Cha Nuôi (Dưỡng Phụ)

Chương 157

CHƯƠNG 157

Thiện Minh cũng thật sự là nhàn đến mức không có việc gì làm, sau khi về nhà liền kéo tay chân bé rồng đổi quần áo hết bộ này đến bộ khác cho y, mỗi bộ lại chụp một đống ảnh, chơi vui vẻ đến quên trời đất.

Thẩm Trường Trạch rốt cuộc không chịu nổi, cả giận nói: “Ba chơi đủ chưa!”

Thiện Minh ngậm điếu thuốc cười vô lại, “Còn sớm nha.”

Bé rồng nhỏ cuộn mình thành một cục trông y như một cái bánh bao vàng óng, trốn trong chăn, “Ba đủ chưa, con mệt rồi con không chơi nữa.”

Thiện Minh cười nói: “Đừng nha, ba còn chưa chơi đủ đâu. Chụp thêm mấy cái nữa, miễn cho sau này mi không nhận nợ, đến, lại cười nào.” Thiện Minh vươn tay véo mặt y.

Bé rồng nhỏ ôm tay hắn, há miệng cắn đầu ngón tay hắn một cái, hai mắt đầy ngập lửa giận.

Tuy rằng miệng y bây giờ chỉ toàn răng sữa, nhưng khi cắn thật vẫn có chút đau, chẳng qua mức độ đau cũng chỉ bằng với động vật nhỏ luyện răng, Thiện Minh lấy ngón tay chọc chọc kẽ răng y, đùa cái lưỡi mềm nhũn của y.

Bé rồng cắn mãi mà Thiện Minh chẳng nhăn mày lấy một cái, tức giận đến mức lấy cái đuôi dùng sức chụp cánh tay Thiện Minh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Y nhìn cái bộ dạng hiện giờ của mình vừa không cam lòng vừa bất đắc dĩ.

Thiện Minh cười đắc ý, “Cắn đi, dùng lực chút nữa nào.”

Ánh mắt đỏ rực của bé rồng hung hăng trừng hắn, “Ba à, chờ con khôi phục lại ba liền biết tay con.”

Thiện Minh nhíu mày, “Mi đã nói như vậy, nếu ta không thừa dịp hiện tại bắt nạt mi cho đủ, sau này ta chẳng phải là ăn mệt sao?”

Bé rồng nhỏ lập tức bổ nhào lên người hắn, vừa cắn vừa cào mặt hắn, làm cho mặt Thiện Minh tràn đầy nước miếng. Thiện Minh cười ha ha ôm bé rồng lăn qua lăn lại trên giường, lúc thì ném y lên cao lúc lại đẩy y lăn lông lốc khắp giường, bộ dạng mềm yếu ngốc nghếch của bé rồng chọc hắn cười không ngừng. Cuối cùng hai cha con chơi đùa mệt mỏi, ôm lấy nhau ngủ.

Cũng không biết ngủ bao lâu, chuông cửa liền vang lên.

Thiện Minh mở mắt thì thấy trời đã tối rồi. Hắn vừa động đậy, bé rồng chui trong lòng hắn cũng tỉnh, móng vuốt bé xíu xoa đôi mắt nhập nhèm, nhỏ giọng nói, “Đói quá……”

Thiện Minh vỗ đầu y, “Sao mi bây giờ chỉ biết ăn thôi vậy, để ta đi xem ai tới.”

“Ba mang con đi với.” Cái đuôi của bé rồng lập tức cuốn lấy cổ tay hắn.

Thiện Minh đành phải dùng một tay ôm y, đi ra ngoài mở cửa.

Ở cửa là Al vẻ mặt cẩn thận và Đường Đinh Chi vẻ mặt bình tĩnh.

Khi Thiện Minh nhìn thấy Đường Đinh Chi mặt lập tức méo mó, “Anh còn dám tới gặp tôi.”

Đường Đinh Chi gật đầu, “Dám, Al nói anh ấy sẽ phụ trách bảo vệ tôi.”

Thiện Minh giơ nắm đấm lên huơ huơ trước gương mặt tú lệ của y, “Anh cũng thật con mẹ nó thiếu đòn đấy.”

Al vỗ vỗ nắm tay hắn, “Coi như xong đi chú em, lần này bọn anh đến là để đón hai người trở về, để Thẩm Trường Trạch khôi phục nguyên dạng.”

Thiện Minh hừ lạnh một tiếng, “Tôi không quay về, tôi cảm thấy nó như bây giờ rất tốt, về sau rồi nói tiếp.” Nói xong định đạp cửa.

Nhìn thế này ba người đều nóng nảy, Đường Đinh Chi lập tức đỡ lấy cửa, thần sắc có chút kích động, “Khó mà làm được, phải mau chóng khôi phục.”

Bé rồng ở trong lòng Thiện Minh liều mạng lắc lắc thân thể, “Ba à ba điên rồi sao, con muốn lập tức biến trở về nguyên dạng.”

Thiện Minh trừng mắt nói, “Các người muốn đem con tôi làm thế nào liền làm thế đó, hỏi qua ý kiến của tôi sao? Bây giờ ông đây không cho các người trở về đấy, Thẩm Trường Trạch mi nghe đây, lúc này nếu mi đi theo họ, về sau cũng đừng trở về gặp ta nữa.”

Thẩm Trường Trạch ngây ngốc nhìn Thiện Minh, “Ba, ba làm sao vậy?”

Al cũng nhíu mày nói: “Thiện? Cậu có ý gì?”

Đường Đinh Chi càng toát đầy mồ hôi trán, “Anh Thiện, vì sao anh lại có phản ứng như vậy, chẳng lẽ anh hi vọng cả đời cậu ấy đều thế này sao?”

“Tôi hi vọng nó thế nào, đối với các người mà nói có giá trị tham khảo sao?”

Đường Đinh Chi chớp mắt, nhanh chóng bình tĩnh trở lại, “Anh có ý tưởng gì, mời nói.”

Thiện Minh vỗ vỗ lưng bé rồng nhỏ, “Đây là con trai của Thiện Minh tôi, không phải vật thí nghiệm các người muốn đùa nghịch thế nào liền đùa nghịch thế đó. Từ nay về sau, các người muốn làm bất cứ thí nghiệm gì lên nó đều phải được tôi đồng ý. Nếu không tôi sẽ dẫn nó đi, con tôi sẽ theo tôi đi hay là ở lại chơi cùng các người, đáp án này hẳn rất rõ ràng.”

Lần này chỉ là biến thành trẻ con, vậy lần sau? Nếu không ngừng dùng Thẩm Trường Trạch làm thí nghiệm như vậy, chẳng may có một ngày thật sự tạo thành thương tổn không thể nghịch chuyển cho y, hậu quả này ai sẽ gánh vác? Về sau Thiện Minh sẽ không bao giờ cho Thẩm Trường Trạch tham dự những thí nghiệm có độ mạo hiểm cao như vậy.

Bé rồng cầm lấy vạt áo Thiện Minh, trầm mặc một chút, nói với Đường Đinh Chi, “Ông hãy nghe ba tôi đi.”

Đường Đinh Chi bất đắc dĩ thở dài, “Được, tôi đáp ứng.”

“Chỉ đáp ứng không thôi không được, viết hiệp nghị đi. Về sau mỗi lần thí nghiệm đều cần tôi và Thẩm Trường Trạch đồng thời ký tên mới có thể tiến hành.”

Đường Đinh Chi gật đầu, “Được, anh trước theo chúng tôi về căn cứ đã, tình huống của cậu ấy không nên tiếp tục trì hoãn nữa, sau khi trở về chúng ta trước ký hiệp nghị, sau đó lập tức chuẩn bị thí nghiệm cho cậu ấy.”

Thế này Thiện Minh mới ôm Thẩm Trường Trạch vào xe của họ.

Dọc đường đi, bé rồng vẫn im lặng ghé vào trong lòng Thiện Minh, hai người ngồi hàng ghế cuối cùng.

Thiện Minh thấp giọng nói: “Mi luôn nói ta phải vì mi mà chú ý an toàn của mình, như vậy mi cũng nên vì ta, cam đoan bản thân được an toàn.”

“Vâng, ba nói đúng.”

“Về sau ta ra ngoài sẽ trở về đúng thời gian quy định, mà mi cho dù là ra nhiệm vụ hay là tham dự thí nghiệm, đều phải trưng cầu ý kiến của ta, không thể khư khư cố chấp.”

“Con đáp ứng ba.”

Thiện Minh ôm chặt thân thể bé nhỏ mềm mại trong lòng, hôn lên trán y, than thở: “Khẳng định bị mi lây bệnh, ta cũng đói bụng quá.”

Bé rồng nhỏ nhẹ nói, “Ba, chờ con làm cho ba đồ ăn ba thích.”

Đến sau nửa đêm, bọn họ mới về tới căn cứ. Đường Đinh Chi đưa hiệp nghị đã nhờ người chuẩn bị tốt trước đó cho Thiện Minh xem qua, Thiện Minh đặt hiệp nghị trên bàn, “Cái này tôi muốn nhìn kỹ rồi mới kí, các người cứ chuẩn bị thí nghiệm cho nó trước đi.”

Đường Đinh Chi nói: “Anh có thể chậm rãi xem, yên tâm, thí nghiệm này chúng tôi có mười phần nắm chắc, sẽ không có vấn đề.”

“Sau khi thí nghiệm chấm dứt, nó sẽ biến trở về người lớn?”

“Đúng, là một lần nữa đưa năng lượng trở lại trong cơ thể cậu ấy.”

Thiện Minh nhìn bé rồng nhỏ đang ngồi trên đùi hắn, nhíu mày nói: “Vậy về sau không thể nhìn thấy bộ dạng trước đây của nó nữa sao?”

“Trên lý thuyết…… Cũng không phải không……”

Cái đuôi của bé rồng quật “chát” một cái lên bàn, hung tợn liếc nhìn Đường Đinh Chi, “Đừng nói nữa.” Y cũng không muốn vì thỏa mãn thú vui tà ác của Thiện Minh mà lại phải thỉnh thoảng tháo nước biến mình thành trẻ con cho hắn chơi đâu.

Kỳ thật cứ cho là y còn có thể biến thành trẻ con, Thiện Minh cũng không nguyện ý để y mạo hiểm tiến hành thí nghiệm này lần nữa, cho nên hắn biết, đây chỉ sợ là lần cuối cùng hắn có thể ôm Thẩm Trường Trạch đặt trên đùi mình đùa giỡn. Hắn có chút không nỡ túm lấy mặt bé rồng, thở dài, “Mi lớn nhanh quá, ta còn chưa chơi đủ với mi, mi đã trưởng thành rồi.”

Hai cái móng vuốt bé xíu vuốt mặt Thiện Minh, “Ba, con luôn ở bên cạnh ba, cho dù là trước đây hay là trưởng thành.”

Thiện Minh bĩu môi, “Nhưng mi trước đây thú vị hơn.”

Bé rồng nhỏ ôm cổ hắn, dùng đôi môi non mềm thơm ngọt nhẹ nhàng chạm vào môi Thiện Minh, nhỏ giọng nói, “Trưởng thành có thể bảo vệ ba, con muốn bảo vệ ba.”

Thiện Minh miễn cưỡng cười, cuối cùng sờ sờ thân thể mềm mại của y, sau đó đưa y cho Đường Đinh Chi, “Đi thôi, ta chờ mi về ăn cơm.”

Nhìn bóng dáng nhỏ bé kia xa dần tầm mắt hắn, Thiện Minh đột nhiên cảm thấy mắt mình chua xót không thôi, hắn cũng không biết mình bị làm sao, trong lòng tràn ngập không muốn mãnh liệt.

Có lẽ là hắn rất hoài niệm từng chút của Thẩm Trường Trạch ngày xưa, thật vất vả có thể ôn lại thời thơ ấu của con trai, cứ như vậy liền kết thúc, khiến hắn có cảm giác mình vừa mơ một giấc mơ thật đẹp thật đẹp, lại phải tự mình đánh thức bản thân.

Cảm giác này tràn ngập bi thương và bất đắc dĩ.

Al nhìn bộ dạng thất lạc của hắn, liền vỗ vỗ bờ vai hắn, nhưng không biết nên an ủi hắn như thế nào. Al chưa từng làm cha, hắn không hiểu cảm thụ của Thiện Minh.

Thiện Minh thở dài, “Về sau không bao giờ để họ làm thí nghiệm biếи ŧɦái như vậy nữa.”

“Anh nghĩ hẳn là Thẩm Trường Trạch cũng sẽ không nguyện ý đâu.”

Thiện Minh lắc đầu, “Bọn họ cần thời gian bao lâu?”

“Rất dài đấy, bây giờ cậu trở về nghỉ ngơi đi.”

Thiện Minh nghĩ hắn có chờ cũng không giúp được, gấp gáp làm gì, “Được rồi, tôi đi về trước.”

Bởi vì ép buộc cả đêm, hắn cũng mệt mỏi, về tới phòng ngủ được chuẩn bị cho bọn hắn trong căn cứ, Thiện Minh tắm nước lạnh sau đó lăn quay ra ngủ.

Hắn hi vọng sau khi mình ngủ dậy có thể không uể oải và thất lạc như vậy nữa, loại cảm giác giống như vừa mất đi cái gì này thật sự có chút không hiểu được.

Vừa nằm xuống ngủ một cái, không biết trời đất gì nữa luôn.

Đến tận khi quanh hắn truyền đến tiếng động lạ, hắn vừa định nhảy dựng lên, thân thể đã bị một sức mạnh ngăn chặn. Lập tức, một khối thân thể rắn chắc dán lên, một bàn tay ôn hoà ấm áp ôm lấy eo hắn, bên tai truyền đến tiếng nói quen thuộc mà trầm thấp ôn nhu, “Ba ơi, con đã về rồi.”

Thiện Minh thở dài một tiếng gần như không thể nghe thấy.

“Thở dài cái gì, trước đây đâu phát hiện ba thích trẻ con đến vậy chứ.” Thẩm Trường Trạch gác cằm mình lên vai Thiện Minh, trong lòng có chút buồn bực, đây là y đang ghen tị với chính mình sao?

“Khi mi năm tuổi thật đáng ghét, hai tuổi vẫn đáng yêu hơn.”

“Sao con lúc năm tuổi lại đáng ghét được? Khi đó còn không phải là ba nói gì con nghe nấy sao?”

Thiện Minh buồn bực nói, “Không biết, dù sao mi hai tuổi vẫn đáng yêu hơn.”

Bàn tay Thẩm Trường Trạch luồn vào trong quần áo hắn, vuốt ve eo hắn, thấp giọng nói: “Nhìn vào hiện thực đi, chẳng lẽ cái bộ dạng kia của con có thể thỏa mãn ba sao?” Y xoay người đặt Thiện Minh dưới thân, cười tà nói: “Ba à, mấy ngày nay ba bắt nạt con thật sự vui vẻ đi, con nói rồi, chờ con biến trở về thì ba biết tay con.”

Thiện Minh híp mắt nói, “Mi định làm gì?”

Thẩm Trường Trạch cắn lỗ tai hắn, “Con định…… làm ba đến không xuống giường được mới thôi.”

Thiện Minh nghiến răng: “Mi dám.”

Thẩm Trường Trạch giật cái quần ngủ rộng thùng thình của hắn ra, hừ cười nói: “Con dám đấy, con dám luôn bây giờ đây.”

Ngay khi Thiện Minh bị lột sạch sẽ, bị cầm thú trên người tuỳ ý hoành hành, hắn nghĩ, quả nhiên vẫn là lúc hai tuổi đáng yêu hơn nhiều.