Đại Lực Thần

Chương 10: Bể dục phong lưu, ᛕɦoáı Ꮯảʍ vô tận (2)​

Trong lúc chờ đợi Vô Tình thoát khỏi cơn sướиɠ, Bạch Quân Nghi cũng đã quay sang, chọn cho mình vài chiến binh.

A Cường, A Cẩu, A Sĩ và A Minh đứng đấy, Quân Nghi tiến vào giữa chúng rồi quỳ xuống. Nhìn quanh, toàn là những gốc dương căng to dài hùng vĩ, nam tính 10 phần. A Cường ngại ngùng, tuy rằng Kiếm Vô Tình có hơi dữ tợn, nhưng nó vẫn cảm thấy người phụ nữ đang quỳ trước cu của nó mới là kẻ nguy hiểm nhất.

Bạch Quân Nghi ngắm đã chán chê, mới thầm nghĩ trong bụng:

- Sướиɠ thật. A Cường đẹp trai, A Cẩu thì dài, của A Sĩ thì mập mạp, còn vóc người A Minh thì cao lớn. Bốn đứa đều có sở trường riêng, biết sử dụng thế nào đây? Nói gì thì nói, làʍ t̠ìиɦ kiểu lãng mạn với Cường rất thích, bởi nó đẹp trai nhất. Còn với A Cẩu hay A Đạt, chắc lủng tử ©υиɠ luôn quá. A Sĩ thì đáng yêu, lấy nó ra làm ngựa cưỡi nhất định rất vui. A Minh thì cao hơn cả mình, tốt nhất là dùng cho những tư thế khó đòi hỏi vóc dáng. A Quý có vẻ rất có tiềm năng, mới đây mà đã biết kiềm chế xuất tinh rồi. A Man thì…

Bạch Quân Nghi liếc sang A Man, nó vẫn đang quỳ cạnh Vô Tình, như một con chó trung thành.

- A Man, lại đây với mẹ.

Bạch Quân Nghi vẫy tay, A Man cũng lặp tức vâng lời, chạy sang bằng cả bốn chi. Côи ŧɧịt̠ của nó cứng như đá, cái bìu dái to tướng vung vẩy lung tung, trông như cái túi lớn vậy. Quân Nghi cười thích thú, ngắm nhìn con chó con đáng yêu này. Nàng khẽ vỗ về nó, rồi bảo đứng thẳng lên. Miệng ngọc chậm rãi mở ra, ngoạm lấy c̠ôи ŧɧịt̠ của A Man.

Lần này, Quân Nghi không bế ống dẫn tinh của nó nữa, mà thậm chí còn truyền khí vào kí©ɧ ŧɧí©ɧ hai hòn dái, tạo ra nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ hơn lúc bình thường. Khẩu kỹ của nàng toàn bộ đều do Chu Hổ chỉ dạy. Không ngờ chỉ sau vài tháng, đã đạt đến đẳng cấp của Mị Hồ. Điều đó nói rõ thiên phú tìиɧ ɖu͙© của Quân Nghi rất cao.

Quân Nghi dùng lưỡi quét quanh đầu rùa, xong ngoáy vào lỗ tiểu, nhét sâu vào cuống họng. Đủ mọi kỹ năng được đem ra thi triển, làm A Man rú lên thỏa mãn. Nó gồng mình, hai chân run rẩy, chớp giật, bắn xối xả từng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c đặc kẹo như keo. Bạch Quân Nghi sớm đã đoán được thời điểm xuất tinh, nàng hướng c̠ôи ŧɧịt̠ của A Man vào bát, hứng lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙. Nào ngờ, nhiều đến mức tràn cả ra ngoài.

- Nghi tỷ… lại nghịch ngợm nữa rồi.

Kiếm Vô Tình trải qua cơn sướиɠ đã quay trở lại, nàng tiến về phía đám nhóc và Quân Nghi, ôm lấy A Man đang run rẩy vì bị vắt cạn tϊиɧ ŧяùиɠ.

- A Man, theo mẹ sang kia. Đừng thèm chơi với người đàn bà đó nữa.

A Man ôm lấy Vô Tình, làm nũng như một đứa trẻ con. Có lẽ, nó thích nhất là nàng cũng nên. Dã thú thường có bản năng phục tùng kẻ mạnh, nhất là kẻ mạnh có thể khiến nó sung sướиɠ.

Bạch Quân Nghi cũng cười cợt, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ của A Man đang đựng trong bát, một hơi uống sạch trước ánh mắt thất thần của mọi người. Kiếm Vô Tình dù dám bú ©υ, nhưng bảo nàng nuốt thứ ấy, có chết cũng không. Quân Nghi trước kia thường xuyên bị Chu Hổ đè ra, bắn tinh vào sâu tận cuống họng. Mấy trò uống nuốt này có đáng là gì?

Không thèm để ý đến Vô Tình, Quân Nghi tiếp tục vui vẻ với bốn đứa nhóc của mình.

- Nghi tỷ…

A Cường ấp úng, muốn hỏi xem sẽ phải làm những gì. Bởi dù đa số đều cao to lực lưỡng, nhưng tuổi thiếu niên, nhà nghèo, sớm đã biết mùi gái là gì?

- Thống nhất đi, đều gọi ta là mẫu thân. Giống nàng ta ấy.

- Dạ vâng… mẫu thân… tụi con phải làm gì đây ạ?

Bạch Quân Nghi cười mê hoặc, hơi men đã thấm lên đầu, khiến nàng dần mất đi sự tỉnh táo vốn có. Quân Nghi, leo lên giường, chổng mông lên cao, phơi bày cả tòa thiên nhiên hùng vĩ ra trước mắt đám nhỏ. A Cường, A Cẩu, A Sĩ và A Minh đều thầm nuốt nước bọt ừng ực. Khe thịt hồng hào kia như có ma lực, khiến ánh mắt chúng dính mãi ở đấy. Cặp mông to tròn, trắng phau, gợi lên vô số hứng khởi cho cả bốn thằng.

A Cường lên trước, nó đứng từ sau, canh chuẩn rồi đóng sập vào. Làʍ t̠ìиɦ là bản năng, dù tụi nhỏ chưa từng học qua, nhưng cũng sẽ biết phải làm thế nào.

A Cường lúng túng, đánh liều dùng sức đâm tới thật nhanh và mạnh, càng đâm, nó càng cảm thấy thiên đàng hiện ra trước mắt. Cái cảm giác sung sướиɠ truyền về não từ cu dần làm nó đánh mất chính mình. Bạch Quân Nghi dù sướиɠ đến phát khóc, nhưng cũng không quên truyền tiên khí vào cho thằng bé, giúp nó kiểm soát thời lượng xuất tinh. Tất nhiên, vì nàng đang quỳ chổng mông theo kiểu chó, nên tiên khí chỉ có thể đi qua người A Cường từ âʍ đa͙σ mà thôi.

Được chừng thêm vài nghìn cú nhấp, A Cường xuất tinh, nhường chỗ cho bạn mình. Bốn thằng chọi con, thi nhau cày nát mảnh ruộng của Bạch Quân Nghi, nơi mà đáng lý ra chỉ có Lam Hải mới được phép chạm vào. Giờ đây, nó đã là của chung mất rồi.

Kiếm Vô Tình tắm táp bên hồ cùng A Man. Thằng bé yêu mến Vô Tình, mãi không tách rời. Nàng cũng thương nó lắm, nên quyết định sẽ đem về Kiếm Tông, nhận làm đệ tử. Mắt thấy c̠ôи ŧɧịt̠ A Man từ từ khôi phục, Vô Tình một lần nữa hứng tình.

Nàng ôm lấy nó, khẽ hôn trán, rồi tới má, sau cùng là miệng. A Man nào biết hôn hít là gì, thấy Vô Tình đem lưỡi đẩy vào mồm, nó cũng thuận thế quấn chặt. Vô Tình giật mình, phát hiện ra cái lưỡi của A Man dài kinh dị. Cả hai đá lưỡi, quấn quit nhau mãi không biết chán. Đến khi Vô Tình chịu không nổi, phải đẩy nó ra, trực tiếp xoay lưng về phía A Man, ngồi vào lòng nó.

Âʍ đa͙σ nàng tra khớp với c̠ôи ŧɧịt̠ to tướng ấy, đem cả khúc gân đỏ hỏn nhập vào động thịt. Kɧoáı ©ảʍ liên miên không dứt, Kiếm Vô Tình vừa nhún nhảy, vừa tự xoa ngực mình. Nước nóng trong hồ văng tung tóe, tạo nên cảnh tượng phì nhiêu đẹp vô cùng.

A Man cũng không quá cù lần, nó thấy “mẹ” đang sướиɠ, mà phải tự xoa vυ', nên cũng học theo vòng hai tay ra trước, chụp lấy cặp thịt mẫn cảm kia, xoa nắn đủ kiểu. Cả hai kéo dài tư thế đó cho đến khi Bạch Quân Nghi hét lên một tiếng, khiến cả đám giật mình.

Hóa ra, A Đạt, thằng bé trọc đầu ngây ngô, nay ra đã tay.

Trong khi A Minh đang bồng Quân Nghi trên tay, theo tư thế bưng đồ, nhún nhảy theo điệu, mượn nhờ lực rơi của người phụ nữ đem dươиɠ ѵậŧ tống thẳng vào trong. Kiểu chơi này rất được Quân Nghi ưa thích, vì vóc dáng nàng thấp bé, tuy đầy đặn nhưng không phải là cao. Mỗi khi được người nào cao lớn tựa Chu Hổ bồng lên mà đυ., liền cảm giác như vừa bị chinh phục vậy.

Nhưng nào ngờ, A Đạt nghịch ngợm, cũng học đòi bắt ghế lên, đem c̠ôи ŧɧịt̠ khổng lồ của mình thọc thẳng vào âʍ đa͙σ Quân Nghi, cùng lúc với A Minh. Hai c̠ôи ŧɧịt̠ dài, bỗng chèn ép nhau, làm giãn cái động thịt của Quân Nghi ra gấp nhiều lần.

Vô Tình toan chạy sang giúp đỡ, thì liền cảm nhận được tiếng rên khe khẽ của Quân Nghi. Hóa ra nàng ta hét lên vì đau là thật, nhưng càng về sau, khi đã quen với 2 c̠ôи ŧɧịt̠, thì sướиɠ tới chết đi sống lại.

- Mẫu thân… con… xin lỗi

A Đạt quỳ cạnh Bạch Quân Nghi mà tạ lỗi. Sau khi kết thúc hiệp đấu, nàng đã hoàn toàn mệt lả cả người. Được A Minh đem đặt lên giường, liền nằm vật ra đó luôn, chẳng thèm nhúc nhích.

- Không sao… con làm ta rất sướиɠ.

Nhìn sang Kiếm Vô Tình, hóa ra lúc này nàng lại đang cùng hai cậu nhóc vui vẻ. Ba người quấn lấy nhau, A Cường và A Minh từ hai mặt giáp công, kẹp Vô Tình ở giữa. Nàng còn chưa kịp tìm hiểu xem chuyện gì, thì đã thấy A Cường đem cu tống vào âʍ đa͙σ. Kế đến, là A Minh đang dùng ngón tay trơn tuột ngoáy vào trong đít của nàng. Cái cảm giác nhột nhạt truyền về từ cả hai lỗ, làm Kiếm Vô Tình cầm lòng chẳng đặng, mà phải rên rĩ từng hồi.

Giọng nàng rên, nghe còn khiêu gợi hơn cả Quân Nghi.

A Minh thấy đít đã rộng, liền chậm rãi đút cu vào. A Cường ở phía trước bồng hẳn Vô Tình lên, hai chân nàng quắp vào cánh tay lực lưỡng của hắn. Ở bên dưới, âʍ đa͙σ và hậu môn bị càn phá đến nát bởi hai cây côn ŧᏂịŧ rất to.

Đến khi cả bọn thấy đói, muốn nghỉ ngơi một chút, thì đã là ngày thứ 7.

Người tu hành như Quân Nghi và Vô Tình không ăn cả tháng cũng chẳng sao, đám nhỏ nhờ tiên khí gia trình, cũng dần trở nên khỏe mạnh hơn. Bất quá 7 ngày đã là giới hạn.

- Mấy đứa ra ngoài phố mua ít đồ ăn về đây.

Bạch Quân Nghi uể oải ra lệnh, nàng ngã nhoài ra giường, tận hưởng chút kɧoáı ©ảʍ còn sót lại. Kiếm Vô Tình thì gục từ lâu lắm rồi. Theo dự định, còn đến tận hai tháng hơn…

- Xem ra, có là Tiên Vương cũng chẳng chịu thấu trò pháo giàn này rồi.