Phong Lưu Pháp Sư

Chương 150: Tính toán của Nạp Lan Như Nguyệt


Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Long Nhất, Nạp Lan Như Nguyệt dừng lại quay đầu nhìn. Vừa thấy Long Nhất đứng cách đó không xa mỉm cười nhìn mình, nhãn thần của nàng thoáng qua một sắc thái lạ lùng rồi xấu hổ tránh khỏi ánh mắt hắn. Chuyện ướŧ áŧ xảy ra mấy ngày trước trong phòng tắm đâu thể nào đẩy đi khỏi dễ dàng được.

Long Nhất bước tới cười nói: "Thật là trùng hợp. Như Nguyệt công chúa hôm nay có hứng đi dạo ha."

Như Nguyệt cố gắng ép lại sự ngượng ngùng, ánh mắt bình tĩnh nghênh tiếp ánh mắt Long Nhất, khẽ đáp: "Phải rồi, thực trùng hợp, ngày mai phải đi rồi nên mới đi mua chút nhu phẩm."

"Mai đi rồi sao? Chuyện của nàng tốt đẹp chứ?" Long Nhất hỏi.

Nạp Lan Như Nguyệt hít một hơi sâu, ảo não lắc đầu: "Chuyện đó sợ rằng không giải quyết nổi rồi, tình thế bây giờ rất căng thẳng, ta phải trở về rồi."

Ánh mắt của Long Nhất loáng lên, hiểu rằng nàng đề cập đến chiến tranh giữa Nạp Lan đế quốc và Ngạo Nguyệt đế quốc. Dựa vào nhãn quang của Long Nhất tất nhiên không khó nhìn ra được chiến sự song phương đã phát triển tới mức này là do có kẻ thúc đẩy đằng sau. Nhưng còn Cuồng Long đế quốc đóng vai trò gì trong trường chiến tranh này thì hắn không có hứng quan tâm tới.

"Như vậy chúc nàng thuận buồm xuôi gió. Ta đã làm phiền nàng rồi, cáo từ." Long Nhất vẫy vẫy tay quay người muốn đi khỏi. Hắn không phải là đấng cứu thế, quản chuyện chiến tranh làm gì chứ.

"Đợi đã." Nạp Lan Như Nguyệt đột nhiên đuổi đến nắm giữ lấy tay áo hắn.

"Còn có chuyện gì vậy hả Như Nguyệt công chúa?" Long Nhất hỏi, ánh mắt nhìn Nạp Lan Như Nguyệt chăm chú, khẽ kéo ngọc thủ của nàng ra khỏi y phục mình.

Nạp Lan Như Nguyệt mau lẹ rụt tay lại, có phần tâm hoảng ý loạn, mặt mày khô nóng, một tia ngượng như xuyên qua sa che mặt. Nàng bình phục lại tâm tình, chậm rãi nói: "Tây Môn Vũ, ta có chuyện muốn đàm luận cùng ngươi, ngươi có thời gian chứ?"

Long Nhất nhíu mày hơi do dự. Nạp Lan Như Nguyệt tìm hắn khẳng định không phải để nói chuyện trên trời dưới đất rồi. Đàm luận? Mười phần thì tám chín là nói tới chính trị rồi.

"Một lát thôi, không làm tốn nhiều thời gian của ngươi đâu." Thấy Long Nhất do dự, Nạp Lan Như Nguyệt vội nói.

Nghĩ trong mấy giây, cho rằng Long Linh Nhi chưa thể nào tỉnh giấc ngay được, Long Nhất bèn gật đầu đáp ứng.

Nạp Lan Như Nguyệt bảo thị nữ Tiểu Thúy về trước còn nàng cùng Long Nhất tới một sườn đồi. Nơi đây về đêm căn bản không có ai tới, rất yên tĩnh.

Hai người tìm một chỗ ngồi xuống. Hồi lâu, Nạp Lan Như Nguyệt không nói gì mà chỉ ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao đến xuất thần.

"Như Nguyệt công chúa. Nàng gọi ta ra đây chỉ để cùng nàng ngắm sao hả?" Long Nhất cười khẽ mở lời.

Nạp Lan Như Nguyệt quay đầu sang áy náy mỉm cười nói: "Ngươi chắc đã biết xung đột giữa Nạp Lan đế quốc bọn ta với Ngạo Nguyệt đế quốc chứ?"

Long Nhất gật đầu. Làm sao hắn không biết cơ chứ? Khi ma pháp sư công hội của hai nước phát sinh xung đột hắn cũng có mặt ở hiện trường.

"Chiến tranh vẫn diễn ra liên miên ở Thương Lan đại lục từ trước đến giờ nhưng lần này thì không giống thế. Hai nước lớn một khi khai chiến sẽ cuốn theo toàn bộ Thương Lan đại lục, khi ấy khắp nơi tranh đấu, máu chảy thành sông, thây phơi đầy nội, thảm cảnh có thể dự kiến được." Thanh âm của Nạp Lan Như Nguyệt có phần kích động. Nàng không chỉ vì quốc gia của mình mà còn vì bách tính toàn Thương Lan đại lục.

Long Nhất mỉm cười ngả lưng ra đằng sau nhìn lên vũ trụ bao la chậm rãi nói: "Vạn vật trên thế gian hợp lâu ắt phân, phân lâu lại hợp, đó chính là phép tắc của tự nhiên. Một khi đã không thể tránh khỏi chiến tranh thì hãy đối mặt với nó đi, tranh đấu tóm lại phải dẫn tới tử vong, sinh ra trong thời loạn thế cũng đừng nên trách đạo trời bất công."

Nạp Lan Như Nguyệt kinh ngạc nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Long Nhất, cắn răng nói: "Ngươi có biết cách nói của người quá nhẫn tâm không?"

Long Nhất đến mắt cũng không ngước lên, cười khẽ: "Nhẫn tâm? Cái xác phàm của ta có thể làm gì được? Chẳng lẽ hét lớn vài câu khẩu hiệu là bày tỏ ta rất có nhiệt tâm sao?"

Nạp Lan Như Nguyệt ngây ra. Phải rồi. Bị những lời này của Long Nhất lay động, quả thực tâm lý của nàng đối với cách nghĩ buông xuôi ấy có vẻ không dám không hiểu.

"Như Nguyệt công chúa, ta không phải là người vĩ đại đến thế, nàng cũng không. Nàng muốn ngăn cản chiến tranh nói cho cùng cũng vì lợi ích quốc gia mình, nếu như đổi lại là một nước khác sợ rằng nàng không có nhiệt tâm như vậy đâu." Long Nhất chầm chậm nói.

Nạp Lan Như Nguyệt sắc mặt biến ảo nhìn Long Nhất bên cạnh mình, trong lòng nhất thời cũng không hiểu cảm thấy thế nào. Long Nhất nói không sai, nàng cầu Phổ Tu Tư đại ma đạo sư trước nhất là vì lợi ích của đất nước mình còn bách tính quốc gia khác nàng không nghĩ tới quá nhiều.

"Nàng lần này tìm ta cũng không phải chỉ đơn thuần là muốn nói về cục thế khẩn trương của đại lục chứ?" Long Nhất cười nói tiếp, khẽ quay đầu sang nhìn Nạp Lan Như Nguyệt, vẻ mặt như cười như không.

Nạp Lan Như Nguyệt không tự nhiên lánh ánh mắt sang nơi khác. Nàng đột nhiên phát hiện ra mình không cao thượng như thế, không có tấm lòng lo cho bách tính toàn thiên hạ. Nàng chỉ có sự băn khoăn như một người dân thường thôi.

"Nếu như có kẻ từ trên trời xuống đạp lên người ngươi mấy cước ngươi có thấy sảng khoái không?" Nạp Lan Như Nguyệt không trả lời Long Nhất mà nói vẻ giận dỗi.

"Mmm, cũng có cảm giác như thế, nhân loại tóm lại là có cái tật xấu ấy, điều đó thể hiện ở ta càng rõ ràng hơn nữa." Long Nhất mỉm cười đáp.

Nạp Lan Như Nguyệt không chút hảo khí nào trừng mắt nhìn Long Nhất, rồi đột nhiên thở một hơi nói: "Lời ngươi nói không sai. Ta thực ra không vĩ đại đến thế. Ta chỉ nghĩ cho quốc gia và thân nhân của mình thôi."

"Vậy lần này nàng tìm ta…" Long Nhất hỏi.

"Ngươi nói đúng. Chiến tranh đã không thể tránh khỏi thì hãy đối mặt với nó. Một khi đã quyết chiến, Nạp Lan đế quốc của ta chưa từng sợ một ai." Nạp Lan Như Nguyệt nhãn thần phủ lên một lớp hàn quang, ngữ khí có kèm theo sát khí sung mãn.

Long Nhất mỉm cười. Nha đầu này quả nhiên không chỉ là một chiếc đèn đủ dầu, Thương Lan đại lục quả sắp lật nhào rồi. Bất qua mọi thứ với hắn đều vô can, kể cả hai nước toàn diện khai chiến thì lan đến Mễ Á công quốc cũng còn mất một thời gian nữa.

Nạp Lan Như Nguyệt nói xong nhìn lên khuôn mặt Long Nhất, ngữ khí băng lãnh: "Lần này Nạp Lan đế quốc bọn ta và Ngạo Nguyệt đế quốc xung đột, Cuồng Long đế quốc các ngươi chắc là tận dụng để đánh đằng sau đây."

Long Nhất nhổ một ngọn cỏ đưa lên miệng cười nhẹ: "Như Nguyệt công chúa, nàng nên biết một năm nay ta rời khỏi Cuồng Long đế quốc nên những chuyện này làm sao ta biết được. Chính trị, âm mưu, chiến tranh, mọi thứ đều không liên quan đến ta."

Nạp Lan Như Nguyệt không biết phải làm gì, cười lạnh: "Một khi chiến tranh triển khai toàn diện, ngươi còn có thể chỉ biết cho mình được chăng? Tây Môn nhị thiếu gia."

Long Nhất nhổ ngọn cỏ ra khỏi miệng. Nhớ đến Tây Môn gia tộc, lại nhớ đến quan hệ của bản thân với mấy nữ hài, xem ra khó mà chỉ biết lo cho mình.

"Chẳng hay Như Nguyệt công chúa có cao kiến chi?" Long Nhất hờ hững hỏi.

"Cuồng Long đế quốc các ngươi đổ dầu vào lửa, muốn khuyếch trương sự rối loạn lên để rồi nuốt trọn lấy cả khối Thương Lan đại lục phải không?" Nhãn thần Nạp Lan Như Nguyệt như bốc lửa, nói tới đây không ngờ đã biến thành một người khác hẳn.

"Vậy sao?" Long Nhất nhíu mày hỏi.

"Nếu như hai nước chúng ta hợp tác, đôi bên cùng có lợi chẳng phải hay hơn sao?" Nạp Lan Như Nguyệt nhìn Long Nhất nói, trên người phát ra một khí thế bức người.

Long Nhất cười hắc hắc: "Chuyện quốc gia đại sự như vậy nói với ta có tác dụng gì chứ, nàng phải bàn luận cùng hoàng đế Long Chiến của Cuồng Long đế quốc mới đúng."

"Tây Môn gia tộc các người ở Cuồng Long đế quốc một tay che cả bầu trời, lực lượng quân đội tinh nhuệ nhất toàn bộ nằm trong tay, nói với các người cũng tương tự." Nạp Lan Như Nguyệt lãnh đạm nói.

"Vậy cũng không tới lượt ta, nói với lão đầu tử của ta mới đúng." Long Nhất cười khẽ, làm ra vẻ không hiểu Nạp Lan Như Nguyệt vì sao nói chuyện đó với hắn.

"Với ông ấy hay với ngươi cũng tương tự." Nạp Lan Như Nguyệt đáp.

"Tại sao?" Long Nhất lấy làm lạ.

"Ta cho rằng nhất cử nhất động của ngươi đều bị phụ thân Tây Môn Nộ gia chủ nắm bắt hết. Ta nghĩ không lâu nữa ông ấy sẽ phái người gọi ngươi về cùng mưu đại sự thôi." Nạp Lan Như Nguyệt khóe miệng hiện ra vẻ cười, ngữ khí nhấn mạnh vào bốn chữ "cùng mưu đại sự".

Tay Long Nhất chống xuống đất làm một động tác uốn mình tiêu sái đứng vững trên không. Hắn từ trên cao nhìn xuống Nạp Lan Như Nguyệt, thân hình như bao phủ lấy nàng, nhãn thần sắc bén tựa dao nhưng Nạp Lan Như Nguyệt không chút nhân nhượng đối thị cùng hắn.

Long Nhất mang theo ý đồ xâm lược đưa mặt gần sát vào. Mục quang lãnh đạm của Nạp Lan Như Nguyệt cuối cùng thoáng qua một tia kinh hoảng. Tính cách của mỗi người đều có hai mặt, bản thân nàng cũng không ngoại lệ, còn mặt kia của Long Nhất chẳng phải là tà ác như danh tiếng đồn thổi sao?

Long Nhất trong lòng mãn ý mỉm cười. Nha đầu này chung quy vẫn phải mềm ra, chẳng qua biểu hiện mẫn cảm với chính trị của nàng khiến hắn kinh ngạc. Lão đầu có dã tâm thế nào nàng cũng biết, một nha đầu mới có mười mấy tuổi đã nhìn ra được không lý do gì để lão hồ ly Long Chiến chẳng thấu suốt. Lần Thương Lan chiến loạn này chính là cơ hội cho Tây Môn gia tộc, cũng lại là con đường xưng vương xưng bá một đi không ngoảnh lại, thâu tóm…

Long Nhất không nghĩ thêm nữa. Hắn nhìn xuyên qua tấm vải ấy, trán cách nàng chỉ một tấc cự ly, bốn mắt nhìn nhau. Cứ như vậy một lát, Nạp Lan Như Nguyệt bại trận dùng lực đẩy Long Nhất ra, tim đập như con nai con chạy loạn.

"Chuyện không phải của mình thì không muốn đề cập tới. Long Nhất ta đang thích sống tiêu diêu tự tại, còn chuyện có chỉ biết lo cho thân mình không ta chưa dám bảo đảm. Ta nghĩ nàng nói những lời này với ta tất có mục đích, tuy vậy chủ ý này không chỉ có Nạp Lan đế quốc các nàng mà ta cho rằng cả Ngạo Nguyệt đế quốc cũng có ý định đó." Long Nhất thư thả chỉnh lại y phục mỉm cười nói.

Nạp Lan Như Nguyệt mặt đỏ thở gấp nhìn Long Nhất khí định thần nhàn, trong lòng dấy lên một cảm giác bất lực. Về võ lực nàng không phải là đối thủ của hắn, tính đến thủ đoạn vẫn không vượt nổi hắn. Nàng không khỏi thầm nghĩ, nếu phụ tử hắn liên thủ lại, sợ rằng Long thị gia tộc đích thực là tới cùng đường rồi.

PHONG LƯU PHÁP SƯ