CHƯƠNG 114
“Anh như vậy là có ý gì? Xem thường tôi?”
“Anh Maurell, anh hiểu lầm rồi, áo gilê phản áp lực này chỉ là để bảo vệ nội tạng trọng yếu của anh không chịu thương tổn, chỉ khẽ dán vào người, sẽ không ảnh hưởng gì đến hành động của anh. Vì phòng ngừa những thương tổn ngoài ý muốn, mời anh hãy mặc nó vào để mô phỏng chiến đấu với Ô Nha đi.”
Al đen mặt quay đi, “Không mặc.”
Đường Đinh Chi nhíu mày nói: “Anh Maurell, anh rất tùy hứng, vì sao anh luôn tính toán chi li những chuyện nhỏ nhặt như vậy?”
Al nghẹn một chút, tức giận nói: “Ai tính toán chi li? Vì sao tôi lại phải mặc thứ đồ không hay ho này, có lẽ tôi không thể chiến thắng long huyết nhân, nhưng tôi cũng không cần chui vào một lớp bảo hộ để đánh nhau với long huyết nhân, anh đừng có coi thường Du Chuẩn!”
Đường Đinh Chi giơ cái áo gilê lên, “Coi như giúp chúng tôi thử nghiệm dụng cụ phòng hộ mới vậy?”
“Không mặc.”
“Anh Maurell, tôi thật sự không hi vọng anh bị thương.”
Al nhướn mày, “Ồ? Vì sao anh lại không hi vọng tôi bị thương?”
Đường Đinh Chi là một người luôn nghiêm túc suy nghĩ vấn đề hơn nữa nhất định sẽ có câu trả lời, bởi vì trong suy nghĩ của y, mọi vấn đề có thể làm khó y trên thế giới này đều đáng giá y dùng cả đời để tìm hiểu. Vì để tiết kiệm thời gian của mình, y sẽ cố gắng trả lời mỗi một vấn đề, vì thế sau khi suy nghĩ một lúc, y liền trả lời rất thành khẩn, “Bởi vì tôi rất thích tóc của anh, không biết nếu anh bị thương liệu có làm màu sắc của nó trở nên ảm đạm không, tôi thích màu vàng lóng lánh như vậy.”
Sắc mặt Al gần như thay đổi ngay lập tức, trong mắt thoáng hiện một tia quẫn bách.
Tất cả những người đứng bên cạnh xem náo nhiệt đều nghẹn cười, trong mắt họ thanh niên Trung Quốc xinh đẹp này đã phát huy sự quỷ dị đến cảnh giới cao nhất, trong cái đầu này rốt cuộc chứa cái gì vậy, thật sự khiến người ta hiếu kì.
Al lập tức khôi phục thái độ bình thường, trưng ra bộ mặt ngả ngớn của một anh chàng đào hoa, “Anh đúng là ngu ngốc, anh có biết lúc nào cũng khen tóc tôi là có ý nghĩa gì không?”
Đường Đinh Chi cẩn thận suy nghĩ, “Nghĩa là tóc của anh rất đáng khen sao? Phòng thí nghiệm của chúng tôi cũng có rất nhiều đồng sự tóc vàng, nhưng cũng không có tóc người nào lóng lánh hơn của anh.”
Al vươn ngón tay thon dài, nắm lấy cằm y, hung tợn nói, “Nghĩa là anh muốn hẹn hò với tôi, hiểu chưa hả!”
“Ha ha ha ha khặc.” Mọi người đều không nhịn được bật cười, có mấy người thậm chí cười đến đập bàn.
Trong mắt Đường Đinh Chi hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó quay mặt nhìn Thẩm Trường Trạch và Thiện Minh. Hai người kia là người phương Đông, lại ở chung rất lâu với người ngoại quốc, bọn họ hẳn là càng hiểu biết sự khác biệt văn hóa Trung Tây, vì thế Đường Đinh Chi liền hỏi, “Thật sao?”
Thiện Minh cười gật đầu, “Thật.”
Thẩm Trường Trạch mỉm cười không nói, tuy rằng một đám người trêu đùa Đường Đinh Chi có vẻ cũng không tốt lắm, nhưng rõ ràng là tất cả các nhân viên nghiên cứu khoa học đều muốn nhìn xem con người xưa nay nghiêm trang, ngoài tò mò ra thì không có bất cứ du͙© vọиɠ nào khác này rốt cuộc sẽ có phản ứng gì. Nghiên cứu khoa học cũng rất nhàm chán, nhất là ở nơi sâu thẳm dưới lòng đất mấy trăm mét nhìn không thấy mặt trời ngửi không thấy mùi hoa này, có thể có được một chút giải trí, tất cả mọi người đều hi vọng trò đùa này kết thúc chậm một chút.
Đường Đinh Chi chớp mắt, giải thích: “Tôi cũng không định hẹn hò với anh, tôi chỉ hi vọng anh có thể mặc bộ giáp này để mô phỏng chiến đấu.”
Al híp mắt nói, “Nếu anh chịu hẹn hò với tôi, tôi có thể mặc nó.”
Đường Đinh Chi hỏi: “Hẹn hò sẽ làm cái gì?”
“Làm rất nhiều chuyện mà anh tuyệt đối không biết.”
Đường Đinh Chi nói như chém đinh chặt sắt, “Điều đó không có khả năng, trong cùng một việc mà chứa nhiều tri thức tôi không biết, như vậy tỉ lệ quá nhỏ. Tôi hiểu biết về vũ trụ này so với tất cả mọi người ở đây đều nhiều hơn, làm sao có thể có ‘rất nhiều’ chuyện tôi ‘tuyệt đối’ không biết chứ?”
Al hơi mở ngón tay, cảm thụ xúc cảm từ da thịt nhẵn mịn truyền đến ngón tay, hắn hướng dẫn từng bước nói: “Nếu mà anh không tin thì cứ thử hẹn hò với tôi xem.”
Đường Đinh Chi nhìn đôi ngươi màu lam tràn ngập mê hoặc của Al, hơi ngẩn người một chút, sau đó rõ ràng nói, “Được rồi.”
Mọi người của Du Chuẩn đều chịu không nổi, Bailey thậm chí còn cười đến bộ ngực lắc loạn lên, làm cho những nhân viên nghiên cứu khoa học cổ hủ này nhìn đến muốn rớt tròng mắt.
Cuối cùng Hoàng Anh cũng không nhịn được, xấu hổ huơ tay, “Đại tá, cái này không thể tùy tiện đáp ứng đâu!” Trong mắt hắn, người ngoại quốc đều cởi mở đến hỗn loạn, gã Al này nhìn đã thấy ngả ngớn, ai biết liệu hắn sẽ làm ra chuyện gì với đại tá chứ.
Đường Đinh Chi nhẹ nhàng quay mặt, giải phóng cằm mình khỏi tay Al, “Không sao đâu, đối với một lĩnh vực mình xa lạ cần phải có tinh thần nghiên cứu……0621, hãy đem những báo cáo nghiên cứu về một hiện tượng xã hội gọi là ‘hẹn hò’ chỉnh lý lại rồi đưa cho tôi.” Y lại lần nữa giơ áo giáp trong tay lên, “Anh Maurell, bây giờ anh đã có thể mặc chưa?”
Al đứng lên, duỗi thẳng tay. Đường Đinh Chi khoác phần cánh tay của áo giáp lên cánh tay hắn, Al đột nhiên cúi đầu, môi dán vào lỗ tai Đường Đinh Chi, nhẹ giọng nói, “Kỳ thật, tôi cũng rất thích tóc đen của anh.”
Trong khi Al và Ô Nha chiến đấu, các nhân viên nghiên cứu bên ngoài phòng thí nghiệm đều theo dõi huyết áp, mạch đập, tốc độ, sức mạnh, các số liệu thông thường của hai người. Để phát huy tốt hơn năng lực long huyết nhân, cũng để tìm ra khuyết điểm của long huyết nhân một cách hiệu quả hơn, nghiên cứu chế tạo những dụng cụ phòng hộ và vũ khí hữu hiệu hơn, những thí nghiệm mô phỏng chiến đấu như vậy đều được tiến hành ở đây hàng ngày.
Thẩm Trường Trạch và Thiện Minh cũng vào phòng thí nghiệm huấn luyện trong chốc lát, không thể không thừa nhận, chênh lệch thể năng giữa hai người đã càng lúc càng lớn. Thiện Minh năm nay ba mươi hai tuổi, đúng là giai đoạn thể lực cao nhất, nhưng hắn đã hoàn toàn không theo kịp tốc độ và sức mạnh của Thẩm Trường Trạch, cho dù là đang ở trạng thái con người. Điều này làm cho Thiện Minh không khỏi cảm thấy có vài phần uể oải.
Sau khi Thiện Minh cảm thấy mệt mỏi thì lui xuống dưới, nói với Thẩm Trường Trạch là muốn đi ra ngoài một chút, cả ngày ở dưới lòng đất thật buồn chán.
Hắn phỏng chừng Đường Đinh Chi sẽ không để bọn họ đi ra ngoài, cho nên chỉ có thể nói với Thẩm Trường Trạch.
Quả nhiên biểu cảm của Thẩm Trường Trạch có vài phần khó xử, tuy nhiên rất nhanh đáp ứng, nói phải đi xin trước, bảo Thiện Minh trở về thay quần áo chờ một chút.
Nửa giờ sau, Thẩm Trường Trạch đã trở lại, đưa hắn ra cửa.
Bọn họ đi ra ngoài bằng một chiếc xe năng lượng hạt nhân, sau khi đi vào đại sảnh, Thiện Minh bị hai nhân viên vũ trang đội cho một cái mũ sắt, che hết mặt vào, mấy thứ này nháy mắt tước đoạt thị giác, thính giác và cảm giác phương hướng của con người.
Thời điểm nhìn không thấy nghe không được thực sự nhàm chán, Thiện Minh chỉ có thể dựa vào người Thẩm Trường Trạch. Thẩm Trường Trạch vì muốn giải buồn cho hắn, liền xoa đầu ngón tay hắn, có đôi khi viết vài số trong lòng bàn tay hắn, ý bảo hắn còn bao lâu thì đến.
Thiện Minh dứt khoát ngủ luôn một giấc.
Đại khái hơn một giờ sau, xe dừng lại, bó buộc trên người hắn được tháo ra, mở to mắt thì thấy họ đang ở bên cạnh đường cao tốc, xe việt dã quân dụng ném họ vào trạm thu phí, để cho họ một chiếc xe cờ đỏ nhìn không hề thu hút, sau đó quay về.
Thiện Minh hít thật sâu một ngụm không khí lành lạnh, nhìn bầu trời Bắc Kinh có chút xám xịt, trong lòng nảy lên cảm xúc kì dị.
Thẩm Trường Trạch lái xe vào một bãi đất tròn được vây quanh, ở bãi đỗ xe ngầm đổi một chiếc xe khác.
Thiện Minh hỏi: “Có theo dõi?”
“Ừ, rất phiền.” Thẩm Trường Trạch dùng thiết bị kiểm tra xem xét toàn bộ chiếc xe một lần, xác nhận không bị trang bị cái gì mới ngồi vào cùng Thiện Minh.
Thẩm Trường Trạch hỏi: “Ba, ba muốn đi chỗ nào?”
“Không biết, lần đầu tiên ta đến đây, tùy tiện đi dạo đi.”
“Được.” Thẩm Trường Trạch liền lái xe đi lòng vòng trong thành phố, đến giờ tan tầm cao điểm bọn họ tìm một chỗ ăn cơm, đợi xe cộ thưa đi thì tiếp tục lái xe đi loanh quanh.
Thiện Minh ngồi trên xe hỏi y, “Hình như ta vẫn không hiểu lắm quan hệ của mi và chính phủ hiện tại là loại nào?”
Thẩm Trường Trạch nghĩ một lát, “Là quan hệ đôi bên cùng có lợi đi. Ba năm trước con vẫn ở dưới lòng đất không hề đi lên, bọn họ không để con đi ra ngoài, bởi vì con vẫn muốn đi tìm ba. Sau đó khi con có thể khống chế chính mình thì hình thành quan hệ ổn định với họ. Mặc dù con có quân hàm nhưng không hoàn toàn chịu sự khống chế của bọn họ, con sẽ có mặt khi cần làm nhiệm vụ phức tạp, hoặc là làm những thí nghiệm đặc thù cần phối hợp với họ, vào thời gian khác con có thể tự do sắp xếp cho mình.”
“Vậy bọn họ cho mi cái gì?”
“Cam đoan con và mọi người an toàn.”
“Chúng ta?”
“Đúng vậy. Hơn mười năm trước mọi người ở Vân Nam đã vô tình đυ.ng phải long huyết nhân vừa mới tiến hóa thành công nhưng còn chưa thể tự động điều khiển bản thân. Mọi người gϊếŧ hắn, thời điểm đó chính phủ vì giữ bí mật nên vẫn muốn tiêu diệt mọi người, nhưng không có cơ hội. Con và Đường Đinh Chi đã cùng nhau thuyết phục cấp trên, yêu cầu được hợp tác với mọi người mà không phải đối địch.”
Thiện Minh gật đầu, “Nếu thật sự muốn tìm chúng ta gây phiền toái, chúng ta cũng phụng bồi tới cùng, dù sao nếu không phải bọn họ thí nghiệm bậy bạ thì Lâm Cường cũng sẽ không chết.”
“Đó thực sự là ngoài ý muốn, ai cũng không muốn xảy ra chuyện như vậy.”
Thiện Minh quay đầu nhìn ánh đèn nê ông lấp lánh ngoài cửa sổ, trầm mặc một lúc lâu, lại hỏi: “Cam đoan an toàn của mi là thế nào?”
“Có quá nhiều người muốn bắt con lấy máu.” Thẩm Trường Trạch lạnh lùng cười, “House từng đáp ứng lời mời tới Trung Quốc, ở trong phòng thí nghiệm giúp con mấy tháng, phối hợp nghiên cứu với chúng con. Nhưng hắn vẫn muốn mang con đi, hắn nói mang con về Mĩ, đưa cả ba tới Mĩ để chúng ta gặp mặt. Con cũng không thể nói là tin hắn, nhưng lúc ấy quả thật con rất muốn đi ra ngoài, vì thế bọn con cùng nhau lập ra một kế hoạch bí mật hành động, kết quả bị Đường Đinh Chi vạch trần. Vốn là muốn xử quyết House như gián điệp nhưng quan hệ chính trị gì đó thật phức tạp, cũng không biết Mĩ đã đàm phán với Trung Quốc như thế nào, tóm lại đã đưa House trở về, nhưng mà bây giờ House đã bị cấm nhập cảnh Trung Quốc. Ngoài House ra, lúc ấy còn có Đường Tịnh Chi vừa thoát khỏi ngục giam, cùng với ông ta…… cha của con ấy, mỗi người đều muốn uy hϊếp an toàn của con. Hiện tại có tin tức từ gián điệp cho thấy Nga và Đức đã lấy được hàng mẫu long huyết, thí nghiệm long huyết nhân là một bí mật càng ngày càng khó bảo vệ, sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề lớn. Con tìm ai làm ô dù so ra cũng kém quốc gia của chính mình.”
“Đúng vậy, mi hẳn là ở lại Trung Quốc.”
Thẩm Trường Trạch dừng xe ven đường, nghiêm túc nhìn Thiện Minh, “Ba, con hi vọng ba có thể ở lại cùng con, rời khỏi Du Chuẩn, ba không thể làm lính đánh thuê cả đời.”
“Trên thực tế là ta muốn làm lính đánh thuê cả đời đấy.” Thiện Minh bình tĩnh nói, “Trường Trạch, mi không thể nào không biết, người như chúng ta sẽ không thể sống cuộc sống bình thường.”
Hàng năm sinh hoạt trong máu tanh, tử vong cùng với tàn khốc trên chiến trường, thấy rất nhiều cảnh tượng Tu La địa ngục mà nhiều người cả đời không thể tưởng tượng nổi, lần lượt bị thương, nhiều lần lâm vào tuyệt cảnh, khiến cho bọn họ vĩnh viễn không có khả năng trở về được cuộc sống của người bình thường. Lạnh lùng, khát máu, tàn bạo, khiếm khuyết đạo đức, phản ứng kích động quá độ, thói quen dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, tưởng tượng mọi người bên cạnh là quân địch sẽ uy hϊếp sinh mệnh của mình, một khi bọn họ trở lại xã hội bình thường có trật tự, toàn bộ mấy vấn đề này đều sẽ bộc phát.
Gặp phải chiến tranh tàn khốc, cho dù là những binh lính thân thể toàn vẹn trở về từ chiến trường cũng không phải hoàn hảo không tổn hao gì, phổ biến nhất là chứng bệnh tâm lý thời hậu chiến với mức độ khác nhau, đây cũng chính là lý do hầu hết những binh lính trở về từ chiến trường đều cần trị liệu tâm lý mới có khả năng một lần nữa thích ứng với xã hội hòa bình. Loại người như lính đánh thuê, hàng năm đều làm bạn với kẻ địch hung ác nhất, hoàn cảnh ác liệt nhất, đối với mỗi người, mỗi sự vật xung quanh đều có tính cảnh giác, đối với những thứ có thể gây uy hϊếp với mình rất có khả năng theo thói quen có hành vi công kích. Người như vậy bước vào xã hội hòa bình là vô cùng nguy hiểm, chính bọn họ cũng sẽ cảm thấy sợ hãi và vô thố.
Vì sao lại nói có những quân nhân cả đời chỉ biết đến chiến tranh? Bọn họ không phải là không có đầu óc đi làm công tác của người thường, mà là bọn họ không thể quen với cuộc sống của người bình thường. Đối với Thiện Minh mà nói, đối với đại bộ phận Du Chuẩn, bọn họ chỉ có ở trên chiến trường mới có thể tìm được lòng trung thành, chỉ có ở bên cạnh chiến hữu mới cảm thấy an toàn, chỉ có ôm súng hoặc đao mới có thể đi vào giấc ngủ.
Cho nên, Thiện Minh không thể ở lại Trung Quốc cùng Thẩm Trường Trạch, hắn không thể sống cuộc sống của người bình thường, cũng không chịu nổi quân đội quản thúc, nơi này không có chỗ cho hắn dung thân.
Ngón tay thon dài của Thẩm Trường Trạch gõ lên vô lăng, y cũng không phải không suy xét tới điểm này, nhưng nguyện vọng được ở cùng với Thiện Minh lại quá mạnh mẽ. Y chỉ muốn giữ Thiện Minh ở bên cạnh, cho dù là phải trói lại, buộc chặt lại cũng được, nhưng khi thật sự cần ra quyết định, y không thể không do dự.
Năm y rời khỏi Du Chuẩn chỉ có mười lăm tuổi, thời điểm đó ‘di chứng chiến trường’ của y cũng đã rất nghiêm trọng, thói quen đối địch với mọi người xung quanh, công kích những kẻ dám can đảm tới gần y, không thể ngủ được, nửa đêm gặp ác mộng, thường nằm mơ thấy máu tươi bắn tung toé và khối thịt rơi rụng, phảng phất xung quanh đều là kẻ địch. Y phải dùng thuốc và điều trị tâm lý suốt nửa năm mới dần dần thích ứng được thân phận trong xã hội có trật tự của mình. Nếu là Thiện Minh thì không biết cần bao nhiêu năm mới có thể xoa dịu vết thương tâm lý, huống chi từ trước đến giờ Thiện Minh cũng không hề định ‘chữa bệnh’, hắn chỉ muốn sống ở chiến trường, cuối cùng chết trên chiến trường.
Thẩm Trường Trạch từng nghĩ đến, Thiện Minh không thích y sẽ là chướng ngại lớn nhất của họ, nhưng bây giờ dần dần y đã hiểu được, bản tính của Thiện Minh mới là sự khác biệt lớn nhất giữa họ.
Thiện Minh sẽ không vì y mà từ bỏ cuộc sống làm hắn thấy an tâm và quen thuộc, một khi kéo Thiện Minh ra khỏi thế giới lính đánh thuê, chỉ sợ hắn sẽ vì ở sai nơi mà phát cuồng.
Cuộc sống hạnh phúc trong lý tưởng của Thẩm Trường Trạch cách bọn họ quá xa, quá xa.