Đấu Phá Thương Khung Hậu Truyện

Chương 26: Cường giả thần bí

hanh! Phanh! Phanh! Phanh!” Nhịp tim Tiêu Viêm đập nhanh hơn bình thường rất nhiều. Kỳ dị huyết mạch chảy vào trong tim, sát nhập vào trong các mạch máu khiến Tiêu Viêm cảm giác được lực lượng nguyên bản đã mất đi của mình lại một lần nữa khôi phục dần. Mà tốc độ khôi phục vô cùng nhanh, mới một chút đã khôi phục được hơn phân nữa.

“Đây là…?!”

Huyết mạch dung hợp trong cơ thể hắn bị che dấu, đây chính là huyết mạch của tổ tiên Tiêu Huyền mà Tiêu Viêm được truyền thừa cùng với huyết mạch của Thái cổ Hư Long nhất tộc, hai dòng huyết mạch dung hợp tạo thành huyết mạch kỳ dị.

Lúc trước, thời điểm Tiêu Viêm đối chiến với ba bị Long vương thì loại huyết mạch kỳ dị này đã từng xuất hiện qua, bất quá lần đó không mãnh liệt bằng lần này.

Nhịp tim đập thình thịch nhanh chóng khiến cho thực lực của Tiêu Viêm khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, hơn nữa khí tức còn đang dần tăng trưởng, trong nháy mắt đạt đến Nhất tinh hậu kỳ đỉnh phong Đấu Đế. Lúc này khí tức vẫn chưa có yếu bớt đi mà còn nhảy nhót lung tung trong cơ thể Tiêu Viêm, khiến cho Tiêu Viêm cảm nhận được năng lượng mạnh mẽ trong cơ thể.

Lúc mới bắt đầu thì chỉ có một chút năng lượng nhưng càng lúc càng nhiều cho đến hiện tại thì năng lượng cơ hồ ngưng tụ lại tạo thành một cái kén bao bọc Tiêu Viêm ở trong. Thậm chí ở xung quanh cái kén, năng lượng còn vô cùng nồng đậm. Nếu lúc này có một gã Đấu Thánh cường giả hít một chút thôi thì đấu khí trong cơ thể cũng sẽ tăng trưởng không ít. Điều đó đủ để thấy được thiên địa năng lượng ở nơi này nồng đậm đến tình trạng nào.

Hắc Thành đứng ở đằng xa chuẩn bị công kích trông thấy một màn này không khỏi ngẩn người, cẩn thận suy đoán nguyên do. Ngay lập tức, hắn hung hăng hét: “Mẹ nó, bị ta đánh thành bộ dáng như vậy còn không có chết mà lại muốn tấn cấp Nhị tinh Đấu Đế sao? Con mẹ nó, chẳng lẽ tấn cấp Đấu Đế đều dựa vào sinh tử chiến sao?”

Hắc Thành nở nụ cười vô cùng sáng lạng, nhưng nụ cười này lại lộ ra nét gì đó vô cùng yêu dị.

“Ha ha, tấn cấp sao? Nếu như hiện tại ta giở thủ đoạn tấn công ngươi mà nói thì… chuyện này sẽ thú vị lắm đây! Ha ha!”

Năng lượng bên ngoài cái kén lúc mạnh lúc yếu, tựa như nhịp con tim thình thịch liên hồi, cực kỳ có tiết tấu. Mỗi một lần chuyển đổi đều có một lượng lớn năng lượng thiên địa bị hút vào trong kén.

Đột nhiên, một đạo chưởng ấn hướng về phía cái kén đánh ra. Nếu một chưởng này của Hắc Thành phá vỡ năng lượng tấn cấp của Tiêu Viêm mà nói thì sẽ tạo thành tổn thương nghiêm trọng đối với Tiêu Viêm, nhẹ thì gặp phải cắn trả, tu vi đấu khí không thể tăng lên được nữa, nặng thì chết.

Đang lúc hấp thu năng lượng thiên địa để tấn cấp, một chưởng đánh về phía đỉnh đầu Tiêu Viêm của Hắc Thành bất ngờ bị một cỗ năng lượng mờ ảo cản trở. Lúc chưởng phong cách thân thể Tiêu Viêm chưa đầy ba thước thì bị một cỗ lực lượng chống lại, ngạnh kháng khiến chưởng phong dừng lại.

Mà ngay lúc đó, Hắc Thành thân là Tứ tinh Đấu Đế vậy mà lại chẳng có bất kỳ cảm ứng gì đối với Tiêu Viêm. Chính bản thân hắn cũng không cách nào khống chế thân thể của chính mình.

“Không xong! Hẳn là gặp phải cao thủ rồi, thực lực chắc chắn mạnh hơn ta nhiều!”

Mang theo ý nghĩ này trong đấu, trên trán Hắc Thành mồ hôi không ngừng chảy xuống, nội tâm nổi sóng không thôi, linh hồn lực từ trong mi tâm hắn tuôn ra xung quanh dò xét.

Hắc Thành thân là Nhị trưởng lão ngoại chi Thiên giao nhất tộc, có thể nói là một nhân vật nổi tiếng. Nhớ ngày đó, hắn chỉ tốn hơn vạn năm liền đạt được tu vi như hiện tại, mà mục tiêu của hắn chính là trở thành Trưởng lão trực hệ. Hiện tại lại có một tên cường giả tu vi đấu khí cao hơn hắn nhiều lần tiềm phục bên cạnh, chú ý mọi hành động của hắn khiến cho hắn với tu vi Tứ tinh Đấu Đế lại không có cách nào phát hiện ra vị cường giả thần bí đó. Điều này không khỏi khiến nội tâm hắn lo sợ.

Hung hăng nuốt một ngụm nước bọt đè nén cảm giác sợ hãi trong lòng, Hắc Thành chậm rãi hướng trong hư không hỏi: “Các hạ là ai? Vì cứ gì không đi ra gặp mặt?”

Hắc Thành dứt lời, đưa mặt nhìn xung quanh một lần nhưng vẫn như cũ không có phát hiện bóng người nào. Thậm chí, ngay cả đấu khí chấn động cũng không có gì bất thường. Nhưng lại nghe giọng nói của người nọ truyền tới: “Ha ha, ngươi không có tư cách nhìn thấy ta! Hôm nay, mạng của tiểu tử này do ta quản, ngươi hãy nhanh chóng rời đi!”

Giọng nói vừa chấm dứt, toàn bộ Minh U cốc một lần nữa chìm trong yên tĩnh. Không, hẳn là nói mọi vật đều yên tĩnh, ngoại trừ những tiếng “thình thịch” từ cái kén mà Tiêu Viêm đang tấn cấp.

Ước chừng qua một chung trà, người nọ không nói gì nữa khiến Hắc Thành không biết người nọ đã rời đi hay chưa. Nhưng trong thời gian một chung trà đó, Hắc Thành lại lâm vào suy tư trầm trọng.

Nửa canh giờ nửa qua đi, người nọ cũng không phát ra một chút động tĩnh nào nữa. Hắc Thành nhanh chóng biến trảo thành quyền, đấu khí áp súc vào nắm tay nhưng chưa kịp làm gì thì một lần nữa lại bị thần bí nhân cầm cố đến không thể nhúc nhích nổi.

Khẽ liếʍ đôi môi khô khốc của mình, Hắc Thành giở giọng có chút khàn khàn: “Các hạ là ai? Sao không để ta gặp mặt? Với tu vi của các hạ thì hẳn là cũng là cường giả một phương. Thế mà hiện tại lại không dám hiện thân trước mặt ta, ngược lại còn không ngừng trêu cợt ta, chẳng lẽ không sợ bị coi là ỷ lớn hϊếp nhỏ sao?”

Hắc Thành dứt lời nhưng trong Minh U cốc vẫn không có bất cứ động tĩnh gì. Thật lâu sau, trong hư không mới truyền đến giọng nói cười khiến cho người ta không thể phân biệt được xuất phát từ phương hướng nào: “Ha ha, Hắc Thành tiểu tử, ngươi đừng để cho ta mất kiên nhẫn. Ta đã nói rồi, hôm nay, mạng của tiểu tử này do ta quản!”

“Các hạ thật sự muốn nhúng tay vào chuyện của Viễn cổ thiên giao nhất tộc chúng ta? Nếu như tiền bối trong tộc của ta đến đây, các hạ sẽ gặp phải phiền toái không nhỏ đâu đấy!” Hắc Thành một lần nữa nói, giọng nói đầy uy hϊếp.

“Ngươi đang uy hϊếp ta hả?!” Giọng nói từ trong hư không truyền đến thật to vào trong tai Hắc Thành, không để cho ai phân biệt được phương hướng của hắn. Thanh âm lần này so với trước ít đi một phần cười mỉa nhưng lại thêm một phần cười lạnh cảnh cáo.

“Chuyện này không tính là uy hϊếp, coi như là lời khuyên hay cảnh báo đi! Từ xưa đến nay không có ai đối nghịch với Viễn cổ thiên giao nhất tộc chúng ta mà còn sống đâu đấy. Nếu các hạ hôm nay đến đây để cứu tên Nhị tinh Đấu Đế này thì sau này sẽ gặp phải vô cùng vô tận Viễn cổ thiên giao nhất tộc đuổi gϊếŧ đấy. Chẳng lẽ các hạ muốn tình huống như vậy xảy ra sao? Hơn nữa, cho dù các hạ thực lực mạnh mẽ không sợ Viễn cổ thiên giao nhất tộc chúng ta đuổi gϊếŧ nhưng chúng ta sẽ nhiễu loạn các hạ, không để cho các hạ có thể an tâm tu luyện được. Chỉ vì cứu một tên Nhị tinh Đấu Đế mà phải trả giá như vậy có đáng không? Với tài trí thông tuyệt của các hạ, hẳn cũng không khó định.”

“Ha ha, sao ngươi biết được là ta không quen hắn?” Giọng nói thần bí kia lần nữa xuất hiện.

“Có hai nguyên nhân. Một, với tu vi đấu khí như các hạ, nếu quen biết hắn thì đã không tiếc hết thảy mà đắc tội với Viễn cổ thiên giao nhất tộc chúng ta rồi, với cả phương pháp để tấn cấp Nhị tinh Đấu Đế sao hắn cũng không biết? Thứ hai là nếu hắn là bằng hữu của các hạ thì đã sớm hướng các hạ cầu cứu chứ sao còn dừng ở lại đây cùng ta liều mạng? Chỉ với hai điểm này, ta dám chắc các hạ không quen biết hắn!”

“Ha ha, không thể không nói suy nghĩ của ngươi rất chính xác. Ta với hắn bất quá chỉ mới gặp qua hai lần mà thôi. Ngươi cứ tiếp tục, ta muốn xem xem tiểu tử ngươi còn có thể nói thêm cái gì?”

Hắc Thành chắp tay hướng về phía không trung, nói: “Vãn bối cả gan phỏng đoán, tiền bối hôm nay xuất thủ cứu hắn mục đích chính là vì hỏa linh trong cơ thể hắn. Chuyện này, tiền bối cứ việc lấy đi hỏa linh trong cơ thể hắn, còn thân thể hắn xin hãy giao cho ta để ta mang về trong tộc dùng tộc pháp xử trí hắn, cho hắn biết hậu quả của việc dám đắc tội với Hoàng tộc Thiên giao nhất tộc. Chỉ có như thế, tiền bối mới không bị Viễn cổ thiên giao nhất tộc bọn ta đuổi gϊếŧ mà còn là khách nhân của chúng ta. So sánh lợi hại trong đó thì tiền bối tại sao không thử chứ?”

Hắc Thành một hơi đem các mối liên quan lợi hại trong đó nói ra, nếu như đối phương vẫn cố tình đưa kẻ này đi thì mình cũng chỉ đành phải thỉnh cầu các lão quái vật trong tộc xuất thủ mà thôi.

“Ha ha, ngươi bất quá chỉ là một gã Tứ tinh Đấu Đế, có lẽ là ngoại tộc trưởng lão nhỉ? Ha ha, một tên ngoại tộc trưởng lão có thể đại diện cho cả Viễn cổ thiên giao nhất tộc sao? Ha ha, ngươi có thể làm chủ sao? Hơn nữa, ta không có hứng thú với hỏa linh. Ta cũng không quan tâm tới hắn. Hôm nay, ngươi bằng vào một tên ngoại tộc trưởng lão lại dám quát lui Lâm mỗ sao? Nếu đúng thật là hạch tâm trưởng lão thì ta sẽ rời đi, nhưng dựa vào ngươi, một tên Tứ tinh Đấu Đế thì còn không có tư cách đó.