"Tây Môn tiểu thư, cháu đi ăn sáng đấy à?" Âu đại mụ gọi hỏi Tây Môn Vô Hận đang nhẹ bước xuống cầu thang.
"Dạ phải." Tây Môn Vô Hận lễ phép mỉm cười với Âu đại mụ.
"Ta vừa nấu một bát canh bát bảo, cháu lấy một bát uống nhé." Âu đại mụ không đợi Tây Môn Vô Hận trả lời, nhiệt tình kéo nàng vào phòng.
Tây Môn Vô Hận thấy không cự tuyệt được cũng không khách khí ngồi xuống. Nàng có cảm giác rất thân thiết với Âu đại mụ. Âu đại mụ với nàng tốt thế nào khỏi phải nói, đơn giản là coi nàng như cháu gái, lúc nào cũng đều quan tâm săn sóc.
Âu đại mụ múc một bát canh đặt trước mặt Tây Môn Vô Hận. Chất nước canh trong vắt, đậm đặc mà tươi sáng, còn nguyên liệu của nó thì người khác không thể nhìn ra được. Bà nhìn Tây Môn Vô Hận ưu nhã uống bát canh mà nở nụ cười từ ái.
"Âu đại mụ, canh bát bảo của bác ngon thật đó. Cháu nghĩ kể cả sư phó ở hoàng cung cũng không so được đâu, hơn nữa mỗi lần uống xong cháu đều thấy tinh thần tăng lên nhiều." Tây Môn Vô Hận cười tâng bốc.
"Đây là món tổ truyền của nhà ta, nữ hài tử uống là bổ nhất đó." Âu đại mụ vui mừng nói, trong mắt thoáng qua chút quang mang khó phát giác.
"Thời gian không còn sớm nữa. Cháu đi đây, cảm ơn bát canh của bác." Tây Môn Vô Hận hành lễ rồi đi khỏi túc xá.
Âu đại mụ nhìn theo sau Tây Môn Vô Hận: "Giờ đây cảnh giới của cháu đến lúc đột phá rồi. Hài tử ơi, ta cũng chỉ có thể giúp cháu vậy thôi."
oOo
Long Nhất cùng Thủy Nhược Nhan dùng bữa sáng. Dẫu Thủy Nhược Nhan mời nhưng cuối cùng vẫn là Long Nhất thanh toán vì Thủy Nhược Nhan nói nàng quên mang theo tiền.
Vừa ra khỏi nhà ăn, Long Nhất trông thấy Lăng Phong đang dựa vào một thân cây mỉm cười nhìn hắn.
"Lăng Phong, sao đệ lại ở đây?" Long Nhất bước tới cười hỏi.
"Đệ ở đây từ sớm rồi, chỉ có điều người ta đang chàng chàng thϊếp thϊếp thì làm sao thấy được người cô độc như đệ chứ." Lăng Phong nói không chút hảo khí, nhãn thần còn chứa đôi phần u oán.
"Ai cùng hắn chàng chàng thϊếp thϊếp chứ, có tin ta cho cậu sưng miệng lên không." Gương mặt xinh đẹp của Thủy Nhược Nhan đỏ bừng, tỏ ra vẻ hung dữ nhưng nhìn thấy ngay là ngoài cứng trong mềm.
"Ta sợ quá à, Thủy Nhược Nhan giáo sư, bất quá giờ chẳng phải là lúc phải lên lớp rồi sao?" Lăng Phong cười hắc hắc.
Thủy Nhược Nhan ngây ra, bên tai vang lên tiếng chuông ma pháp. Nàng a lên một tiếng, không kịp nói gì phi thân biến mất.
Lăng Phong nhìn theo bóng lưng của Thủy Nhược Nhan, nhìn đi nhìn lại Long Nhất nói: "Hảo tiểu tử. Quả là có bản sự. Hôm qua còn khóc muốn sống muốn chết vậy mà giờ đã cười như hoa nở, giờ đây cái chết của huynh đã định rồi."
"Đó là… Ách… đã định rồi là thế nào?" Long Nhất thấy lạ hỏi.
"Vào một đêm khuya người say giấc, một nữ nhân ôm một nam nhân khóc thút thít còn nam nhân dùng bộ ngực rộng của mình để trấn an vết thương lòng của nữ nhân. Theo lý mà nói nữ nhân này thông thường sẽ yêu nam nhân ấy." Lăng Phong hoa chân múa tay cười nói.
"Đệ nói linh tinh gì thế? Đệ thử với nữ nhân rồi à?" Long Nhất cười cợt vỗ lên khuôn mặt thanh tú của Lăng Phong.
"Đệ… coi như đây là kinh nghiệm của đệ đi. Nữ nhân đệ theo đuổi so với huynh đông hơn nhiều." Lăng Phong đẩy tay Long Nhất ra nói.
"Nhưng ngược lại ta là chuyên gia tình ái, đệ thử dự đoán xem bao giờ nàng sẽ bày tỏ với ta?" Long Nhất đặt tay lên vai Lăng Phong, vừa đi vừa hỏi.
"Chuyện này rất khó nói, nhưng xem ra cũng không lâu nữa đâu. Những ngày này chắc nàng sẽ bám lấy huynh. Theo đệ nhìn thì Thủy Nhược Nhan giáo sư tuyệt đấy. Trưởng thành xinh đẹp, thân hình hấp dẫn. Huynh nên tính thử xem." Lăng Phong không tránh tay Long Nhất nữa, có vẻ như đã quen kiểu tiếp xúc này.
"Chuyện này còn phải tính nữa à? Nữ nhân xinh đẹp như thế sao có thể phí được. Hơn nữa ta với nàng còn có vụ mì đậu nữa. Xem ra đêm nay ta phải đặt một phòng ở lữ điếm rồi." Long Nhất cười hắc hắc, đương nhiên là cười vui đùa thôi.
Nhưng ai ngờ Lăng Phong nghe thấy sắc mặt đại biến, không hiểu vì sao mà trong lòng bực bội. Nàng dùng sức đẩy Long Nhất nói giọng bực bội: "Vậy huynh đi tìm Thủy Nhược Nhan mà thuê phòng nhé, đệ không đi cùng huynh nữa." Nói xong lửa giận phừng phừng dùng Độn Thổ thuật biến mất.
Long Nhất đứng ngây ra tại chỗ, xoa xoa mũi nói: "Thuê phòng thì cũng phải đợi tới tối chứ, sao mà tiểu tử này lại tức giận thế nhỉ, lẽ nào có ý với Thủy Nhược Nhan? Chuyện này khó xử đây."
Long Nhất tới tầng bảy thư viện thấy Lăng Phong không có ở đó, chẳng biết rúc vào đâu rồi. Long Nhất đọc sách một lúc thấy buồn chán, không có Lăng Phong như thiêu thiếu gì đó.
Nhớ đến Thủy Linh Lung ở Thánh Ma học viện, cũng không biết khi nào thì bà ta lại mò tới, Long Nhất bèn quyết định tìm một nơi để thử nghiệm ma pháp nén ép xem. Dẫu trong sách đề cập đến chuyện nhỡ thất bại sẽ dẫn đến xảy ra nổ ma pháp nguyên tố nhưng không thử hắn không thể cam tâm.
Bay tới một ngọn núi cao bên ngoài Mễ Á công quốc, một nơi thuận tiện để thí nghiệm ma pháp, Long Nhất nhớ lại lý luận để nén ép ma pháp. Đạo lý cũng đơn giản. Khi thi phóng ma pháp, ma pháp nguyên tố đi theo một con đường nhất định. Khoảng không giữa các nguyên tố với nhau là rất lớn, nếu như có thể đem ép chúng lại, tăng cường mật độ thì uy lực cũng tăng theo mấy phần. Chỉ có điều nói dễ mà làm muôn phần gian khó. Ma pháp nguyên tố có trạng thái tồn tại bất ổn mà mỗi một lần thi phóng một loại ma pháp đều có phương thức sắp xếp nguyên tố riêng. Nếu muốn nén lại thì mỗi một nguyên tố ma pháp đều phải chiếu theo một tỷ lệ cân bằng mà nén ép, nếu không đồng đều là sẽ xảy ra nổ.
Long Nhất trước tiên tiến hành thí nghiệm với thủy hệ ma pháp cấp một Thủy Cầu thuật. Khả năng khống chế thủy hệ ma pháp của hắn cao hơn các hệ khác bởi cảnh giới là cao nhất.
Long Nhất đưa tay ra, một thủy cầu to bằng đầu người xuất hiện trên tay hắn. Sắc mặt hắn nghiêm trọng vô cùng, từ từ nhắm mắt lại, tinh thần lực tập trung cao độ, trong đầu xuất hiện sự sắp xếp nguyên tố thủy hệ ma pháp trong Thủy Cầu thuật.
May mà Thủy Cầu thuật chỉ là ma pháp cấp một, ma pháp nguyên tố chứa trong đó ít nhất nên cũng là dễ nhất. Nhưng dễ chỉ là tương đối thôi vì chuyện nén ép ma pháp với Long Nhất có thể nói không hề dễ dàng.
Long Nhất dùng tinh thần lực bao phủ lên toàn bộ ma pháp nguyên tố nơi thủy cầu, kiểm tra không thấy chỗ hở nào mới bắt đầu quá trình nén. Quả thủy cầu lam sắc trên tay hắn dần dần nhỏ lại, có thể trông thấy càng ngưng đọng lại lam quang bên trong càng sáng hơn lên.
Nén ép ma pháp tuyệt đối là kỹ thuật mệt mỏi nhất, hơn nữa tổn hao tinh thần lực cũng lớn tới kinh người, chẳng trách chưa từng có ai thí nghiệm thành công. Nếu Long Nhất không có tinh thần lực biếи ŧɦái là thế thì quả rất khó làm được.
Cự ly giữa các ma pháp nguyên tố với nhau càng lúc càng gần lại. Thủy cầu từ kích cỡ đầu người đã biến thành khoảng nắm tay. Tới được mức này đã có thể coi là thành công rồi nhưng Long Nhất chưa thỏa mãn vì hắn cảm thấy vẫn còn có thể ép chặt hơn nữa.
Thế giới này cũng chỉ có Long Nhất là có khả năng tiếp tục. Cách suy nghĩ của hắn là muốn ép cho cự ly giữa các nguyên tố ma pháp đến mức không thể ép nữa thì mới tính thành công. Ma pháp nguyên tố có kích thước thế nào? Trăm vạn nghìn vạn ma pháp nguyên tố tập trung lại mới lớn bằng hạt bụi, đương nhiên ma pháp nguyên tố trong ý thức hải là được phóng to lên vô hạn rồi.
"Sắp thành công rồi, gần thêm một chút nữa, một chút nữa thôi là được." Long Nhất lẩm bẩm trong lòng. Mồ hôi toát ra nơi trán do tinh thần lực tiêu hao quá nhiều rớt xuống như mưa.
Nhưng càng đến thời khắc quan trọng thì lại càng dễ mắc sai lầm. Đúng vào lúc tối hậu, tinh thần lực của Long Nhất hơi dao động, một số thủy hệ ma pháp nguyên tố không bắt kịp nhau, mau chóng bị đả phá.
Long Nhất trong lòng kêu không ổn, dùng toàn lực ném văng thủy cầu giờ chỉ có kích cỡ của nhãn châu ấy đi, dùng nội lực Ngạo Thiên Quyết bảo vệ toàn thân, người như quỷ mị lùi về phía sau.
Tiểu thủy cầu như mũi tên bay về phía trước. Giữa không trung đột nhiên lam quang lóe sáng. Oanh một tiếng nổ, nước như lông trâu bay khắp mọi nơi. Chịu sự tập kích liên hoàn này, các cây đại thụ đổ rạp thành từng mạng, dưới mặt đất cũng bị thay đổi hoàn toàn diện mạo. Thì ra hơi nước cũng dung hợp thủy hệ ma pháp nguyên tố cao độ, chỉ cần gặp được thứ gì đó là lập tức nổ tung, do vậy nên mới phát sinh tình huống này.
"Mạnh, mạnh thực." Long Nhất dùng Càn Khôn Đại Na Di ra rất xa rồi mà còn bị đẩy văng, may mà có nội lực hộ thể nên tránh khỏi bị thương. Hắn nhìn thấy uy lực do tiểu thủy cầu bị nén ép lại không khỏi trợn mắt há mồm. Cái này so với Bạo Vũ Lê Hoa Châm thì uy lực lớn hơn bao nhiêu lần, diện tích sát thương không hề kém phạm vi của ma pháp cấp chín.
Nhưng Long Nhất rất mau ý thức được một vấn đề. Đó chính là thủy cầu thuật nén lại tuy uy lực rất lớn nhưng hao phí tinh thần lực và thời gian lại quá nhiều. Trong thời gian ấy hắn hoàn toàn có thể thi phong ra mấy ma pháp cấp chín, do vậy không khỏi phải kiểm nghiệm tính ứng dụng của ma pháp nén ép. Trong thực chiến đối thủ có thể cho hắn thời gian để nén ma pháp sao? Hơn nữa đây còn là ma pháp cấp một tối thiểu.
Tương tự, cũng chính vì ma pháp cấp một đã đạt được uy lực đến thế nên càng khiến Long Nhất khó buông tay. Nếu như có thể tăng tốc độ thi phóng ma pháp nén ép, phối hợp cùng ma pháp kết hợp thì uy lực tuyệt đối có thể so với cấm chú, có thể còn hơn cả cấm chú. Cảnh giới của hắn hiện giờ vẫn chưa thể thi phóng cấm chú nhưng nếu có thể cải tiến ma pháp nén được thì mọi thứ đều được giải quyết rồi.
Long Nhất trầm tư nghĩ xem có biện pháp nào giảm được tổn hao tinh thần lực lại còn tăng tốc độ nén ép ma pháp không. Trời đã tối dần mà Long Nhất vẫn không có ý tưởng gì.
Thôi được, về rồi hẵng nghĩ tiếp. Long Nhất thầm nhủ. Nói không chừng lại có linh cảm chợt hiện ra, nghĩ được phương pháp vừa đơn giản vừa nhanh ch