúc cho tín đồ của người, tẩy rửa hết tất cả rủi ro và bi thương, Nạp Lan Như Nguyệt, Tây Môn Vũ, quỳ xuống xin Quang Minh thần chúc phúc" Charles thanh âm ôn hòa trở nên có chút phiêu hốt.

Long Nhất khóe miệng giật giật, lão gia hỏa này dám chắc là có chủ tâm, muốn ta quỳ sao, vừa rồi còn có lý do để phản bác lão, nhưng bây giờ hắn đem một tòa Quang Minh thần như quả núi áp xuống, không quỳ chính là phản kháng Quang Minh thần. Mặc dù Long Nhất đối với người chim tám cánh nọ không có cảm tình, nhưng bây giờ chính là thời điểm quan trọng, hắn không muốn đối địch với cả Thương Lan đại lục, điều này rất là rõ ràng.

Long Nhất nhún nhún vai, hai chân chậm rãi khụy xuống, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện chân hắn vẫn còn cách mặt đất một khoảng cách nhỏ, hắn không muốn thật sự quỳ xuống.

Charles phát hiện Long Nhất giở trò, nhưng hắn không muốn lằng nhằng, chỉ thấy hai tay lão khẽ nhúc nhích, ảo thuật Quang Minh thần liền bỗng nhiên mở hai mắt ra, hai tay xuất ra thánh quang vạn trượng, chiếu thẳng vào trên người Long Nhất và Nạp Lan Như Nguyệt.

Mọi người bị ảo thuật mê hoặc, đều rạp người xuống đất, cúng bái vô cùng thành tín. Trong bọn họ cũng khôgn thiếu cao thủ, tại sao dễ dàng bị ảo thuật làm cho u mê đi như vậy? Không phải là bọn hắn ý chí không đủ kiên cường, mà là bọn họ căn bản là không nghĩ tới cái này là giả, bởi vì tín ngưỡng của bọn họ chính là Quang Minh thần, hơn nữa căn bản là sẽ không hoài nghi Quang Minh Giáo hoàng Charles.

Một lúc lâu sau, hai tay tượng thần Quang Minh thánh quang mới chậm rãi yếu bớt, bắt đầu chậm rãi nhạt đi, cuối cùng tắt đi trong không khí, yến hội trong đại sảnh một lần nữa được khôi phục rất huy hoàng, tất cả tựa hồ cũng không có thay đổi gì, mọi người như ở trong mộng mới tỉnh lại, tất cả đều hưng phấn không thôi, tự cho là đã từng chứng kiến thần đến.

"Chúng ta còn có thể gặp mặt, Tây Môn Vũ" Giọng nói Quang Minh Giáo hoàng Charles vang lên bên tai Long Nhất, mà người của hắn và ảo ảnh Quang Minh thần cũng đồng thời biến mất khỏi đại sảnh.

Đương nhiên là mong được gặp mặt lần sau, Charles. Long Nhất nói trong lòng, khóe miệng nổi lên vẻ cười kỳ dị.

Sau khi Charles rời đi tất cả đều lại hồi phục theo quỹ đạo bình thường, lúc này mới bắt đầu lễ nghi truyền thống của Cương Lan đế quốc.

Nghi thức mặc dù tẻ nhạt, nhưng vẫn đỡ hơn của Cuồng Long đế quốc, đêm nay, khách chủ đều vui vẻ. Nhưng thật ra Nạp Lan Vô Cực cất kỹ hai đàn hải hồn, bị Long Nhất mười phần uống hết tám chín, làm cho hắn thích thú không thôi.

Đêm đã khuya, Long Nhất nằm lăn ra trên cái giường lớn ở khuê phòng Nạp Lan Như Nguyệt, sóng biển rì rào từng trận, gió biển lay chuyển tấm rèm trên ban công, truyền đến hơi thở của đại dương, được song biển ru ngủ, thật là một chuyện tuyệt diệu phi thường.

"Ngươi không thể ngủ ở đây? Có biết mùi rượu trên người ngươi rất đáng ghét không?" Bỗng nhiên, thanh âm của Nạp Lan Như Nguyệt có chút khẩn trương từ góc của cái giường lớn vang lên.