Đêm xuống, trong phòng ngủ của Chu Hổ, căn phòng xa hoa chẳng thua bất kỳ một căn phòng nào của hậu cung, Bảo Thiện nằm trên giường, không một mảnh vải, toàn thân run rẩy vì bị Chu Hổ tấn công vô cùng kịch liệt.
Con bé bị Chu Hổ nắm lấy hai cổ chân đẩy lên cao, ép chặt cặp đùi vào bộ ngực non nớt, hạ thân được phơi bày toàn bộ, khẽ ưỡn người liền có thể cảm thụ sự ma sát mãnh liệt mà dương căn của Chu Hổ mang lại.
Nàng thả lỏng, nằm đấy mặc cho Chu Hổ cày bừa mảnh ruộng non của mình. Hắn cũng chẳng khách khí, từng cú nhấp bạo lực giáng xuống, mỗi lần đều chọc thẳng đến cổ tử ©υиɠ, ép sát hoa tâm, khiến vô số dâʍ ŧᏂủy̠ phun trào dữ dội như một cái phích nước.
Đặng Ngọc Dung và Triệu Linh ngồi trên bàn, đợi cho Chu Hổ gọi đến phiên mình. Các nàng nhìn cháu (con) gái được ban ơn mưa móc thì hứng tình vô tận, âʍ đa͙σ rỉ ra vô số nước nhờn thơm ngát, hai bên đùi liên tục miết chặt vào nhau, mặt mũi đỏ bừng, đầṳ ѵú căng cứng giương cao đầy ngạo nghễ.
- Con… con gái…
- Dạ vâng… mẹ có gì chỉ dạy.
Triệu Linh tuy đã ngang hàng với Đặng Ngọc Dung, nhưng nàng vẫn mang theo tâm lý sợ sệt như cũ, không dám tùy tiện gọi nàng là đại tỷ. Đôi môi đỏ mọng của Ngọc Dung bắt đầu khô lại, cổ họng nóng bức, tim đập nhanh như đang chạy nước rút. Nàng khẽ bảo với con dâu rằng:
- Con… có thể giúp ta châm thêm trà được không?
Triệu Linh vừa tính đi lấy nước sôi, thì Chu Hổ cũng đã xong việc với Bảo Thiện. Chỉ thấy con bé ré lên, nước mắt tuông trào, âʍ đa͙σ tiết ra vô số dâʍ ŧᏂủy̠, lỗ tiểu cũng bắn ra một luồng nước ấm, toàn bộ dính đầy lên người của Chu Hổ.
- Khát sao, Dung nhi?
Chu Hổ toàn thân tráng kiện, đứng thẳng, khiến dương căn cao ngất chỉa thẳng lên trời. Hắn đến gần Ngọc Dung, áp dươиɠ ѵậŧ vào má của nàng. Ngọc Dung bất chấp cơn khát, miệng lưỡi khô khốc, đem cái đầu khất từ từ ngậm vào. Nhưng thình lình, Chu Hổ lại xả ra toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙.
- Uống đỡ nhé, ha ha…
- Cảm ơn tướng công.
Đặng Ngọc Dung cười dâʍ đãиɠ, khóe môi vẫn còn vương vãi đầy tϊиɧ ŧяùиɠ, nhưng cổ họng thì trơn tru hẳn ra. Nàng bỗng dưng phát hiện ra, thứ này dùng để giải khát rất tuyệt.
Triệu Linh cũng quỳ xuống, đem đầu lưỡi vuốt ve hai hòn dái của Chu Hổ. Hắn đứng đấy, mặc cho hai người đàn bà liếʍ láp hạ thể của mình. Trong đầu không ngừng nghĩ ra đủ mọi tư thế làʍ t̠ìиɦ sung sướиɠ nhất.
Bắt đầu với Triệu Linh.
Chu Hổ lột sạch nàng ra, dùng dầu thoa vào hậu môn, trong tư thế đứng, từ đằng sau đẩy thẳng vào khiến Triệu Linh thốn đến tận óc. Nàng quẩn trí, trong cơn mê, hai tay với ra phía trước, có gì chụp nấy hòng trụ lại thân mình vì cơn sướиɠ đã làm đầu gối run rẩy vô lực.
Đặng Ngọc Dung bị con dâu chụp trúng bộ ngực sữa, nên đỏ mặt xấu hổ, nhưng nàng không dám gạt tay Triệu Linh ra vì Chu Hổ đang đứng đằng sau mà thưởng thức rất ngon lành.
Trong ba người, Triệu Linh là kẻ giữ vệ sinh hậu môn sạch sẽ nhất. Không như Ngọc Dung, khi dọn dẹp cửa sau có phần hơi miễn cưỡng, nàng mỗi ngày có khi tẩy uế đến vài ba lần.
Mỗi sáng, ba bà cháu nhà này đều phải dùng dung dịch hoa thơm và dược liệu nhuận tràng để vệ sinh hậu môn của mình. Nơi đó cũng là một trong những lỗ ưa thích của Chu Hổ. Vì để chiều lòng tướng công, Ngọc Dung tuy không mấy thích thú cũng phải cố gắng đều đặn mỗi ngày một lần. Thức ăn của các nàng đa phần đều là hoa quả, thảo dược nên cũng không có gì gọi là khó ngửi cả.
Trước khi vui vẻ cùng Chu Hổ, cả ba cũng phải rửa lại thêm vài lần. Nên giờ c̠úc̠ Ꮒσα của ai cũng đã sẵn sàng đón nhận chú em hùng dũng kia tiến vào.
- Tướng công… ứ a… thϊếp chết mất… sướиɠ quá… chàng thật mạnh mẽ…
Âʍ đa͙σ bắt đầu co thắt, Triệu Linh bị cơn sướиɠ quanh đít hành hạ khiến dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ào ào, men theo hai bắp đùi, nhễ nhại ra đất. Đặng Ngọc Dung bị con gái bấu víu lấy cặρ √υ' no tròn, cũng dần phát ra hứng khởi. Khẽ nỉ non với Chu Hổ, Ngọc Dung bất chấp tất cả mà rêи ɾỉ rằng:
- Tướng công… tới phiên thϊếp chưa?
- Mẹ chồng sao lại đi giành với con dâu thế kia?
Chu Hổ bật cười, thế công càng lúc càng mạnh. Cú© Ꮒσα của Triệu Linh như bị xét nát ra muôn mảnh.
- Thϊếp… thϊếp chết mất. Tướng công… mau bắn ra đi… bắn vào âʍ đa͙σ ấy…
- Cho nàng cả đây.
Chu Hổ rút cu khỏi đít, nhét vào âʍ đa͙σ, xả ra cả bụm tϊиɧ ŧяùиɠ. Đám dịch thể đó len lỏi vào mọi ngóc kẽ, chui vào cổ tử ©υиɠ. Sức nóng áp bức khiến Triệu Linh như đang ở trên mây, nàng từ từ gục ngã, nằm sấp ra đất, toàn thân co giật, nhất là nơi âʍ đa͙σ cũng đang run rẩy như một con thỏ sợ sệt vậy.
- Tới phiên Dung muội nào.
Đặng Ngọc Dung cười mê hoặc, nhanh chóng trút bỏ toàn bộ xiêm y. Chu Hổ bế nàng như một con mèo nhỏ, mở toang cửa phòng đi thẳng ra ngoài.
- Đêm nay cho nàng ngắm sao.
- Ôi tướng công…
Vô tận xuân tình, giữa hoa viên vắng vẻ, đám người hầu trong nhà đương trong đêm liền bị tiếng thét thất thanh pha lẫn sướиɠ khoái của Ngọc Dung đánh thức. Từ Phúc vốn đang đả tọa luyện công trong phòng cũng bị làm cho ảnh hưởng, khẽ lắc đầu, gã tự nói với mình:
- Mỗi lần lão ta về đều ồn ào như vậy.
…
Các nước liên hợp phương nam, gọi tắt là Liên Hợp Nam Phương, vốn được cấu thành từ nhiều gia đình quý tộc có thực lực tối cao. Trong đó, Phượng gia là một trong những nhà được cho là giàu có nhất. Đứng đầu gia tộc này là một người phụ nữ, tên là Phượng Mi. Nàng chẳng những một thân tu vi cao cường, xếp hàng Tiên Vương, mà còn đứng thứ 4 trên mỹ nữ bảng, chỉ sau Bạch Quân Nghi một bậc.
Nhan sắc nóng bỏng, nước da ngâm màu mật ong mang theo nét đặc trưng của con gái phương nam. Phượng Mi tuy đã 28 tuổi, nhưng sớm đã có rất nhiều người theo đuổi. Bất quá, trước mắt, nàng chỉ để ý đến một người mà thôi.
Võ Thần.
Người đàn ông thần bí sở hữu lực lượng cường đại đến mức tuyệt vọng.
Phượng Mi là Tiên Vương, sở hữu ½ huyết mạch của phượng hoàng, khi đối diện với gã còn cảm thấy khó thở.
Hôm nay, Phượng Mi mở một bữa tiệc trà nho nhỏ, đón chào người bạn mới của mình.
Lôi Thần – Lôi Vũ, cũng là một Tiên Vương, xếp hạng 6 trên mỹ nữ bảng. Nàng là thánh nữ của Lôi Thần Điện ở Đông Hải, đệ tử duy nhất của Bát Đại Kỳ Xà. Sau khi con rắn 8 đầu này hợp tác cùng Võ Thần, tối ngày bem nhau với hai vợ chồng Nguyễn Bá, đã giao lại chuyện đàm phán lợi ích cho đồ đệ làm chủ.
Lôi Vũ tuyệt sắc đứng ra, cùng Phượng Mi, đại diện cho khối Liên Hợp Nam Phương gặp mặt. Hai nàng đều là mỹ nữ đứng đầu, võ nghệ cũng cao tuyệt, nên vừa gặp liền nảy sinh ra cảm giác của tri kỷ.
- Lôi tỷ… không biết đã có hứng thú với ai chưa?
Chuyện làm ăn nói tí là xong, hơn phân nửa bữa tiệc trà, hầu như đều dùng để bàn về vấn đề tu luyện và cánh mày râu. Hai nàng tựa như con gái mới lớn, mỗi khi nhắc đến đàn ông, đều tỏ vẻ vô cùng phấn khích lẫn ngượng ngùng.
- Ừ thì cũng có… muội thì sao?
- Muội thích Võ Thần lắm, nhưng ông ta lại chẳng hề quan tâm gì đến muội cả.
- Đúng là… ta nghe nói con gái phương nam bạo dạn, không ngờ muội lại có thể dễ dàng bày tỏ cảm xúc của mình như vậy. Khiến ta khâm phục vô cùng.
- Thích thì nói là thích, có gì phải dấu cơ chứ?
- Ta thì… trước kia từng gặp qua Đại Lực Thần – Chu Hổ một lần… nên nếu bảo có chọn đạo lữ kết duyên… thì hẳn sẽ là ông ta.
- Người đó muội gặp rồi, đẹp trai lắm, cũng nam tính nữa. Nhưng so với Võ Thần thì lại nhiều hơn vài phần âm hiểm. Muội không thích đàn ông quá tính toán.
- Nhỏ này… thiệt hết biết.
Hai nàng cười vang, như chim sơn ca réo rắt trong vườn. Chu Hổ ở xa ngàn dặm, cũng cảm thấy ngứa tai vì bị người ta nhắc tới.
- Nếu tỷ đã thích Chu Hổ như vậy, sao không đến tìm ông ta mà bày tỏ nỗi lòng?
- Trong giai đoạn hỗn loạn thế này, ta làm gì còn tâm tư đó cơ chứ?
- Được rồi, nếu tỷ đã không dám thì để muội. Muội mượn danh Liên Hợp Nam Phương, gọi ông ta đến đây.
Lôi Vũ toan ngăn cản, nhưng khi nghĩ đến gương mặt tuấn tú của Chu Hổ, thì lại không kiềm nổi con tim của mình. Nàng thật sự rất muốn gặp lại người đã khiến nàng tương tư bấy lâu nay.
…
Võ Thần đứng trên đỉnh núi, vóc người cao lớn đầy cơ bắp, chỉ mặc độc một cái quần dài, râu tóc bao phủ thân trên như một dã nhân vậy. Bên cạnh hắn là một thiếu niên trẻ tuổi, trong như con gái, chỉ khác biệt là trên đầu thay vì là tóc thì lại là một bầy rắn con.
Võ Thần và Bát Đại Kỳ Xà.
Hai đại cao thủ mạnh nhất đương thời, còn trên cả Vũ Trọng Đế và Chu Hổ một bậc. Miễn cưỡng có thể so với Nguyễn Bá, Cửu Vĩ Hồ và Viên Vương.
Họ không cùng Nguyễn Bá đánh nhau nữa, mà đang đợi một người.
- Hắn đến chứ?
- Sẽ đến.
Từ trên trời, một vật thể khổng lồ rơi xuống, xé tan chín tầng mây, khiến thiên địa rung chuyển. Đó là một con khỉ lông bạc, cao hơn hai mét, sở hữu đến ba cái đầu. Nó đang đứng trên một khối thiên thạch, toàn thân uy vũ khiến Võ Thần và Bát Đại Kỳ Xà cũng phải run rẩy không ngừng.
- Ra mắt Viên Vương.
- Ừm, ta đến trễ, là lỗi của ta.
Viên Vương tựa như rất khách sáo, hắn leo xuống tảng thiên thạch, nhảy một cái liền bay ra khỏi cái hố sâu hơn trăm mét do dư lực rơi xuống tạo ra.
- Luyện công bên ngoài vũ trụ, nhưng quên tính đến chuyện làm sao để xuống. May mà có tảng thiên thạch bay ngang. Ha ha ha…
Võ Thần thầm lè lưỡi, chắc cũng chỉ có loại yêu quái như Viên Vương mới có thể nín thở gần mấy tháng mà sống ngoài vũ trụ thôi. Ngay cả Bát Đại Kỳ Xà cũng không làm nổi trò đó đâu.
- Nguyễn Bá sao rồi?
- Thằng này trâu chó quá, bọn tôi đánh không lại, mới phải cầu viện ngài đó chớ.
Bát Đại Kỳ Xà giọng trong như con gái, gã lúc phát hỏa thực ra cũng đáng yêu vô cùng. Chỉ có bầy rắn trên đầu không ngừng uốn éo mới đáng sợ thôi.
- Khí linh của Thiên Môn chuyển thế, há tầm thường hay sao?
Viên Vương bật cười sang sảng, trong mắt tỏa ra chiến ý rực lửa như muốn đốt trụi của bầu trời.