Vũ Trọng Đế gần đây ngủ không ngon, dù đã liên tục xả đạn mỗi đêm, làʍ t̠ìиɦ với rất nhiều phụ nữ, nhưng tâm trạng của gã vẫn không ổn định. Thường thì Tiên Vương hiếm khi nằm mộng, nhưng Trọng Đế dạo đây lại hay gặp chiêm bao.
Trong mơ, Vũ Trọng Đế phát hiện mình đang ở một vùng đất rất kỳ lạ. Nơi ấy núi non khổng lồ, cây cỏ cũng cao lớn, lại xuất hiện vô số những quái thú hung hãn, dữ tợn, đặc biệt mạnh mẽ. Trên cao lại xuất hiện đến hai mặt trời, rõ ràng nơi này không phải long tiên lục địa. Giấc mơ ấy chân thực đến độ, Trọng Đế hoàn toàn không nhận ra mình đang ở trong chiêm bao.
Trong giấc mơ ấy, gã được vô số tu sĩ kính trọng. Nhưng không ngờ đám tu sĩ ấy đều là Tiên Vương. Chúng quỳ rạp xuống đất, tung hô gã bằng thứ ngôn ngữ quái đản chưa nghe qua bao giờ.
Trọng Đế mỗi khi thức dậy, đều cố gắng tìm tòi trong ký ức của mình, xem thử có manh mối gì không. Bất quá, lại chẳng thể phát hiện được gì. Ký ức của gã không bị ai động tay chân qua cả, đầu óc hoàn toàn bình thường. Cuối cùng, Trọng Đế cũng đi đến kết luận.
Đó là ký ức tiền kiếp của hắn.
Xem ra, trí nhớ kiếp trước sắp sửa thức tỉnh rồi. Vũ Trọng Đế cũng rất muốn biết, kiếp trước của mình là ai.
…
Trong phòng của Ngọc Vô Song, Chu Hổ và chính bản thân nàng đang phải đối diện với một tràng cục vô cùng xấu hổ. Bị Phượng Mi và Lôi Vũ bắt gặp, khiến họ bất đắc dĩ phải dừng lại cuộc chơi đầy hứng thú kia. Chu Hổ mặt dầy thì đã chớ, chỉ có Ngọc Vô Song là xấu hổ chết được. Bị bạn thân và đệ tử của Bát Đại Kỳ Xà bắt được trong khi đang nɠɵạı ŧìиɧ, tuy không sợ bị tiết lộ ra ngoài, nhưng lại chẳng biết phải đối diện với họ ra sao.
Chu Hổ thấy bầu không khí có vẻ hơi yên lắng, nên gã mới muối mặt nói trước:
- Ừm… hai nàng…
Bất quá, Phượng Mi đã vội cướp lời:
- Hổ tiên sinh không cần giải thích, chúng ta đều lớn cả rồi, tất nhiên hiểu rõ chuyện gì vừa diễn ra. Ngài và Vô Song cứ an tâm, chuyện này sẽ không bị phanh phui đâu. Với lại ta và Lôi tỷ cũng chủ yếu là đến tìm ngài.
- Tìm ta?
- Đích thân tôi đã yêu cầu Vũ Trọng Đế nhắn ngài đến đây.
- Ra vậy… được, nói đi, miễn không ngoài khả năng ta sẽ tận lực hoàn thành cho nàng. Xem như là một chút phí để giữ kín chuyện này vậy.
Phượng Mi tức giận, tỏ vẻ khinh thường bảo:
- Chu Hổ, ngài đừng nghĩ ta là loại đàn bà chỉ biết suy tính thiệt hơn. Luận về tài sản, Phượng gia của ta hoàn toàn đủ sức đè chết ngài bất cứ lúc nào. Ta im lặng vì Ngọc Vô Song là bạn của ta, thế thôi.
Chu Hổ biết mình lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, nên cũng cười ngại ngùng. Phượng Mi nói đúng, nàng là gia chủ của Phượng gia, tài sản vượt xa một cá nhân như Chu Hổ. Nếu vậy thì nàng cần gì ở mình?
- Được rồi, là ta nói sai. Thành thật xin lỗi vậy.
Phượng Mi cũng hòa hoãn lại, trong long tăng them vài phần đánh giá với thằng này. Đàn ông biết sai biết nhận là đàn ông tốt. Xem ra Lôi tỷ không chọn nhầm người, mà cũng đáng để mình đầu tư.
Sau đó, Phượng Mi đem đầu đuôi câu chuyện, từ việc Lôi Vũ có tình cảm với Chu Hổ nói ra, cho đến việc thí nghiệm của Bát Đại Kỳ Xà và mục tiêu đầu tư tương lai của Phượng Mi. Phải nói, nàng không hổ danh là con cháu thương gia, mồm mép lanh lợi, ăn nói dễ nghe, tuy luôn đặt lợi ích lên đầu nên không làm cho Chu Hổ quá mức phản cảm. Chỉ tiếc là:
- Thành thật xin lỗi, ta nghĩ mình không làm được.
- Ngài chê ta và Lôi tỷ không xứng với ngài?
- Không phải, các nàng đều rất xinh đẹp. Nhất là Lôi cô nương, cám ơn nàng đã dành ra một phần tình cảm tốt đẹp cho ta. Nhưng nếu các nàng chỉ muốn cùng ta kéo dài hậu đại, thì đành phải xin lỗi vậy, bởi ta không thể có con được.
- Vô lý… nãy ta thấy ngài… rất khỏe mạnh cơ mà?
Phượng Mi đang tính nói ra mấy lời đại loại như “ta thấy ngài đυ. Vô Song rất hung hãn…” thì vội rút lại, nhưng cũng khiến cho Ngọc Vô Song xấu hổ mãi thôi, đỏ mặt cúi đầu không dám nhìn trực diện với ai.
- Sinh lý ta hoàn toàn bình thường, chuyện trai gái tuyệt đối khỏe mạnh. Chỉ có điều… ta từng làm tổn thương tình cảm của một người con gái, nên bị nàng hạ xuống một loại chú thuật nguyền rủa. Đời này cho đến khi chết, tuyệt tử tuyệt tôn. Ngay cả khi đã luyện đến Tiên Vương, cũng không cách gì giải được.
Lúc này, Lôi Vũ mới chậm rãi lên tiếng:
- Chú thuật cực mạnh? Có phải Hậu Diệt Ma Chú hay không?
- Nàng cũng biết?
- Thứ này xuất phát từ yêu tộc. Trừ khi là hận đến thấu xương, muốn dồn kẻ thù vào tình cảnh ghê rợn nhất mới đem ra xài mà thôi. Hậu Diệt Ma Chú không như các loại nguyền rủa khác, nó yêu cầu chính năng lượng sinh mạng của kẻ sử dụng và có nhiều quy tắc đòi hỏi. Tác dụng lên kẻ thù có 3 phương án lựa chọn:
- Thứ nhất là khiến tu vi mất đi từ từ, đến khi hóa thành người thường mới thôi. Nhưng kẻ thù của người gieo chú vì kiếp trước đã chịu qua hình phạt tàn khốc nên sau khi đầu thai sẽ có thiên phú tu luyện cực cao và giữ lại toàn bộ ký ức của kiếp trước, xem như là Ma Chú đền bù.
- Thứ hai, là khiến cho kẻ thù chịu đau đớn đến tận linh hồn trong vòng 300 ngày. Kéo dài càng lâu, đau đớn càng đáng sợ. Qua 300 ngày, nếu không chết, các cơn đau sẽ chuyển hóa toàn bộ thành tiên lực, giúp người gánh chú vũ hóa long môn, một bước lên trời.
- Cuối cùng, chính là khiến cho kẻ thù tuyệt tử tuyệt tôn, vĩnh viễn không thể kéo dài huyết mạch, đến vô tận kiếp sau.
Chu Hổ bất ngờ, hắn không nghĩ Lôi Vũ lại rành về Hậu Diệt Ma Chú như vậy.
- Nói theo ý nàng là có thể phá được chú này?
- Có thể… nhưng người gieo chú còn sống hay chết?
- Nàng đã chết, là dùng toàn bộ sinh mạng để gieo chú xuống đầu của ta.
- Vậy thì rất khó. Tu vi người hạ chú không quan trọng, miễn là sinh mạng, đều sẽ được coi là quý giá nhất. Nếu dung cả tính mệnh mà gieo chú ra, thì cơ hội phá giải của ngài còn chưa đến 1%.
- Hai phương án đầu có vẻ khá ưu đãi cho kẻ trúng chú, vậy cái cuối cùng nếu phá giải được thì sẽ mang đến lợi ích gì?
Lôi Vũ lắc đầu bảo:
- Không biết, xưa nay chưa ai phá giải được cả.
- Cho ta biết phương pháp được không?
Chu Hổ kích động, nắm lấy tay Lôi Vũ, gương mặt tuấn tú cùng vẻ ngoài thành khẩn khiến con tim thiếu nữ của nàng đập thình thịch. Quả thật, Chu Hổ đối với khát vọng có con đã cao đến cực điểm. Hắn không sợ chết, chỉ sợ rằng, sau khi mình chết, sẽ không còn ai nhớ đến mình. Chỉ có con cái của hắn, những kẻ sau trăm năm nghìn năm vẫn thờ phụng hắn mới mang trên vai trách nhiệm ấy mà thôi.
Con cái, gần như đã là chấp niệm một đời của hắn mất rồi.
…
Lại nói về Kiếm Vô Tình, sau khi đạt đến Tiên Vương, nàng đã được sư mẫu của mình, tức Tiêu Tử Linh truyền lại ngai vị chưởng môn của Kiếm Tông. Đứng trên hàng nghìn giáo chúng đệ tử. Nàng cũng bỏ luôn danh hiệu Kiếm Ma, mà tự xưng là Kiếm Thần. Các giáo phái trong thiên hạ thi nhau gửi quà đến chúc mừng, khiến Kiếm Tông mấy ngày nay bận rộn khôn xiết.
Kiếm Vô Tình không giỏi giải quyết các sự vụ trong tông môn, nhưng cũng may, còn có 4 vị nguyên lão thay nàng giải quyết. Nhiệm vụ hàng đầu của nàng lúc này là củng cố sức mạnh, trong thời gian ngắn nhất, tiếp thu bảo vật trấn phái của Kiếm Tông, tức tầng cuối cùng của Vạn Kiếm Kinh, thứ chỉ truyền cho các đời chưởng giáo.
Trong kiếm động, nơi bế quan của các đời chưởng môn, ngay cả 4 vị nguyên lão cũng không thể xâm phạm. Kiếm Vô Tình cũng đang ở đấy tu luyện, theo hầu nàng chính là thằng bé Kiếm Man.
Lại nói, thằng nhóc này từ khi về Kiếm Tông, đã thể hiện ra thiên phú tuyệt vời. Nó cùng kiếm và tự nhiên có sự yêu thích kỳ lạ. Trong vòng một năm, đã luyện đến cảnh giới Dẫn Khí.
Vì là đệ tử duy nhất của Vô Tình, nên nó được hưởng rất nhiều đãi ngộ. Lại thêm vẻ ngoài đẹp trai, chỉ trừ việc không biết nói tiếng người ra, thì các mặt còn lại đều rất ưu tú, khiến cho rất nhiều nữ đệ tử của Kiếm Tông hằng đêm nhung nhớ, gửi đến biết bao là thư tình.
Bất quá, Kiếm Man cả đời chỉ yêu mỗi sư phụ mà thôi.
Kiếm Vô Tình luyện công một mạch vài chục giờ mới ngừng lại, nàng uể oải vươn vai, bẻ lưng ra chiều vô cùng mệt mỏi. Kiếm Man quỳ canh bên cạnh vội chạy lại, đấm bóp cho nàng.
- Mẹ… để… con đấm…
Kiếm Vô Tình bật cười vui vẻ, ôm cổ thằng nhóc, hôn cho nó vài cái lên má như một hành động thể hiện sự yêu thương.
- Đã là dẫn khí thượng đẳng rồi cơ à? Giỏi lắm nhóc.
Kiếm Man được khen, cười ngây ngô, khiến Vô Tình cảm xúc dâng trào. Nàng không như Quân Nghi, xem đám nhóc như nô ɭệ tìиɧ ɖu͙©. Đối với Kiếm Man, nàng thủy chung vẫn xem nó là con trai của mình, dành cho vô tận yêu thương.
- Để mẹ thưởng cho Man nhé.
Vô Tình chậm rãi cởϊ qυầи thằng bé ra, đem c̠ôи ŧɧịt̠ luôn trong trạng thái cương cứng nuốt vào. Một màn khẩu kỹ tuyệt đỉnh, khiến Kiếm Man sung sướиɠ la oai oái. Tận hai mươi phút sau, nó mới chịu bắn ra. Vô Tình đem toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nuốt vào, tận hưởng như một món ăn thượng đẳng.
- Đến phiên mẹ…
Vô Tình cởϊ qυầи ra, kéo xuống đến tận gối, quỳ chổng mông ra sau. Kiếm Man thấy vậy liền hồi phục tinh thần, lao vào liếʍ láp đủ mọi chỗ, từ âʍ đa͙σ cho đến hậu môn. Nó dung lưỡi quét sạch từng tấc, không bỏ chỗ nào, khiến Vô Tình rên rĩ trong sung sướиɠ bất tận.
Kiếm Vô Tình vòng tay ra sau, dùng ngón giữ xinh đẹp chỉ vào hậu môn, Kiếm Man hiểu ý rất nhanh đã đem c̠ôи ŧɧịt̠ to dài kề sát cửa sau của “mẹ” mình. Nó chậm rãi đẩy vào, đem cây gậy thịt ấn sâu, cảm thụ từng tấc bao bọc ấm áp khó diễn tả bằng lời.
Một trận chiến nhỏ nổ ra giữa hai mẹ con… mà không ai hay biết.