Thương Nguyệt thành phồn hoa có tiếng trên đại lục, mặc dù không thể hơn được ĐằngLong thành, cũng không có khí thế to lớn bằng. Nhưng cũng là người đi kẻ đến, thương đội Dong binh đoàn khắp nơi đều thấy, ngã tư đường dùng sa nham màu lam nhạt dưới đáy biển lót đường nên mang theo hơi thở của Hải dương vô cùng.
Đi được chừng nửa giờ, đội xe đi vào một con đường nhỏ được bảo vệ cẩn thận, nhất thời có cảm giác yên lặng rất nhiều nhưng lại có tiếng rít gào từng trận của sóng biển, liền làm cho người ta nghĩ đến bờ biển cách đó không xa.
Cảm giác xe ngựa đang đi lên dốc, Long Nhất tò mò mở rèm cửa sổ trong xe ra rồi thò đầu nhìn về phía trước, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Nguyên là hoàng cung của Nạp Lan Đế quốc được xây trên đỉnh núi, khó trách càng tiến lại gần thì hắn càng có cảm giác lên dốc cao.
-"Oa, chính là tòa thành này, quả không sai" Long Nhất khen một câu, cũng không nghĩ tòa thành này lại giống với hoàng cung trong kiếp trước của hắn, nhưng hắn cũng không được nhìn nhiều hoàng cung nên cũng không biết so sánh như thế nào nữa.
-"Đương nhiên, hoàng cung Nạp Lan Đế quốc chúng ta mặc dù không phải hào hoa hạng nhất, cũng là xinh đẹp nhất Thương lan đại lục" Nạp Lan Như Nguyệt co chút tự hào cười nói.
-"Không sai, không biết phòng riêng của Như Nguyệt nàng thơm như thế nào? Đêm nay cần phải cẩn thận quan sát mới được" Long Nhất hắc hắc cười nói, hắn nói không quá hai ba câu liền bắt đầu miệng lưỡi trơn tru rồi.
Nạp Lan Như Nguyệt khuôn mặt cười bắt đầu đỏ lên, hung hăng liếc hắn một cái, nhưng Long Nhất đáp lại nàng bằng một tiếng cười dâʍ đãиɠ không chút kiêng kỵ.
Tới nơi, Nạp Lan Vô Cực cùng Long Nhất nói vài câu khách sáo rồi kêu cung nữ dẩn Nạp Lan Như Nguyệt và Long Nhất đi nghỉ ngơi, để tối nay tại hoàng cung cử hành đại lễ nghi nữa.
Long Nhất làm phu quân của Nạp Lan Như Nguyệt, tự nhiên là muốn ở lại khuê phòng của Nạp Lan Như Nguyệt.
Nơi Nạp Lan Như Nguyệt ở chính là ở một tiểu lâu trong hoàng cung. Tiểu lâu này được thiết kế mặt trươc có khoảng mười phòng, mà Nạp Lan Như Nguyệt ở tại khuê phòng chính giữa. Ngoài khuê phòng là một mảnh sân hình bán nguyệt đầy hoa cỏ, còn có thể nhìn ra ngoài biển rộng khiến Long Nhất trước mắt sáng ngời.
Nguyên là Hoàng cung Nạp Lan Đế quốc dựa theo con dốc mà kiến tạo, mặt sau chính là biển rộng. Sóng biển tầng tầng lớp lớp cuốn lại đây, một đi không trở lại mà đánh vào vách vực bắn ra ngàn vạn bọt nước trắng xóa, thật sự là rất hùng tráng.
-"Quá tuyệt vời, Như Nguyệt, hoàng cung của các nàng thật sự là quá tuyệt vời" Long Nhất đứng dưới ánh mặt trời nhìn biển rộng, cuống quít than thở, mỗi ngày được nghe tiếng sóng biển rồi đi ngủ, thật sự là không có gì hối tiếc cả.
-"Đương nhiên là vậy, trên đời này chỉ có Nạp Lan Đế quốc chúng ta mới có cảnh trí như vậy"
Nạp Lan Như Nguyệt cười nói.
-"A a, Xem ra ta còn phải ở đây một thời gian, không biết có thể tìm được Mỹ nhân ngư công chúa trong truyền thuyết không nữa?" Long Nhất cười nói.
"Mỹ nhân ngư công chúa? Là cái gì?" Nạp Lan Như Nguyệt lấy làm kỳ quái trước lời của hắn nên hỏi lại.
-"Nhân ngư công chúa chính là … ách …." Long Nhất đang mơ màng nói được một nửa, thanh âm tức khắc ngưng lại, ánh mắt chăm chú nhìn vào một bưc tượng điêu khắc tinh mỹ.
-"Úy, Tây Môn Vũ, ngươi làm sao vậy?" Nạp Lan Như Nguyệt vung bàn tay nhỏ nhắn trắng như ngọc trước mắt hắn, trong lòng cảm thấy bất mãn vì tâm thần của hắn tự nhiên đi đâu mất.
Long Nhất lấy lại tinh thần, chỉ vào tưọng điêu khắc mà nói:
-"Nàng không phải nói là không biết Mỹ nhân ngư công chúa sao? Vậy cái này là tượng điêu khắc gì? "
Nạp Lan Như Nguyệt nhìn theo hướng Long Nhất chỉ rồi cười một tiếng:
-"Đó là hải yêu trong truyền thuyết, nghe nói đó là một sinh vật nửa trên là thân thể phụ nữ, nửa dưới là một cái đuôi cá quái vật vĩ đại, đừng nói là ngươi nhìn vào đó mà nói đây là Mỷ nhân ngư công chúa nha?"
Long Nhất gật gật đầu, không nghĩ đến thế giơi này cũng có mỹ nhân ngư trong truyền thuyết. Không nói đến kiếp trước có người trong biển sâu phát hiện một quái vật thân cá vĩ đại, cũng có tiêu bản truyền lại cho hậu thế. Nhưng sau khi nghiên cứu, thứ đó bất quá cũng chỉ là một loại cá biển mà thôi, cũng không như tiên nữ mỹ nhân ngư động lòng người. Còn ở thế giới này mọi người coi nó cũng là một lại cá sao, thật là truyền thuyết càng lưu truyền thì càng mơ hồ mà. Long Nhất trong lòng thầm than nhẹ.
Chính lúc này Tiểu Thúy đột nhiên chạy tới, lớn tiếng nói:
-" Công chúa, Tiều công chúa đã trở về"
-"Như Mộng? Nàng ta bây giờ đang ở đâu?" Nạp Lan Như Nguyệt vội vàng hỏi, nha đầu chết tiệt kia thật không có đạo nghĩa, vửa thấy tình hình không ổn liền chạy ra ngoài, đem toàn bộ phiền toái lại cho mình nàng gánh chịu.
-"Tỷ tỷ, muội ở đây" Một thanh âm rụt rè từ phía sau truyền tới, chỉ thấy từ vách vực chui ra một cái đầu nho nhỏ, tóc loạn như ổ chim, trên mặt lấm lem, chỉ có hai con mắt to lưu chuyển không ngừng, vừa nhìn vào là biết đây là một nữ hài tử linh hoạt.
-"Như Mộng, muội …. Sao muội biến thành bộ dáng như thế này, còn không mau tới đây" Nạp Lan Như Nguyệt cả kinh trong lòng lớn tiếng nói.
Nạp Lan Như Mộng lúc này từ từ đi ra, cả người nàng mặc một bộ quần áo rách rưới nhìn vào như một tên ăn mày, ai nhìn nàng lúc này cũng không thể tưởng tượng được đây là Nạp Lan Đế quốc tiểu công chúa.
-"Muội làm sao ra bộ dạng này? Nói mau, ai dám khi dễ muội?" Nạp Lan Như Nguyệt gấp gáp hỏi, Nạp Lan Như Mộng là em gái cùng một mẹ với nàng, từ nhỏ đến giờ nàng rất mực thương yêu cô em gái nay, nay thấy bộ dáng này của nàng ta đương nhiên đau lòng không thôi rồi.
-"Đợi lát nữa hãy hỏi đi, bây giờ muội sắp chết đói rồi, mau đem đồ ăn lên đây cho muội" Nạp Lan Như Mộng nói một cách đáng thương.
Lúc này, Tiểu Thúy thông minh lanh lợi vội đem tới một chút thức ăn, Nạp Lan Như Mộng như quỷ đói sắp đi đầu thai nhào tới, dùng bàn tay nhỏ bé chụp lấy rồi đưa vào miệng. Nhìn bộ bộ dáng sợ rằng mấy ngày nay nàng ta chưa được ăn no vậy.
-"Ăn từ từ, không ai dám tranh ăn với muội đâu" Nạp Lan Như Nguyệt thở dài một hơi rồi nói.
Chỉ trong một thời gian ngắn, Nạp Lan Như Mộng như một tiểu nha đầu ăn no vỗ vỗ cái bụng, thoải mái nằm duỗi người trên sàn nhà.
Nạp Lan Như Mộng lúc này đã có khí lực, lúc này mới chú ý thấy Long Nhất đang đứng bên người tỷ tỷ, nàng nhất thời sửng sốt trợn mắt nhìn hắn. Rồi nàng hừ một tiếng cầm tay Nạp Lan Như Nguyệt kéo về phía mình, dùng ánh mắt khinh thường nhìn Long Nhất.
"Tỷ tỷ, là tại muội không tốt, là muội lén đi nên tỷ mới bị buộc phải gả cho tên da^ʍ tặc này" Nạp Lan Như Mộng đột nhiên hai mắt rưng rưng, ánh mắt vô cùng tiếc nưối nhìn Nạp Lan Như Nguyệt.
Long Nhất khóe miệng ráng nặn ra nụ cười méo xệch, khổ sở sờ sờ cái mũi. Ông nội nó, Tây Môn Vũ ăn mắm mà sao hắn lại khát nước vậy hả.
Nạp Lan Như Nguyệt khẽ gật đầu, quay đầu lại nhìn Long Nhất, thấy bộ dáng kinh ngạc của hắn làm khóe miệng nàng lộ ra một nụ cười.
Long Nhất ngẩng đầu thấy ánh mắt của Nạp Lan Như Nguyệt, hắn hướng đến nàng mà nhe răng cười.
Mà Nạp Lan Như Mộng đang dùng đôi mắt đẹp nhìn bộ dáng hai người truyền tình qua ánh mắt, Tiểu nha đầu không có chút kinh nghiệm tình ái này còn tưởng rằng Long Nhất đang uy hϊếp tỷ tỷ mình, thân hình nhỏ nhắn liền đứng chắn lên phía trước mạt Nạp Lan Như Nguyệt, chỉ tay vào Long Nhất mà tức giận quát lên:
-"Xú da^ʍ tặc, không được phép khi dễ tỷ tỷ ta"
-"Xú nha đầu, muốn ta chọc cho mắt ngươi mù rồi sao" Long Nhất giả vờ tức giận mà dọa nàng.
-" Ngươi…. Ngươi dám, ta nói phụ hoàng đem ngươi quăng ra giữa biển cho cá ăn" Nạp Lan Như Mộng run run nói.
-"Ngươi nói được phụ hoàng mình sao? Nếu được thì phụ hoàng ngươi đâu có đem tỷ tỷ ngươi gả cho ta, nghe nói đáng ra người đó phải là ngươi đi mới đúng" Long Nhất chớp chớp mắt, tiếp theo lại cười da^ʍ nói: -"Ngươi không phải nói ta là da^ʍ tặc sao? Vậy hôm nay ngươi và tỷ tỷ ngươi đồng thời hầu hạ ta đi"
Nạp Lan Như Mộng tái mặt, nhìn Long Nhất từ từ từng bước một tới gần, mà trên mặt hắn thoạt nhìn biết ngay không chút ý tốt gì rồi.
-"Nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhắn lem luốt này, tỷ phu sẽ giúp ngươi lau mặt nha" Long Nhất hắc hắc cười đưa vuốt sói hướng về phía Nạp Lan Như Mộng.
Nạp Lan Như Nguyệt có chút bất đắc dĩ nhìn Long Nhất, nàng đương nhiên biết hắn đang chơi đùa cùng tiểu muội mình. Không hiểu vì sao tự đáy lòng mình nàng nhận định Long Nhất hoàn tòan không phải loại người da^ʍ tặc như vậy rồi.
Nạp Lan Như Mộng hét lên một tiếng, trên người đột nhiên bạo xuất một đạo lam mang, hình thành một vòng bảo hộ xung quanh thân mình. Cánh tay Long Nhất đang đưa tới bị chặn lại, trong lòng hắn kinh ngạc không thôi. Nghĩ đến vòng bảo hộ này không có lấy một tia ma pháp đấu khí dao động, đây không phải là một đấu khí hoặc ma pháp kết giới nhưng so với thánh quang kết giới còn muốn mạnh hơn nhiều.
Long Nhất vận Ngạo thiên quyết lên hai tay, phối hợp với tinh thần lực cường đại, vận sức một cái đã phá tan vòng bảo hộ màu lam kia.
-"Tỷ tỷ, cứu muội". Nạp Lan Như Mộng nhìn thấy vuốt sói đã vươn tới mà sợ đến nhắm cả 2 mắt lại, nàng nghĩ không ra người này sao lại phá vỡ được vòng bảo hộ của nàng.
-"Được rồi, Tây Môn Vũ, đừng phá nàng ta nữa, nhìn muội ấy bị ngươi dọa kìa" Nạp Lan Như Nguyệt tức giận nói.
Long Nhất cười hắc hắc rút tay lại hỏi:
-"Kết giới trên người nha đầu kìa là gì vậy, sao lại không có một tia ma pháp đấu khí dao động?"
-"Không biết, thể chất Như Mộng từ nhỏ đã không thích hợp tu luyện ma pháp cùng đấu khí, thân thể cũng rất yếu ớt. Nhưng khi muội ấy lên 7 tuổi, thể chất bắt đầu trở nên tốt hơn. Khi gặp phải nguy hiểm tự nhiên phát xuất ra một tầng bảo hộ, ngay cả đại kiếm sư cũng không thể phá vỡ vòng bảo hộ này. Nhưng khi hỏi đến thì chính bản thân muội ấy cũng không biết" Nạp Lan Như Nguyệt nói.
-"Lại có loại sự việc này ư?" Long Nhất dùng bộ dạng đang xem xét một quái vật nhìn về phía tiểu nha đầu.
-"Di, tỷ tỷ, chẳng lẽ hắn không phải là tên da^ʍ tặc Tây Môn Vũ sao?" Lúc này Nạp Lan Như Mộng mở to đôi mắt xinh đẹp, thấy tỷ tỷ cùng nam nhân này có quan hệ tựa hồ rất tốt, không khỏi cảm thấy kỳ quái mà hỏi.
- "Ta là Tây Môn Vũ, cũng là da^ʍ tặc, nhưng ngươi yên tâm đi, ta đối với một tiểu nha đầu trước sau phẳng lỳ như ngươi một chút hứng thú cũng không có" Long Nhất hắc hắc cười nói.
Nạp Lan Như Mộng tức giận hừ một tiếng, vừa muốn nói tiếp đã bị Nạp Lan Như Nguyệt kéo lại gần mà lau lên khuôn mặt nàng. Nạp Lan Như Nguyệt hỏi:
-"Muội còn không trả lời vấn để ta hỏi, như thế nào mà lại biến thành bộ dáng như thế này?"
Nạp Lan Như Mộng chu cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt hiện lên bộ dạng ủy khuất, bắt đầu nói về những bi thảm nàng ta gặp sau khi xuất cung.