Đặng Ngọc Dung ngoạm cu của Chu Hổ, chẳng biết đã mυ'ŧ được bao lâu, nhưng cứ mãi mê mẩn như đang ngậm thứ gì đó rất ngon lành vậy. Đợi đến khi đã chín muồi, Hổ mới đẩy đầu nàng ra, bồng Ngọc Dung sang bên kia giường, nơi hai mẹ con Triệu Linh và Bảo Thiện đang bị da^ʍ hương dày vò đến mê dại.
Đặt bà nội xuống, hắn quay sang cháu gái, cởϊ qυầи con bé ra. Cái âʍ đa͙σ trắng muốt không chưa hề có nửa sợi lông liền hiện ra trước mắt. Chu Hổ phấn khích, gục mặt vào đấy, dùng lưỡi xâm nhập từng tấc một.
Bảo Thiện chỉ mới 11 tuổi, trải qua nhiều tháng tẩm bổ, trên cơ bản đã tương đương với một bé gái 13-14 tuổi dậy thì. Con bé bị Hổ dùng lưỡi quấy nhiễu, liền mê man rên rĩ không ngừng, thanh âm có chút lớn vì không thể kiềm chế. Nó uốn éo đủ đường, đôi bàn tay nhỏ bé không ngừng vịn đầu Chu Hổ ấn mạnh vào, làm hắn liếʍ láp càng thêm hung tợn.
- Mẹ ơi… sướиɠ… con sướиɠ quá… ưm… á á…
Bảo Thiên hét lên, xuất tinh lần đầu trong đời. Da^ʍ khí bắn ra từng cơn mãnh liệt, toàn bộ bị Chu Hổ uống sạch. Sau đó, hắn quay sang nhìn người mẹ trẻ. Triệu Linh bị da^ʍ hương dày vò, ngay cả mẹ chồng cũng chẳng nhận ra, nàng ôm ấp Ngọc Dung, vuốt ve bà ta rồi tự móc âʍ đa͙σ của mình.
- Chi mà cực khổ vậy, để ta.
Chu Hổ banh chân Triệu Linh ra, đem dương căn kề sát cửa âʍ đa͙σ, cái đầu rùa to tướng làm môi dưới của nàng biến dạng. Bất ngờ, hắn đẩy mạnh, khiến Triệu Linh há hốc hít thở chẳng thông. Rồi từ đó, bằng sức nẩy phi thường, Chu Hổ ra vào nơi ẩm ướt kia với vận tốc không tưởng.
Đầu khất to bự như quả trứng gà, thân cu gân guốc phình to hình bầu dục, dài cỡ 30cm, chỉ khẽ chọc nhẹ đã lút cả cán, ép chặt cổ tử ©υиɠ. Ma sát tạo ra nơi vách thịt mạnh mà nóng đến độ, chỉ sau trăm cú nhấp, đã khiến Triệu Linh lêи đỉиɦ mất rồi.
- Nàng muốn không?
Chu Hổ nhìn Đặng Ngọc Dung, hắn có ý muốn hành hạ nàng thêm chút nữa vì dám cắn cu mình. Chỉ thấy Ngọc Dung vặn vẹo toàn thân, xiêm y hoa lệ mỏng như cánh ve sớm đã ướt đẫm vì mồ hôi ngọc, thơm ngát lan tỏa xung quanh.
- Chổng đít lên.
Chu Hổ ra lệnh, Ngọc Dung vội vã làm theo, chỉ mong sớm được thỏa mãn. Nàng quỳ sấp, cong mông, ưỡn khu ra sau. Lớp quần mỏng manh ẩm ướt hiển lộ rõ cái khe thịt hồng hào bên trong. Những sợi lông đen làm Chu Hổ kí©ɧ ŧɧí©ɧ vô cùng, hắn từ ngoài, trực tiếp bỏ qua chuyện cởϊ qυầи nàng, canh chuẩn rồi đẩy mạnh.
Côи ŧɧịt̠ của hắn xuyên qua lớp vải, xé rách vị trí ngay cửa âʍ đa͙σ, chạy tọt vào trong. Đặng Ngọc Dung rú lên từng cơn, hơi thở gấp gáp như vừa chạy xong một quãng đường dài.
- Ôi sướиɠ… chết mất… đại nhân… đại nhân… mau cử động đi mà… làm ơn…
Bị c̠ôи ŧɧịt̠ khổng lồ ép chặt, Ngọc Dung cứ ngỡ là Chu Hổ sẽ đẩy nát hang động của mình, nhưng đợi mãi chẳng thấy gì, nàng mới lên tiếng nài nỉ.
- Còn muốn kháng cự không, nương tử?
Cái cách xưng hô đó chỉ chồng nàng mới có thể gọi, vậy mà giờ đây, sau hơn mấy chục năm vắng bóng, cuối cùng Ngọc Dung cũng đã được nghe lại. Nàng bị da^ʍ hương kiểm soát, lý trí sớm đã quẳng lên mây. Khẽ thấp thỏm, Ngọc Dung nỉ non khóc lóc:
- Bảo huynh… tha lỗi cho muội… hu hu…
- Gọi ta một tiếng tướng công đi.
- Ngài… ta… sẽ không… phản bội…
Chu Hổ cười lớn, đẩy mạnh một cái rồi ngừng lại khiến Đặng Ngọc Dung như vừa lên mây lại rơi thẳng xuống vực thẳm. Dục tính hành hạ nàng từng giây, bộ não bé nhỏ nóng rực như đang bị thiêu đốt. Dần dần, hình ảnh chồng nàng bỗng mờ đi trong ký ức.
- Còn không chịu gọi à?
Chu Hổ rút cu ra, Đặng Ngọc Dung liền la toáng lên:
- Đừng… đừng có rút ra… tướng công.
- Phải vậy chớ.
Đặng Ngọc Dung vừa gọi Chu Hổ bằng hai chữ “tướng công”, thì liền cảm thấy như đang ở trên mây. Hắn từ đằng sau, nắm lấy cặp mông tròn lẳng của nàng, không ngừng thúc đẩy. Tiên khí thông qua da thịt, xuyên vào cơ thể nàng, mơn trớn từng sợi dây thần kinh mẫn cảm nhất, khiến Đặng Ngọc Dung lần đầu tiên trong đời cảm thấy được kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt liên hoàn.
- Sao hả? Mạnh hơn chồng nàng chứ?
- Ứm… mạnh… tướng công mạnh hơn chồng cũ… của thϊếp nhiều… á a…
- Linh chi ngoài bảo trụ nhan sắc của nàng, có có tác dụng làm chậm giai đoạn kinh nguyệt. Nàng vẫn còn có thể sinh con đó. Chờ ta bắn vào rồi, tương lai rất có thể nàng sẽ sinh thêm đứa nữa. Có khi là chồng cũ của nàng đầu thai chuyển thế cũng không chừng… ha ha ha…
- Vâng… tướng công cứ bắn vào… á… thϊếp… á… sẽ sinh cho chàng một đứa… mà… á á…
Chu Hổ đùa vậy thôi, chứ hắn chẳng thể có con được.
Một tư thế giao cấu từ đằng sau, như loài dã thú kéo dài hơn nửa giờ, cuối cùng Ngọc Dung cũng mãnh liệt phun trào. Dâʍ ŧᏂủy̠ cũng xịt ra từng dòng, ướt đẫm cả giường. Về phần này, nàng và cháu nội đều giống hệt nhau, mỗi khi lêи đỉиɦ, nước non sẽ bắn ra vô cùng mạnh mẽ.
- Đêm còn dài lắm, các nàng cứ từ từ.
…
Triệu Linh nhún nhảy trên bụng của Chu Hổ, âʍ đa͙σ nàng dãn nở phi thường tốt, mông to sàng qua sàng lại, bộ ngực sữa trắng tươi cũng tung bay theo từng nhịp nhún trông bắt mắt vô cùng. Đặng Ngọc Dung ở đằng sau, hai tay nâng mông của con dâu, không ngừng hỗ trợ nàng trong công cuộc giao hợp.
Chu Hổ nằm ngửa ra giường, để mặc cho hai người đàn bà thỏa thê hưởng thụ dương căn của mình, hắn chỉ nằm đấy, để cho tiểu mỹ nhân Bảo Thiện ngồi lên mặt. Cái lưỡi dài của hắn đâm sâu vào trong âʍ đa͙σ nàng, thỉnh thoảng lại dùng răng cấu nhẹ hạt đậu hồng đáng yêu. Nhưng Bảo Thiện nào có bạo gan như mẹ, chỉ dám ngồi đấy chịu trận trong cơn kɧoáı ©ảʍ dày vò.
- Ôi sướиɠ chết mất… tướng công… thϊếp ra đây…
Triệu Linh rú lên, toàn thân co giật, nàng lêи đỉиɦ đến giờ đã là lần thứ 4 trong đêm. Ngã người ra sau vì quá mệt mỏi, Đặng Ngọc Dung bất đắc dĩ phải đỡ lấy đứa con dâu hư hỏng này của mình.
Thú thật, nàng cũng chẳng có tư cách mà phán xét Triệu Linh. Chẳng qua, chỉ vì Triệu Linh đầu hàng Chu Hổ quá sớm, nên nàng mới thầm trách móc một chút, cho đỡ nỗi lòng của mình mà thôi. Nếu là ngày thường, khi bắt gặp con dâu sung sướиɠ với người khác, thân là mẹ chồng, Ngọc Dung nhất định sẽ nổi giận vô cùng. Nhưng hiện tại, cả nàng và con dâu đều bị thằng con trai trời đánh bán đi, chung một hoàn cảnh, nàng có muốn phát hỏa với Triệu Linh cũng không làm nổi.
- Hu hu…
Nghe tiếng khóc của Bảo Thiện, Triệu Linh mới từ trong cơn cực khoái, vực dậy bản năng của người mẹ. Nàng vội vàng đứng dậy, thì đã bị Chu Hổ giữ lấy eo, không cho cử động. Bảo Thiện vừa khóc vừa đứng dậy mà nói:
- Mẹ ơi… hu hu… con lại tè dầm rồi…
Triệu Linh thở phào, tè dầm trong cách nói của Bảo Thiện chính là xuất khí. Con bé còn nhỏ, chưa biết sự khác nhau, nên khi bị Chu Hổ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nội trong đêm đã “tè” ra ba bốn lần. Đặng Ngọc Dung phì cười, vỗ đầu cháu gái mà bảo:
- Không có gì đâu, Thiện ngoan, đó không phải là tè dầm.
- Vậy là gì hở nội?
- Là… là…
Chu Hổ nghe bà cháu trò chuyện buồn cười vô cùng, hắn ngồi dậy, trong khi âʍ đa͙σ của Triệu Linh vẫn đang dính chặt nơi thân dưới. Khẽ nựng cằm của Bảo Thiện, hắn hỏi:
- Thiện có thương nội và mẹ không?
- Dạ có…
Con bé nhìn Chu Hổ, tuy không hiểu cảm xúc của mình, nhưng ánh mắt của nó khi nhìn hắn đã ngập tràn yêu thương. Chẳng hiểu sao, Bảo Thiện lại rất yêu quý người đàn ông này. Tuy rằng ông ta đã khiến bà nội và mẹ phải khóc, nhưng nó lại rất yêu mến ông ấy. Không như người cha nghiện ngập kia, Chu Hổ mang lại cho nó sự ấm áp, và kɧoáı ©ảʍ lạ lùng chưa từng biết tới bao giờ.
- Vậy Thiện có muốn ở cùng chúng ta không?
- Dạ có ạ…
- Vậy gọi ta là tướng công đi.
- Dạ… tướng công…
Giọng điệu non nớt đáng yêu, là Chu Hổ phấn khích vô cùng. Bên dưới Triệu Linh cảm thụ rõ ràng nhất, c̠ôи ŧɧịt̠ kia của Hổ đang không ngừng phình to một cách quái dị.
- Tướng công… vậy có hơi…
Đặng Ngọc Dung xấu hổ, khi phải cùng cháu gái thờ chung một chồng. Bất quá, Chu Hổ không cho nàng cơ hội phân trần.
- Nàng sẽ là đại tỷ trong nhà đó.
Hắn cưỡng hôn Ngọc Dung, khiến Bảo Thiện trợn tròn cả mắt. Đến khi dứt ra, mặt mũi của Ngọc Dung đã đỏ gắt như trái đào chín mọng vậy.
- Ta không quan tâm các nàng xưng hô với nhau thế nào, nhưng tất cả đều phải gọi ta là tướng công. Rõ chưa?
Nghi thức phá thân của Bảo Thiện bắt đầu, Chu Hổ vật ngửa con bé ra, chậm rãi đưa cu vào cái âʍ đa͙σ tí hon thít chặt. Động tác nhẹ nhàng, từ tốn, nhưng vẫn làm Triệu Linh lo lắng vô cùng. Đến khi Bảo Thiện ngừng khóc, chuyển sang rêи ɾỉ, Ngọc Dung và Triệu Linh mới chính thức an tâm.
…
Đến gần sáng, Chu Hổ bảo ba người đi tắm, phần hắn thì sang bên phòng của Trọng Đế xem thử. Chỉ thấy thằng này đang hùng hục cày bừa. Nằm trên giường là bảy mỹ nhân trẻ đẹp, chổng mông lên cao theo kiểu dã thú. Trọng Đế chỉ việc đứng đằng sau mà húc tới, chán thì nhảy sang bên cạnh thử lỗ của người khác.
Bảy mỹ nhân này tâm ý tương thông, một người sướиɠ là sáu người phê. Do đó, dẫu có chơi ai thì tất cả đều sẽ cảm thụ được trọn vẹn kɧoáı ©ảʍ.
Chu Hổ không có ý làm phiền, hắn mang chút thức ăn nhẹ về phòng. Vừa vào trong, đã thấy ba người Đặng Ngọc Dung đang ngồi nghỉ trên giường. Tuy khỏa thân, nhưng ai cũng sạch sẽ thơm tho.
Thấy hắn về, ba nàng đều đồng loạt thưa rằng:
- Tướng công…
Chu Hổ cảm thấy thỏa mãn vô cùng, hắn đem đồ ăn cho các nàng, phần mình thì lại lôi ra một cái tẩu thuốc mà hút. Đợi khi họ dùng điểm tâm xong, Chu Hổ mới nhảy xổ vào ba người. Hắn ôm lấy cả ba, vuốt ve chọc ghẹo làm họ cười khúc khích vì nhột. Không hiểu có phải vì tâm lý đã được giải phóng, hay từ địa ngục bay đến thiên đàng, mà Đặng Ngọc Dung và Triệu Linh đều chẳng còn hận ý với Chu Hổ nữa.
Hai nàng đều là gái đã có chồng, nhưng cuộc sống đau đớn, làm các nàng suýt nữa đã phải phát điên mà tự sát. Tuy lọt vào tay Hổ, cũng phải hiến thân mà sống, nhưng ít nhất, các nàng còn cảm nhận được chút gì đó gọi là tôn trọng. Và hơn hết là kɧoáı ©ảʍ tột cùng.
Chỉ có việc phải cùng cháu (con) gái thờ chung một chồng, thủy chung vẫn khiến các nàng cảm thấy khuất mắc.
- Thiện nhi, bú cho ta nào.
Bảo Thiện vâng lời, gục mặt xuống háng của hắn, hai tay và miệng nâng đỡ con quái vật khổng lồ mà ngậm mυ'ŧ. Ở bên trên, Chu Hổ một tay xoa nắn cặρ √υ' của Triệu Linh, một mặt lại hôn hít cùng Ngọc Dung.
Ba bà cháu xem như là chính thức trở thành vợ của hắn luôn rồi.
- Tướng công… ta… hưm…
Ngọc Dung lại tiếp tục hứng tình. Nàng bị cái lưỡi thần kỳ của Chu Hổ liếʍ láp quanh cổ, làm đầṳ ѵú nàng cương lên thấy rõ. Bên kia, Triệu Linh cũng gục ngã vì ngón tay biết làm việc của người chồng mới. Hai nàng bắt đầu rêи ɾỉ từng cơn.
Bảo Thiện vừa ngậm, vừa ngẩng đầu lên, liếc mắt thấy mẹ và bà nội đang thi nhau “ca hát” bên tai của Chu Hổ. Con bé tập trung làm việc của mình, mãi đến khi cái bìu dái khổng lồ kia run rẩy, từ trên đầu khất bắn ra vô số tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc kẹo. Bảo Thiện cũng chẳng khách khí, mà trực tiếp nuốt lấy.
Không như phàm nhân, tϊиɧ ɖϊ©h͙ vốn rất tanh. Chu Hổ tu đến Tiên Vương, cơ thể đã có sự biến chuyển rất lớn. Tϊиɧ ŧяùиɠ của hắn mang theo một mùi thơm nhàn nhạt, vị đạo cũng rất được phụ nữ ưa chuộng. Do đó, Bảo Thiện mới có thể nuốt lấy dễ dàng.
Đến tận trưa hôm sau, Chu Hổ mới miễn cưỡng có thể gọi là thỏa mãn. Khi mà cả ba bà cháu đều hôn mê bất tỉnh vì sướиɠ khoái trên giường. Nhất là Đặng Ngọc Dung và Bảo Thiện, không ngờ đều đạt đến cực khoái liên hoàn suốt cả giờ liền, âʍ đa͙σ xịt ra vô số dâʍ ŧᏂủy̠, bắn thẳng lên vách tường. Triệu Linh thì bị Chu Hổ khai bao hậu môn, nàng ban đầu còn sợ, nhưng về sau thì sướиɠ đến kêu cha gọi mẹ. Hình ảnh của người chồng bất nhân cũng dần tan biến theo mây khói.
Có tiếng của Cổ Hoàng gọi từ ngoài cửa, Chu Hổ vận y phục vào, nói vọng ra:
- Tới ngay đây.