Khi vành tai mẫn cảm bị Long Nhất tập kích, Ti Bích cảm thấy một dòng điện lưu cường liệt sung kích vào nội thể, toàn thể thân hình run run phất phiêu trên trời dưới đất. Long Nhất rót lời "tình tự" đầy hoa sắc vào tai, Ti Bích bắt đầu đứng không vững, thẹn thùng tới mức từ vành tai cho đến cổ nổi lên từng đám hồng, nàng muốn thoát ra, nhưng bị Long Nhất một mực ôm lấy.
- Chàng có thể ôm ta, nhưng không được động thủ động cước!
Ti Bích nói trong hơi thở, thanh âm nhỏ xíu như muốn người ta không nghe thấy.
- Đương nhiên, ta tuyệt đối bất động, làm sao một chính nhân quân tử lại làm những việc như thế?
Long Nhất muốn nhìn thấy sự đồng ý từ Ti Bích liền đưa cả hai tay lên trời thề thốt.
Ti Bích liếc nhìn Long Nhất, nếu hắn là người chính nhân quân tử thì thế giới này sẽ không có một kẻ sắc lang thứ hai. Trong hai ngày này đã cho hắn tiện nghi chiêm ngưỡng hết rồi.
Trong không gian im lặng, Long Nhất đột nhiên thần thần bí bí nói:
- Ti Bích bảo bối, trước hết hãy nhắm mắt lại.
- Chàng lại giở trò ma quỷ, thần bí nào đó chứ gì!
Ti Bích lẩm bẩm trong lúc nhắm mặt lại, đôi lông mày dài con vυ't như vành loan nguyệt, như muốn nhϊếp hồn chúng nhân. Long Nhất nhìn đến say ngốc, hắn thật ra không để ý đến hồng sắc thai đang ẩn hiện trong khi Ti Bích run rẩy. Có thể đây là một triệu chứng tâm lý, đúng như là đang bị thôi miên. Nếu quả hắn chú ý nhìn đến cái thai kí trên khuôn mặt nàng, khó có thể nói chắc được thần sắc trong mắt sẽ không có sự thay đổi dị dạng, khẳng định sẽ bất khả tư nghị bị Ti Bích cảm nhận được.
- Ê, chàng có bị sao không đấy?
Ti Bích nhìn ra Long Nhất không được bình thường, nên mới mở miệng hỏi.
- Không không, ta đây vẫn bình thường mà!
Long Nhất cấp bách lấy lại bình tĩnh đáp. Hắn cảm thấy rất đắc ý mỉm cười, trong không gian giới chỉ xuất ra một chiếc giường rất là xa hoa.
Muốn tự tưởng thưởng cho mình thì cần phải có thời gian. Ti Bích đã bắt đầu mở mắt, nhìn thấy có một chiếc giường siêu cấp xa hoa, tất cả làm bằng hồng mộc quý giá mà thành. Cái thành giường còn được điêu khắc hoa văn, vải trải giường được xếp dưới lớp gối chăn mềm mại. Nàng nhìn một cách xuất thần trong vài phút không biết phải mở miệng như thế nào trong lúc này.
Ti Bích kinh ngạc, nhìn qua Long Nhất đang đeo không gian giới chỉ, biểu tình rất là đắc ý kỳ quái.
- Chúng ta đi ngủ thôi.
Long Nhất nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Ti Bích, cảm thấy nàng ta đã xuất mồ hôi.
- Ừ, nhưng chàng phải hứa với ta là sẽ không loạn động.
Ti Bích cảm thấy hoảng loạn, thật ra hiện tại tâm tình nàng rất là mâu thuẫn. Nếu như quả Long Nhất bất chấp muốn chiếm lấy thân thể nàng thì nàng khẳng định sẽ không cự tuyệt.
Long Nhất lập tức ôm lấy Ti Bích đặt xuống giường, một tay để đầu nàng dựa lên, tay kia nhẹ nhàng ôm quấn lấy vòng eo nàng. Cảm giác người nàng nàng như muốn cứng lên, Long Nhất khéo léo nhẹ nhàng ôm nàng từ đằng sau rồi vỗ về nàng, giảm bớt khẩn trương của nàng.
Ti Bích cảm nhận được sự âu yếm, toàn thân từ từ nới lỏng. Khí tức nam nhân từ Long Nhất toả ra làm nàng cảm thấy dễ chịu. Nàng điều chỉnh lại tư thế, làm cho mình thoải mái hơn.
- Nằm trong lòng hắn cảm giác thật là tốt!
Ti Bích cảm nhận được sự vững vàng của Long Nhất mà nghe tim mình như thổn thức.
Trong tâm Ti Bích luôn luôn nghĩ Long Nhất sẽ khi dễ mình nếu như để hắn chiếm tiện nghi quá dễ dàng. Sau một thời gian khá lâu, tay Long Nhất vẫn đang an phận trên vòng eo nàng, thật ra là không dám di chuyển. Bất tri bất giác, trong tâm Ti Bích cảm thấy có một chút thất vọng.
Kỳ thật Long Nhất không phải là không muốn có hành động, chỉ là hiện tại Ti Bích đang nằm trên ngực hắn khiến hắn khó lòng thực hiện, nếu như lại mò vào cái chỗ sâu kín thần bị kia, thì hắn không chắc chắn có thể cầm lại cái thú tính đối với Ti Bích. Mặc dù Ti Bích có khả năng không thể cự tuyệt, nhưng Long Nhất trong lúc này có thể nhìn ra được thần sắc nàng chưa có chuẩn bị tiếp nhận. Thật không muốn nàng phải cảm thấy bất an trong lòng.
Không biết đã qua bao lâu, Long Nhất lắng nghe tiếng hô hấp của Ti Bích thay đổi và kéo dài, si tưởng có khả năng là nàng đã đi vào giất mộng đẹp.
- Ài, chỉ có thể nhìn chứ không sờ được. Thật là tội nghiệp!
Với một khoảng cách giửa y phục bên dưới hai bên đang lục đυ.c quằn quại, Long Nhất bắt đầu cảm thấy hô hấp của người ngọc dần cấp bách. Thân thể bắt đầu nóng lên. Long Nhất đã biết là nàng đã sớm thức giấc, thở một hơi cảm thán rồi cố nhẫn nhịn dục hỏa trong hạ thể đang tỏa nhiệt tại kiên đĩnh ép lên nơi nhu nhuyễn không cho nó loạn động.
Trong cơn mơ mơ hồ hồ, Long Nhất bắt đầu thϊếp đi. Hắn có một giấc mộng. Giấc mộng về bầu trời đột nhiên đổ mưa, những hạt mưa làm đất đai ẩm ướt, rơi rớt vào miệng, không biết vì sao cảm giác được hơi mặn trong ấy, làm cho Long Nhất cảm thấy nhói đau trong tâm cảm giác như muốn đứt hơi.
Trong cơn đâu đớn khó thở thì hắn bỗng choàng tỉnh lại. Long Nhất sau cơn giật mình, từ miệng lộ ra một nụ cười đầy đau khổ, cuối cùng nàng cũng bỏ đi. Long Nhất cảm thấy khuôn mặt và vùng ngực đã thấm ướt, thấm vào đầu ngón tay sau đó cho vào miệng, thì ra là nước mắt.
- Nếu như đau khổ, tại sao phải bỏ ta ra đi?
Long Nhất cảm thán thở ra một hơi, Trong không khí vẩn còn tồn đọng dư hương như gió như mây nhẹ nhàng thoán qua.
Hiện tại mặt trời đã soi sáng trên không, nhưng Long Nhất không cảm cảm giác được. Hắn vô ý thức lật cái mền để bước xuống giường, đột nhiên phát hiện gần cái gối có một phong ma thư tín. Đích thị là dùng Tinh thần lực đặc thù của chủng ma pháp vô thượng lưu lại. Ma pháp sử dụng cách này thật là thuận tiện, nhưng khó có ai làm được.
Mở ra thư tín, một ánh chớp phát ra xuất hiện hàng hàng lục sắc ma pháp văn tự. Chữ viết không nhiều, chỉ có vài dòng ký tự. Phía trên viết:
- "Long Nhất, khi chàng thức giấc thì thϊếp đã đi rồi, nếu chàng tỉnh lại thì thϊếp không biết phải đối đáp ra sao. Bất đắc dĩ lắm thϊếp mới phải phóng an thần thuật vì sợ làm chàng thức giấc. Chàng biết không? Có lẽ thϊếp đã yêu chàng, nếu chàng là một người bình thường, thì thϊếp đã khả dĩ yên tâm ở lại bên chàng, nhưng chàng không phải, cho nên thϊếp không thể."
Long Nhất sau khi đọc xong thì không thể cầm chế như trong cơn lạc lõng, tại sao mình phải là người thường thì nàng mới ở bên cạnh mình? Không phải người con gái lúc nào cũng hy vọng có một nam nhân cường hãn bất phàm hay sao? Tại sao Ti Bích lại trái ngược với những gì họ nói? Long Nhất chán nản nhìn lên trời cao.
- "Chàng không thuộc về Tây Tộc, nên chàng không biết người Mạc Tây Tộc cũng có một tập tục, một khi đã có chồng thì nữ nhân Mạc Tây Tộc suốt đời chung sống và không cho phép người kia có nữ nhân thứ hai. Nếu chàng là người bình thường, thì thϊếp sẽ cùng chàng chung sống, sẽ có thể quản đắc chàng. Nhưng thϊếp biết chàng không phải vậy. Thϊếp biết chàng sau này sẽ có một ngày đứng lêи đỉиɦ cao của trời đất, làm sao thϊếp có thể trở thành một gánh nặng cho chàng? Thϊếp không nghĩ chàng sẽ cười thϊếp, không nghĩ chàng sẽ xem thường nhân nghĩ gì. Chàng nên có một nữ nhân xuất chúng đi bên cạnh chàng, cùng công phá thiên hạ. Thϊếp đi, chàng phải bảo trọng, Ti Bích."
Nhìn tín thư của Ti Bích mà lòng Long Nhất không biết phải khóc hay cười. Không phải hắn đã biết trước Ti Bích sẽ bỏ đi hay sao. Nhất phu nhất thê thì có vẻ làm khó cho hắn nhưng sau này Long Nhất sẽ có cách giải quyết chuyện phiền muộn này. Còn cái thai kí trên mặt Ti Bích, Long Nhất hiện tại căn bản không muốn tìm hiểu, nhưng nhìn ngữ khí của Ti Bích, nàng kỳ thật rất quan tâm hoặc không cảm thấy tự ti chút nào.
- Nha đầu ngốc, ta nhất định phải tìm cho được nàng, và vô luận như thế nào cũng phải tìm cách trừ đi cái thai ký trên mặt nàng, nàng có tin thời gian sẽ dẫn ta tới nàng?
Long Nhất nói một cách quyết tâm. Hắn không nghĩ nguyên lai tâm sự của Ti Bích không phải là chuyện này.