Lại nói đến Đao Tôn – Triệu Hoài An, kẻ thù truyền kiếp của Kiếm Ma – Kiếm Vô Tình. Từ xưa đến nay, đao kiếm vốn không hợp, cũng như nước với lửa vậy. Tuy rằng Triệu Hoài An lớn hơn Kiếm Vô Tình dễ đến cả chục tuổi, cũng thành danh sớm hơn, nhưng câu chuyện mang tính uẩn khúc giữa hai người thực ra đều bắt người từ một người đàn ông có tên là… Long Uyển Vân.
Nhưng khoan hãy nói đến chuyện xưa, bởi lúc này, tình trạng của Triệu Hoài An thật sự rất không xong. Tuy rằng một thân chiến lực cấp Tiên Vương, lại tu luyện Diệt Thế Đao Kinh, bảo vật trấn giáo của Đao Tông đến mức tận cùng, một đao chém ra đủ sức bạt ngang cả núi, nhưng khi bị 8 Tiên Vương liên thủ truy gϊếŧ cũng có phần hơi bị khổ sở.
Triệu Hoài An từ năm 12 tuổi đã nhận thức được nghĩa vụ của mình. Là một mảnh tiên chủng của Huyền Thiên Thần Nữ, nàng buộc phải nhanh chóng tăng trưởng tu vi, cùng với 8 mảnh khác dung hợp để chân thân phục sinh.
Nhưng không ngờ, bản thân nàng lại từ chối chuyện đó.
Triệu Hoài An không muốn trở thành một con rối, nàng luôn chỉ tin vào chính mình, cũng như tin tưởng vào thứ Đạo mà mình vẫn ngày đêm theo đuổi.
Cực hạn của sức mạnh, lấy lực phá xảo.
Đao pháp chung cực, không cần biết chiêu thức là gì, kẻ thù cảnh giới cao bao nhiêu. Chỉ cần đủ mạnh, mạnh đến mức không thể chống trả, thì một đao là đủ chẻ đôi đối phương ra rồi.
Tất nhiên hiện tại, Hoài An vẫn chưa thể nhìn thấy thứ gọi là cực hạn của sức mạnh. Truyền rằng, Đệ Nhất Ma Chủ - Đao Thần trên thiên giới thực sự có thể thi triển ra một đao cực mạnh ấy.
Chẻ đôi bầu trời, khiến cho thời gian lẫn không gian bị đảo lộn.
Liếc nhìn bầu trời đêm đầy sao, Triệu Hoài An có chút mệt mỏi. Trải qua nhiều tháng rong đuổi, không ngừng đánh gϊếŧ rồi trốn chạy, ngay cả khi có nhà là Đao Tông cũng không dám về. Nàng bắt đầu cảm thấy sợ hãi, bởi nói cho cùng thì nàng cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi.
Huyền Thiên Thần Nữ chẳng rõ dùng thủ đoạn gì, đã thu phục được cả đao tông, phế truất ngôi vị chưởng môn của nàng. Nữ Tiên Quốc liên tục phát ra lệnh truy nã. Trong thiên hạ, hiện tại, chẳng nơi nào dám dung dưỡng nàng. Ngoại trừ hai đại cường quốc kia. Bất quá, Vũ Thiên Quốc vì đã có Kiếm Vô Tình, nên Triệu Hoài An quyết định chạy về phía Xích Quỷ Quốc.
- Kinh Thần… hi vọng ngươi là một người đàn ông tốt.
Quyết tâm dùng nhan sắc của mình để dẫn dụ đại cường giả thiên hạ, Triệu Hoài An xem đó là sợi dây cứu mạng duy nhất của mình. Mối tình kia cùng Long Uyển Vân, nàng vẫn chưa quên. Chỉ tiếc là hắn đã có vợ… nàng cũng nên tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình ngay thôi.
…
Vũ Trọng Đế không rõ bản thân đã tới cực hạn bao nhiêu lần, mỗi lần đều là dùng tiên lực hùng hậu kiềm chế kɧoáı ©ảʍ, mới tránh khỏi việc tiết thân. Mấy cái lỗ thịt trước mặt, thật sự quá xinh đẹp và đầy mỹ cảm. Mỗi cái đều vô cùng thơm ngát, tươi tắn, mang màu sắc của loại hồng ngọc hạng nhất, khiến cho tất cả đàn ông đều phải phát điên.
- Thϊếp… không xong… á á…
Đặng Ngọc Dung đổ gục ra đất, nàng không có tiên thuật, nên dưới sự điều khiển của Trọng Đế, nội trong hiệp đấu đã lêи đỉиɦ gần 3-4 lần, mỗi lần đều là cực khoái liên hoàn.
Phân thân của hắn cũng đang đυ. huỳnh huỵch với Bảo Thiện trong tư thế “dã thú giao cấu”, con bé sớm đã chết giấc từ lúc nào chẳng hay, cả nửa người trên gục ngã trên sàn, y hệt bà nội mình vậy.
Hai bà cháu bị một tay Vũ Trọng Đế làm cho hôn mê bất tỉnh vì sướиɠ khoái, nên tâm trạng của hắn lúc này rất vui vẻ.
Tiêu Dao Vương bên cạnh cũng đè Vũ Liên ra, làʍ t̠ìиɦ theo lối truyền thống. Thằng này dường như có sở thích ấu da^ʍ. Vũ Liên bị hắn đυ. không ngừng, hai tay ôm cổ hắn cũng dần giữ không nổi. Con bé hét lên từng hồi, nước mắt nước dãi chảy mãi không ngừng, tròng đen trợn ngược, dường như rất thốn thì phải. Ở bên dưới, cây gậy thịt ra vào liên tục, mỗi lần đều kéo theo cả lớp thịt non mềm bên trong cùng vô số dâʍ ŧᏂủy̠ ra ngoài.
- Thượng thư phu nhân, mau thổi cho ta nào.
Cổ Hoàng vừa xuất tinh lên mặt của Triệu Linh xong, liền quay sang với Lê Trinh đang đứng bên cạnh. Toàn thân nàng ửng đỏ vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thân thể hồng hào xinh đẹp khiến cho thằng này chịu không nổi, muốn trực tiếp tham gia hiệp 2 với người đẹp. Cây gậy của hắn dù đã bắn ra, nhưng vẫn còn rất cứng cáp.
Lê Trinh dĩ nhiên cũng rất thèm, nàng quỳ xuống, chậm rãi nuốt gọn dương căn của Cổ Hoàng. Côи ŧɧịt̠ to lớn vậy mà dĩ nhiên lọt đến tận cuống họng. Hết đẩy ra rồi lại nuốt vào, Lê Trinh có chút ăn không tiêu, nhưng cũng ráng hết sức. Thấy nàng nhiệt tình như vậy, Cổ Hoàng cũng bắt đầu hứng khởi. Gã rút cu ra, dùng nó vỗ lên mặt nàng và bảo:
- Cɧó ©áϊ, mau chổng mông lên.
- Vâng ạ… hự…
Cổ Hoàng nắm lấy tóc Lê Trinh, từ đằng sau, không ngừng ấn tới. Côи ŧɧịt̠ của hắn như mang theo một dòng điện khoái lạc cực mạnh, mỗi lần lút cán đều khiến cho bộ não của nàng như muốn ngừng lại, sung sướиɠ đến tận mây xanh.
Sang chiến trường bên cạnh, Từ Phúc không hổ là đã tích trữ hơn 30 năm du͙© vọиɠ. Lôi Vũ, Phượng Mi và Mị Hồ đều sớm đã bất tỉnh vì thằng này. Hiện tại, hắn đang nằm ngửa ra giường, để hoàng hậu Lục Tán nhún nhảy trên bụng dưới của mình. Vì mang huyết thống của xà yêu, nên âʍ đa͙σ của Lục Tán rất chặt chẽ và uyển chuyển, vòng eo thon thả mỗi khi lắc lư đều hút hồn kẻ khác.
Có thể nói, tư thế tiêu chuẩn có thể phát huy nhiều mị lực nhất của Lục Tán chính là tư thế “nữ kỵ sĩ” này đây.
Lục Tán đang nhún nhảy ngon lành thì liền bị giữ lại, Vũ Trọng Đế đứng sau, hai tay đặt lên vai nàng và nói.
- Nàng còn trống một chỗ, để không thì phí quá…
Hai c̠ôи ŧɧịt̠, liên tục ma sát với âʍ đa͙σ và hậu môn. Từ Phúc đang nằm bên dưới cũng liên tục hất hông lên cao, đem đầu rùa ép chặt cổ tử ©υиɠ. Vũ Trọng Đế cũng chẳng thèm nói năng gì thêm, trực tiếp công phá cửa sau của nàng, khiến cho Lục Tán muốn rêи ɾỉ la hét cũng chẳng làm nổi vì quá thốn.
Đến tận lúc này, hầu như tất cả nữ nhân đều sớm đã được thỏa mãn. Ngoại trừ một vài người đặc thù mà thôi, chẳng hạn như Bạch Quân Nghi, Kiếm Vô Tình và Ngọc Vô Song chẳng hạn. Ba nàng ngay từ đầu đã bị Chu Hổ trói lại, giữ chặt trên giường. Bắt xem người khác làʍ t̠ìиɦ mà không cho thủ da^ʍ. Tất nhiên cả ba đều sớm rất khó chịu, bị da^ʍ hương hành hạ, khiến cho nữ tính thùy mị mất sạch, mà tư thái giọng điệu trông như đám kỹ nữ hạ cấp khát tình vậy.
- Hổ… chơi thϊếp đi…
- Đế… đừng vậy nữa mà…
- Ai cũng được… làm ơn…
Đến khi Lục Tán gục ngã, cũng chính là lúc mà đám đàn ông xong việc của mình. 13 người đàn bà kia đều được thỏa mãn và chìm vào giấc ngủ, chỉ còn riêng hai bà bầu và một nàng da^ʍ nữ đang ở trên giường là chưa mà thôi.
Bạch Quân Nghi, Kiếm Vô Tình và Ngọc Vô Song bị trói hai tay vào đầu giường, hai chân cũng được banh rộng ra. Âʍ đa͙σ sớm đã tiết ra vô số nước, làm ướt đẫm một mảng ngay bên dưới. Lúc này, đám người Chu Hổ mới bắt đầu tiến lại gần họ. 8 cây gậy thịt vẫn giương cao ngạo nghễ, tựa như chưa hề biết mệt là gì.
Nhất là Trọng Đế và Chu Hổ đều đang kiềm chế một lượng tϊиɧ ŧяùиɠ cực lớn trong bìu dái. Một khi bắn ra, sợ là ham ăn như Quân Nghi cũng nuốt không trôi.
- Có muốn không?
- Muốn… tất nhiên là muốn…
Chu Hổ bắt đầu với Kiếm Vô Tình từ bên trái, hắn đem cu ra trước mặt nàng, nhưng không đưa sát miệng mà chỉ cách mặt vài phân, khiến Vô Tình không khỏi nhướng cổ ra trước, thè lưỡi cố gắng chạm vào. Hai mắt nàng đỏ rực, nỗi niềm thèm khát lộ rõ trong từng sắc thái của gương mặt, còn đâu là Kiếm Ma lạnh lùng ngà thường? Ngay khi cái lưỡi mềm mại vừa chạm đến đầu cu, thì bất ngờ, tϊиɧ ŧяùиɠ tuông trào, bắn vào miệng nàng, trào ngược ra ngoài, rơi xuống bầu ngực sữa căng tròn.
Cởi trói cho nàng, Chu Hổ bắt đầu để phân thân nằm xuống, bảo Vô Tình ngồi lên. Nàng vác bụng bầu nặng trĩu, chậm rãi canh khớp, hạ xuống liền khiến cho hậu môn chúm chím nuốt gọn c̠ôи ŧɧịt̠ khổng lồ của phân thân Chu Hổ.
- Ứ… ôi sướиɠ…
Ngã ngửa ra sau, dựa vào phân thân, Vô Tình ưỡn bụng lớn cùng âʍ đa͙σ xinh đẹp không lông ra trước mặt Chu Hổ, khiến thằng này vội vã tiến vào giáp công cùng phân thân của mình. Hai lỗ được bít chặt, Kiếm Vô Tình bắt đầu cảm thụ được cơn sướиɠ ngập trời, kɧoáı ©ảʍ tột cùng khiến bộ não như muốn lung lay.
Ở bên kia, Tiêu Dao Vương cùng Cổ Hoàng cũng đang trong tư thế bánh mỳ kẹp thịt, giống với Vô Tình, đυ. cho Bạch Quân Nghi tơi bời khói lửa.
- Chết mất… chết tôi mất thôi… ứ… đã quá… sướиɠ quá… nhanh nữa lên… bệ hạ mau nhanh nữa đi…
Ngọc Vô Song cũng bị Vũ Trọng Đế và phân thân làm cho khóc ròng. Hai lỗ của nàng cũng đồng loạt bị khai mở. Lầu đầu tiên trong đời, nàng cảm thụ được thế nào là sung sướиɠ cùng cực. Nhất là vì hậu môn còn trinh, nên cái cảm giác làm từ cửa sau quá là xa lạ đối với nàng, cũng sung sướиɠ theo một cách rất dị.
Từ Phúc vỗ vai Cổ Luân rồi bảo:
- Xem chừng họ chưa xong đâu.
- Hay chúng ta thi đi.
- Thế chú mày muốn thi cái gì?
- Ở đây có hai bé gái đấy, đánh thức chúng dậy, tôi với ông chơi song phi.
- Cũng hay.
Để mặc mấy vị đại nhân cùng ba con da^ʍ nữ kia lại, Từ Phúc và Cổ Luân khẽ ôm Bảo Thiện và Vũ Liên vào lòng, rồi rời khỏi mật thất. Họ muốn “làm thịt” hai cô bé, dưới sự chứng kiến của thiên nhiên. Bên ngoài, trời cũng đã gần sáng. Mặt trời nhô lên, báo hiệu một ngày mới, nhưng cuộc chơi thì vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc.
…
Xích Quỷ Quốc, giữa đêm, Kinh Thần vốn đang say ngủ bên cạnh người đẹp mới thu phục vào tay thì liền bị một giọng nói đánh thức.
- Này, Kinh Thần…
- Ngươi…
Kinh Thần sợ đến vãi cả mồ hôi, không ngờ trên đời này lại tồn tại người có thể xuất hiện cạnh hắn một cách quỷ dị như vậy. Là cao nhân vượt trên cả Tiên Vương, hay là loại cao thủ ám sát như Vô Ảnh – Lục Lam?
- Ngươi là ai?
Kinh Thần dẫu kinh hãi, nhưng cũng rất nhanh tiến vào trạng thái phòng bị. Người đẹp bên cạnh cũng bị đánh thức. Kẻ trước mặt dù đang ẩn trong bóng tối, không rõ mặt mũi, nhưng Kinh Thần dựa vào thần thức cường đại, cũng dễ dàng nhận ra đối phương là nữ nhân.
- Ta là ai? Nhớ lại đi, mùa đông 25 năm trước, ngươi đã từng hứa gì với một tiểu cô nương?
- Hứa gì? 25 năm trước? Ở đâu mới được chứ?
Kinh Thần thoáng có chút nghi hoặc, nhưng hắn liền nhớ ra và thốt lên rằng:
- Đúng rồi, 25 năm trước ta có đến Đao Tông và có trêu đùa với một tiểu cô nương trong phái rằng, nếu nàng chịu gả cho ta thì sẽ được phong làm hoàng hậu.
- Giờ hãy thực hiện lời hứa của ngươi đi… Xích Quỷ Đế!
Ánh trăng lướt qua cửa sổ, làm hiển lộ dung nhan tuyệt trần của Triệu Hoài An, khiến cho Kinh Thần giật mình thơ thẩn. Dù nàng đang vận trong phục nam giới, tóc tai cũng cắt ngắn, nhưng từng đường nét trên mặt và thân thể đều 10 phần nữ tính, mị hoặc khôn cùng, thật không hổ danh là đệ nhị mỹ nhân trong thiên hạ.
- Tiểu cô nương 25 năm trước chính là ngươi đấy sao… Đao Tôn?
Kinh Thần đứng dậy, khoác long bào vào, đến bên bàn châm cho Triệu Hoài An một tách trà.
- Nói vậy tức là tin tức tình báo từ bên kia truyền về hoàn toàn chính xác, nàng bị cả Nữ Tiên Quốc truy sát, cũng mất luôn ngôi vị chưởng giáo của Đao Tông?
- Không sai, nếu không tôi cũng chẳng bắt ông phải thực hiện lời hứa vớ vẩn năm nào.
- Nói thật, dù nàng rất đẹp, nhưng ta cũng không dám khơi khơi thu nhận.
Triệu Hoài An thoáng có chút thất vọng, toan bỏ đi thì đã bị Kinh Thần níu lại. Nắm lấy bàn tay mịn màn của nàng, Kinh Thần cảm thấy thật thoải mái, không dám nghĩ người quanh năm nắm lấy đao kiếm mà bàn tay lại có thể trắng trẻo mềm mại như vậy.
- Ông…
Hoài An khẽ xấu hổ, vì từ đó đến nay chưa từng tiếp xúc với đàn ông bao giờ. Ngay cả khi bị Hoa Vũ Tích dụ dỗ làʍ t̠ìиɦ, cũng luôn bảo trì tâm trí cứng rắn, coi đàn ông và tình cảm là thứ chất độc hại mình. Nay bị bàn tay to lớn của Kinh Thần nắm giữ, khiến cho nàng bất chợt chẳng biết làm sao? Con tim thiếu nữ khẽ run rẩy, như đang sợ hãi thứ gì đó không tên vậy.
- Đùa thôi mỹ nhân, nếu không còn nơi để đi thì cứ ở lại đây. Ta sẽ không ép nàng đâu… Xích Quỷ Quốc lúc nào cũng hoan nghênh một đại cường giả như nàng mà.
- Vậy cám ơn bệ hạ… tôi xin phép trú lại một thời gian vậy.
Triệu Hoài An thở phào, nàng lúc này mới có thời gian ngắm rõ Kinh Thần. Không hổ là nhân vật số 1 số 2 trong thiên hạ, Kinh Thần mang dòng máu hoàng tộc, nhan sắc tự nhiên rất là tuấn tú. Tuy có hơi lớn tuổi, nhưng thân thể cường tráng khó diễn tả bằng lời.
- Bệ hạ cứ tự nhiên nhé… thϊếp ngủ tiếp đây…
Người đẹp vốn đang ngủ với Kinh Thần thì bị đánh thức, thấy hắn không có việc gì mới khẽ càu nhàu rồi quay lại giường. Nhưng gương mặt xinh đẹp thoáng qua ấy, không ngờ lại khiến cho Triệu Hoài An sửng sốt và kinh hãi trong lòng.
- Long… Long Nhạc? Con gái của Long Uyển Vân… sao cô ta lại ở đây?