- Đàn bà là gì thế Hổ?
Vũ Trọng Đế dựa lưng vào tường, nốc cạn bầu rượu nóng, khẽ thì thào hỏi Chu Hổ đang ngồi bên cạnh. Hai tên đàn ông, sau khi xả ra cả bụng tϊиɧ ŧяùиɠ vào âʍ đa͙σ của hai người đàn bà, khiến họ ngất ngây vào vùng khoái lạc, đến nỗi hôn mê bất tỉnh liền cảm thấy chán ngắt vì chẳng có gì làm.
Bạch Quân Nghi và Kiếm Vô Tình cần ít nhất cả giờ nữa để nghỉ ngơi, không phải vì thể chất họ yếu, mà do hai thằng này vì muốn khuếch đại kɧoáı ©ảʍ của họ lên gấp trăm lần, nên đã lạm dụng da^ʍ hương cùng các thủ thuật cực kỳ có hại cho trí não.
Cũng may hai nàng là Tiên Vương, nên ngoại trừ việc mệt mỏi ra, cũng chẳng để lại di chứng gì bất lợi cho sau này. Ngược lại, nếu được tiếp xúc nhiều, thì về sau sẽ dễ dàng sinh ra sự kháng cự với các loại ảo thuật mê hoặc tương tự.
- Đàn bà? Tao thì vẫn chỉ xem họ là nơi để phát tiết du͙© vọиɠ của chúng ta mà thôi. Một cái lỗ không hơn, ha ha…
Chu Hổ trả lời dứt khoát, Trọng Đế không thể nhận thấy bất kỳ sự giả tạo nào, hắn nói rất nghiêm túc. Khẽ thở dài, Trọng Đế mới bảo:
- Mày bị ảnh hưởng quá nhiều bởi ông ta rồi.
Người đàn ông trong lời của Trọng Đế, chính là sư phụ của cả hai, Cực Lạc Lão Tiên, hay còn được người đời gọi với cái tên Tiêu Dao Vương – Đệ Nhất Da^ʍ Tặc.
- Không biết lão ấy giờ thế nào rồi nhỉ?
- Thôi bỏ đi… giờ làm gì đây? Rượu cũng hết rồi, mà các nàng vẫn chưa chịu dậy.
- Ra ngoài chơi không?
- Có lý, dù gì mai cũng không có chuyện gì quan trọng cần tao đích thân phải lên chầu.
Nói là làm, Vũ Trọng Đế dùng phân thân, cho nó đóng giả mình, ngày ngày xử lý nội vụ. Tu vi của cái phân thân này cũng đã tới cấp Thiên Quân, chỉ cần không giao chiến, thì chẳng ai có thể nhận ra được.
Chu Hổ để lại một bức thư và hai món linh khí trong phòng, đến khi Quân Nghi và Vô Tình dậy, sẽ tự biết đường mà rời khỏi.
Lại nói, trong thiên hạ, binh khí được phân thành 6 cấp rõ rệt.
Vũ khí, bảo khí, pháp khí, linh khí, đạo khí và tiên khí.
Trong đó, vũ khí và bảo khí là thuộc về phạm trù của phàm nhân. Chỉ có pháp khí mới đáng cho tu sĩ sử dụng. Linh khí là thứ tốt, sát thương mạnh, lại có thể cùng chủ nhân tâm linh tương thông, dùng trong đánh nhau tuyệt đối là đòn sát thủ trí mạng. Về phần đạo khí, ở thời điểm hiện tại, nó đã là đỉnh cao của binh khí trong thiên hạ rồi. Nguyên nhân cũng do… tiên khí tuyệt tích.
Ngay cả Chu Hổ và Vũ Trọng Đế, hai Tiên Vương nổi tiếng giàu có cũng chỉ sở hữu từ 2-3 món đạo khí mà thôi. Băng động của Bạch Quân Nghi cũng có thể được tính là một món đạo khí, dù đã bị hỏng hóc khá nhiều.
Chu Hổ tặng cho hai nàng, mỗi người một món linh khí cũng đã đủ khiến các nàng vui vẻ rất nhiều. Bởi nếu nói đạo khí là hàng hiếm, thì linh khí chính là chủ lực tác chiến mà bất kỳ một tu sĩ cao cấp nào cũng cố gắng truy cầu.
…
Kinh thành ban đêm vốn có lệnh cấm không được ra ngoài, nhưng dạo đây vì tổng động viên chiến tranh, nên Vũ Trọng Đế đặc cách xóa bỏ tạm thời, khiến kinh thành ban đêm chẳng khác gì ban ngày cả. Đã thế, Vũ Thiên Quốc còn nổi tiếng nhờ buôn bán mậu dịch, nên các loại vui chơi giải trí vốn chẳng thiếu gì.
Bất quá, Chu Hổ và Trọng Đế lại không chọn nơi này làm chốn vui chơi.
Kinh thành là trung tâm của đất nước, phóng ra bốn phía, là bốn quan ải lớn, cách kinh đô hơn cả nghìn dặm. Cả hai liên tục bay đi về phía đông, sau vài chục phút, một tòa thành thị cực lớn liền hiện ra trước mắt. Vũ Trọng Đế gọi nó là Đông ải, nơi tập trung gần 3/10 binh lực của cả nước.
Nguyên nhân cũng vì, vượt qua Đông ải, chính là Xích Quỷ Quốc. Tuy nơi này cách Xích Quỷ Quốc rất xa, nhưng vì tiếp giáp trực diện, nên mới phải phòng ngự chặt chẽ như vậy.
- Chúng ta đi đâu đấy?
Chu Hổ hỏi, hắn thấy Trọng Đế không bay thẳng vào Đông Ải, mà quẹo sang một hướng khác.
- Thần tiên gia trang.
- Đó là chỗ nào?
- Tao cũng chưa đến bao giờ, chỉ nghe thằng cha Cổ Hoàng giới thiệu qua mà thôi. Chỗ đó ngốn hết ½ gia sản của hắn đấy.
Cổ Hoàng là một trong những trọng thần của Vũ Thiên Quốc, ngang hàng với thừa tướng Chu Hổ, mệnh danh là đại nguyên soái, chịu trách nhiệm trấn giữ Đông Ải. Độ tín nhiệm của Trọng Đế với tên này cũng rất cao, bởi gã cùng Chu Hổ chính là hai người có công lớn nhất trong thời chiến loạn.
- Có gì hay nào?
- Cứ tới thì biết.
Thần tiên gia trang là một trang viên cực lớn, có diện tích phi thường rộng, phải gần 300 dặm vuông. Được xây cất trang hoàng như một khu phố lớn. Hai người Chu Hổ đến gần liền hạ xuống, lặp tức có vài kỵ sĩ chạy ra hỏi chuyện:
- Người tới là ai, mau khai báo tên họ.
Chu Hổ đang tính vả tét mồm bọn này vì dám bất kính với Trọng Đế, thì đã bị gã ngăn lại. Chỉ thấy Trọng Đế ném ra một lệnh bài màu vàng, có khắc chữ Tiên trên đó. Đám lính nhận được, vội vàng nhảy xuống ngựa, quỳ rạp mà chào kính cẩn.
- Không cần phải báo tên thật. Tao có thân phận cao nhất ở đây.
Lệnh bài của thần tiên gia trang chia làm 5 loại: Nhân, địa, thiên, vương, tiên.
Cấp Tiên là cao nhất, chỉ có 3 cái mà thôi. Bản thân Cổ Hoàng giữ một cái, Trọng Đế có một cái, cái còn lại không rõ của ai.
Tiến vào nơi này, Chu Hổ mới được mở rộng tầm mắt. Cả khu vực đều được thắp sáng, rõ như ban ngày. Các khu phố rộng rãi, đủ cho vài cái xe ngựa chạy song song. Xung quanh là lầu các cao cao, đẹp không tả nổi, quang cảnh nhộn nhịp tấp nập vô cùng. Nhưng chân chính là Hổ chấn động lại là cảnh tượng dâʍ ɭσạи nơi này.
Phóng mắt ra phố, có thể dễ dàng thấy được, một đám người đang làʍ t̠ìиɦ tập thể. Đơn cử như việc cả đám đàn ông vây quanh một người phụ nữ, hay cả bầy phụ nữ xúm lấy một gã đàn ông. Khung cảnh hoang dã như thời nguyên thủy vậy, ai cũng tận tình phát tiết du͙© vọиɠ dã thú của mình.
Luật lệ đầu tiên của nơi này, đó là chỉ được mặc qυầи ɭóŧ, đàn bà thì được thêm cái áo yếm. Tuy nhiên, nhiêu đó cũng đủ để thể hiện sự phóng đãng của thần tiên gia trang lắm rồi.
- Khi lệnh bài của mày cao hơn người khác, thì mày của quyền bắt họ làʍ t̠ìиɦ với mình vô điều kiện. Không thể kháng cự, trừ khi có lý do chính đáng.
Chu Hổ cảm thấy khá thích nơi này, hắn cởi y phục, chỉ giữ lại qυầи ɭóŧ rồi ném cả bộ vào nhẫn trữ vật. Trọng Đế cũng thế. Hai tên này vừa vào phố, liền khiến cả đám xôn xao, nhất là cánh đàn bà. Bởi từ đâu xuất hiện hai tên đẹp trai vô cùng, hình thể chuẩn mực, khiến phụ nữ phải ngắm nhìn mãi không thôi, nhất là nơi qυầи ɭóŧ còn đang độn lên một khúc thịt dài.
Chu Hổ và Trọng Đế thật giống như hạc giữa bầy gà, khiến cánh đàn ông xung quanh phải ảm đảm thất sắc.
Thần tiên gia trang có một nơi, mà chỉ những ai từ cấp Thiên trở lên mới có thể đến được. Đó là phủ đại soái, nằm tại trung tâm của gia trang. Trọng Đế dẫn theo Chu Hổ, một đường đến đấy, nhận được không biết bao lời mời từ đám phụ nữ xung quanh.
- Mày để ý đi, đám đàn bà trên vai có xăm chữ, chính là khách chứ không phải người của nơi này. Họ đều là quý tộc của nước ta cả đấy. Cổ Hoàng khi xây nơi này, đã tự tay chọn ra 3000 mỹ nữ, 3000 mỹ nam làm nô sủng. Đám người đó đều không có hình xăm, chỉ cần nhìn kỹ chút sẽ phân biệt được.
Chu Hổ gật đầu, quả thật, trên đường đi, hắn có thấy được vài cảnh tượng đáng chú ý. Chẳng hạn như một tên quý tộc mang chữ Nhân trên vai, đang cùng một đám con gái không mang hình xăm làʍ t̠ìиɦ điên cuồng. Hay một nữ quý tộc, thân có địa vị, mang chữ Địa, đang banh háng ra cho một tên đẹp trai bú ɭϊếʍ không ngừng.
- Ơ kìa… Hổ, anh làm gì ở đây?
Chu Hổ bất ngờ được gọi, tưởng ai, hóa ra là thượng thư phu nhân – Lê Trinh.
- Thượng thư phu nhân cũng đến đây vui chơi à?
Lê Trinh tuy đã hơn 40 tuổi, nhưng nhờ chịu khó bảo dưỡng nhan sắc, lại thường xuyên tập võ, tu vi cũng đã đến Hóa Thần, nên hiển lộ ra phong thái phi thường bắt mắt. Nàng trên dưới cũng chỉ mặc đúng một cái yếm đỏ và một cái qυầи ɭóŧ tam giác màu đỏ, khiến đám đàn ông xung quanh phải động dục không ngừng. Bất quá, vì ngại thân phận Địa cấp của nàng, nên hầu như lũ tạp nham đều chẳng dám có ý làm phiền.
Nàng đến gần, toan chào Chu Hổ thì phát hiện ra Trọng Đế đang đứng cạnh. Hoảng sợ đến mất hồn, Lê Trinh vội vã quỳ xuống thì bị Trọng Đế ngăn lại:
- Bái kiến Hoàng…
- Miễn lễ, ta đang cải trang vi hành, thượng thư phu nhân chớ có làm vậy.
Lê Trinh bất ngờ, sau đó với phản ứng nhạy bén của mình, nàng liền làm ra vẻ vô cùng thành thật, xem Chu Hổ và Trọng Đế như hai người bạn cũ vậy.
Thượng thư phu nhân – Lê Trinh, cũng có thể tính là một trong những mỹ nữ của kinh thành. Sắc đẹp của nàng tuy không đến mức làm rúng động lòng người, nhưng lại rất có phong vị riêng, thân hình mủm mĩm căng đầy, ba vòng đủ chuẩn lại khiến cho người ta phát sinh cảm giác chinh phục. Chu Hổ quen biết nàng hoàn toàn là một điều ngoài ý muốn.
Có người đồn, thượng thư đại nhân bị yếu sinh lý, không thể thỏa mãn Lê Trinh, nên bị nàng liên tục cắm sừng. Đỉnh điểm của chuyện này là khi, Lê Trinh mời Chu Hổ đến nhà dự tiệc, sau đó trước mặt chồng mình quan hệ cùng hắn. Thượng thư đại nhân tất nhiên ghen ***g lộn, nhưng lại chẳng thể làm gì Chu Hổ. Về sau, được Lê Trinh cho phép, hắn cưới liền ba bốn bà vợ bé nên mới nhắm mắt cho qua chuyện này.
- Chồng nàng đâu?
- Cái lão giặc ấy từ chiều đã nhậu say bí tỷ, muội phát chán nên đến đây giải trí một tí. Mỗi tuần vài lần, xem như là đổi gió vậy.
- Đám nam sủng trong nhà không đủ cho nàng à?
- Tất nhiên là không…
Đang tính trò chuyện phóng đãng cũng Chu Hổ một tí, thì Lê Trinh lại chợt nhớ ra hoàng thượng đang ở ngay bên cạnh. Nàng sợ làm mất hình tượng nên vội vàng im bặt.
- Nàng cứ thoải mái, ta không nói với ai đâu.
Trọng Đế cười giả lả, khiến Lê Trinh cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Nàng bạo gan, muốn thử quyến rũ cả hoàng thượng xem thế nào, có khi lại được ban cho chức vụ tình nhân cũng không chừng. Bất quá, ngoại trừ Chu Hổ ra, Trọng Đế cũng chẳng có mấy hứng thú gì với nàng.
Ngắm nhìn Lê Trinh trong bộ đồ lót, Chu Hổ bỗng cảm thấy hứng tình. Nàng có một gương mặt bầu bĩnh đáng yêu, mái tóc đen búi cao theo kiểu cách của những phụ nữ đã có gia đình. Trên dưới đầy đặn, chẳng thiếu thứ gì, theo tỷ lệ 90-64-95. Nhất là vì đã sinh hạ qua hai đứa con, nên lại càng tỏa ra khí chất của một người mẹ.
- Chúng ta đang đến phủ đại soái, nàng muốn đi không?
- Được sao? Thế thì thích quá.
Lê Trinh sung sướиɠ ôm lấy tay Chu Hổ, ép chặt cặρ √υ' căng đầy ẩn dưới lớp yếm vào bắp tay cường tráng của hắn, cảm thụ hơi thở nam tính khiến tim nàng đập mạnh từng cơn. Chu Hổ cũng chẳng khách khí, từ phía sau bóp lấy mông nàng, cặp mông to tròn bị nắn thành đủ mọi hình dạng, làm mọi người xung quanh cười cợt không ngớt.
Lê Trinh cũng chẳng thấy có gì là xấu hổ, nàng khẽ bảo:
- Hổ muốn làm không?
- Giữa phố thế này à?
- Được mà, chẳng ai cấm cả.
Chu Hổ tức cười, kéo qυầи ɭóŧ xuống, rồi lại vạch một bên qυầи ɭóŧ của Lê Trinh ra, từ đằng trước chậm rãi đem dươиɠ ѵậŧ tiến vào nơi ẩm ướt.
- Bám cho chắc đấy nhé.
Lê Trinh vòng tay qua ôm cổ Chu Hổ, đầu tựa vào vai hắn, đôi chân dài quắp chặt ra sau. Nhờ tu luyện tiên thuật, nên thể lực của nàng rất tốt, tư thế này có thể duy trì vài giờ là ít. Chu Hổ vừa đi, thỉnh thoảng lại nhấp nhẹ, làm c̠ôи ŧɧịt̠ động đậy, khiến Lê Trinh rên rĩ từng cơn sướиɠ khoái.
- Chồng nàng dạo đây còn ghen không?
- Ưm… sướиɠ… còn chứ… lão ta ghen dữ lắm, nhưng chẳng làm gì được cả.
Lê Trinh vừa cười sướиɠ vừa nói:
- Hổ không biết thôi, chứ có lần, thϊếp đem cả cháu họ của lão vào phòng mà làm. Lão ta cả đêm phải ngủ ở phòng bên cạnh, nhưng chắc gì ngủ được với thϊếp. Thằng cháu của lão làm giỏi lắm, hơn xa ông bác mình.
Chu Hổ cũng biết, thượng thư đại nhân có ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ gia tộc của Lê Trinh hậu thuẫn. Thêm vào đó, nàng cũng sở hữu thực lực cao thâm, vượt xa người thường, nên trong gia đình, mọi thứ đều do nàng làm chủ. Chỉ tội cho thằng này, bị vợ cắm sừng mà chẳng thể làm được gì.
- Con trai nàng thì sao? Biết mẹ mình dâʍ đãиɠ vậy, nó có phản ứng gì không?
- Con thϊếp được thϊếp nuôi từ nhỏ, cũng do thϊếp phá trinh. Tất nhiên một lòng nghe theo thϊếp. Hiện tại, nó đang chơi bời bên kia đấy, để lát thϊếp gọi nó sang chào chàng một tiếng.
Cũng không biết Lê Trinh đã lêи đỉиɦ bao nhiêu lần, chỉ biết sau khi đến được phủ đại soái, nàng đã suýt ngất luôn trên người của Chu Hổ.
- Chào bạn cũ đi nào.
Theo chân Trọng Đế, Chu Hổ tiến vào gặp lại người bạn cũ nhiều năm vắng bóng chốn kinh thành.
…
- Thế nào, thấy món quà này được chứ?
Cổ Hoàng vỗ vai Chu Hổ, chỉ về phía ba người đàn bà đang nằm hôn mê trên giường.
- Mày… thiệt hết nói. Nhưng tao thích.
Bạn bè lâu năm không gặp, vừa tới, Cổ Hoàng đã lấy danh nghĩa chủ nhân tặng cho Chu Hổ và Trọng Đế, mỗi người một món quà. Của Trọng Đế là bảy mỹ nữ, tướng mạo xinh đẹp xuất trần, trên giang hồ ngoại hiệu Thất Tiên Kiếm, cực kỳ nổi danh ở Xích Quỷ Quốc. Mỗi nàng đều sở hữu tu vi Chí Tôn, một khi hợp lại, ngay cả Thiên Quân cũng không dám đánh trực diện.
Về phần Chu Hổ, Cổ Hoàng tặng cho hắn cả một đại gia đình ba thế hệ.
Bà nội, mẹ và con gái.
Tất cả bọn họ là chiến lợi phẩm của Cổ Hoàng.
- Thất Tiên Kiếm là do tao bắt được bên ngoài, còn ba người này, là thân nhân của một tên quý tộc trong Đông Ải. Thằng này thiếu tiền tao, nên đành phải gán cả mẹ, vợ và con gái trừ nợ.
Cổ Hoàng tướng mạo dữ tợn, da^ʍ tính cũng chẳng kém Trọng Đế và Chu Hổ. Từ việc hắn lập ra thần tiên gia trang, mỗi năm thu về cả đống tiền, cũng đủ chứng minh tài trí và thói dâʍ đãиɠ của hắn. Tuy rằng tu vi chỉ mới Thiên Quân, nhưng toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, lãnh quân nhiều năm nên toàn thân phát ra một loại khí tức bưu hãn, chỉ có ở quân đội.
- Vui vẻ đi nhé, tao sang tìm thượng thư phu nhân chút đây.
Lê Trinh đi theo Chu Hổ nên được thơm lây, Cổ Hoàng thăng cho nàng lên đến Thiên cấp, rồi còn ban cho nàng 3 nam sủng cực phẩm đem về. Tính ra, thằng này đã chơi qua nhiều gái còn đẹp hơn Lê Trinh, tuy nhiên cũng không ngại khi được nếm thử hàng mới. Bởi nói gì thì nói, số lượng đàn bà lui tới gia trang nhiều chẳng kém đàn ông, Cổ Hoàng thì ngại thân phận chủ nhân nên chả mấy khi ra ngoài. Bên trong phủ đại soái đều là hàng cực phẩm, do đó thỉnh thoảng lọt vào một nàng nhà quê cũng nên thử lắm chứ.
- Có gì sáng mai gặp.
- Ừm, vui vẻ đi, trưa mai có gì nói chuyện sau.
Giờ chỉ mới rạng sáng, Chu Hổ còn đến cả mấy giờ để vui vẻ cùng ba người đàn bà đang ngủ mê trên giường. Hắn chẳng biết họ là ai cả, chỉ rõ rằng, người bà tuy đã lớn tuổi nhưng chẳng hiểu sao vẫn còn rất mặn mà, tóc trắng như sương nhưng gương mặt lại tựa như thiếu phụ hồi xuân 40-50 tuổi. Người mẹ thì còn khá trẻ, vào tầm 35-36 mà thôi. Đứa con gái mới đáng tiền, vì nó chỉ mới 11 tuổi tròn.
Ba món cực phẩm này, Chu Hổ tất nhiên sẽ không từ chối.
Đêm nay, nhất định phải điên cuồng mà “yêu thương” bọn họ…