Cha Nuôi (Dưỡng Phụ)

Chương 112

CHƯƠNG 112

Thiện Minh phân tích có thể là lúc trước mình nói làm y giận, ngày hôm sau Thẩm Trường Trạch liền cả ngày rầu rĩ không vui, cũng không ăn cơm, chỉ ngồi trong phòng bận rộn với máy tính. Thiện Minh thấy y đã mấy giờ cũng không hề rời khỏi chỗ ngồi, tiếng bàn phím lạch cạch vang liên tục.

Thiện Minh là một kẻ lười giấu suy nghĩ trong lòng, cuối cùng không ngồi yên nổi nữa, “Ta nói này, mi ngồi gõ cả ngày rồi đấy, rốt cuộc đang làm gì vậy?”

Thẩm Trường Trạch không hề quay đầu lại nói, “Con đang tìm tung tích của ông ta.”

Thiện Minh biết “ông ta” trong lời y là chỉ ai, “Tìm như thế nào?”

“Máy tính này không được, con phải gửi tin tức chi tiết về Trung Quốc. Con đang phối hợp với họ, lợi dụng vệ tinh hàng không của Mĩ để tìm tung tích ông ta.”

“Có kết quả không?”

“Trước mắt còn chưa có.”

“Vậy mi còn không chịu đi ăn cơm đi, trừng mắt nhìn máy tính có thể có kết quả sao? Mi cũng đã ngồi cả ngày rồi, đứng lên đi cho xong.”

Thẩm Trường Trạch lắc đầu, “Không cần.”

Thiện Minh vụt nhảy khỏi giường, vòng quanh y hai vòng, thấy Thẩm Trường Trạch nhìn hắn muốn nói lại thôi, ánh mắt kia làm hắn có chút chột dạ, “Thằng oắt mi đang dỗi đấy à?”

“Không có.”

“Không có cái rắm, mi thích ý kiến à? Ta tức giận mắng mi hai câu thì sao? Ta không đánh mi cũng đã rất không sai rồi.”

Thẩm Trường Trạch thản nhiên quét mắt liếc hắn một cái, “Tùy ba thôi, con không so đo với ba.”

Chỉ một câu nhẹ nhàng bâng quơ thôi mà đã biến Thiện Minh thành chẳng khác gì bà nạ dòng đang cố tình gây sự, làm hắn nghẹn đến không thoải mái, hắn chỉ vào Thẩm Trường Trạch, “Mi nói rõ ràng, cái gì gọi là mi không so đo với ta? Ai bảo mi không có việc gì rồi đi điều tra ta?”

Cuối cùng ngón tay Thẩm Trường Trạch cũng rời khỏi bàn phím, y không hề tỏ vẻ xấu hổ nói, “Con nói, con muốn biết tất cả về ba.”

Thiện Minh khó thể tin nổi nhìn y, “Ta cảm thấy mi quá không bình thường rồi.”

Thẩm Trường Trạch nhún vai, “Lúc trước con còn nhỏ, không quản được ba, bây giờ con có thể quản, đương nhiên con phải quản ba thật nghiêm rồi. Mọi chuyện trước kia của ba con đếu phải biết, những chuyện từ nay về sau của ba con cũng muốn biết, cho dù ba đi đến chỗ nào, ba cũng không thể có liên quan tới những người khác.”

Thiện Minh nghĩ mình nhặt con trai hay là nhặt cha về đây, có thằng con nào dám quản ông già nó như thế không? Thế này không phải sẽ thần kinh sao? Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Thẩm Trường Trạch, hắn thật sâu cảm thấy hình như những ngày khoái hoạt của mình sắp kết thúc rồi.

Thẩm Trường Trạch đứng lên, chiều cao hơn Thiện Minh nửa cái đầu lập tức tạo thành một chút áp lực tâm lý cho Thiện Minh. Y vén tóc trên mặt Thiện Minh ra sau tai, nhẹ nhàng chậm rãi nhưng kiên định nói, “Ba không thích con điều tra, sau này con không tra nữa là được. Quá khứ của ba con không thể tham gia, nhưng những ngày sau này của ba sẽ phải có con. Nhưng ba nói ba muốn vứt bỏ con liền vứt bỏ con luôn, ba à, những lời này ba cũng nói ra miệng được? Con không tức giận với ba, bởi vì ba quá ngây thơ, nhưng ba đừng nói những lời này lần thứ hai, cũng tuyệt không thể vứt bỏ con lần thứ hai.”

Chỉ trong nháy mắt, Thiện Minh bị khí thế cường đại không thể ngăn cản của Thẩm Trường Trạch làm cho rung động. Nhìn đứa con càng ngày càng mạnh mẽ, hắn có một cảm giác sợ hãi vì có thứ thoát khỏi sự khống chế của mình.

Thiện Minh nghĩ đến lời mình đã nói, quả thật có chút khó nghe, chột dạ không nhịn được biện hộ: “Ta không vứt bỏ mi, chỉ là đến lúc mi phải đi mà thôi.”

Thẩm Trường Trạch nhíu mày nói: “Cho dù ba có bao nhiêu lý do, có người buộc ba phải để con đi sao? Vấn đề này chúng ta đã tranh cãi rất nhiều lần, con không muốn nói nữa. Ba, con muốn hỏi ba một vấn đề, ba vẫn chưa trả lời con.”

“Mi nói đi.”

“Bốn năm đó, ba có nhớ tới con không?”

Thiện Minh không hề lảng tránh nhìn vào mắt y, “Nhớ.”

Trong mắt Thẩm Trường Trạch hiện lên một tia xúc động, y vươn tay ôm lấy Thiện Minh, thấp giọng nói: “Thế là đủ rồi, ba làm chuyện gì ngu xuẩn con đều có thể tha thứ cho ba.”

Thiện Minh không nhịn được nói: “Con mẹ nó, ta làm cái gì ngu xuẩn chứ, mi còn quanh co mắng ta ta sẽ đánh mi thật đấy.”

“Nhiều lắm, con không tính hết được.” Thẩm Trường Trạch nhớ tới Thiện Minh xấu miệng, nhớ tới Thiện Minh thà chết cũng không nhận sai, còn có đêm đó hắn ở trước mặt mình nghe đôi nam nữ kia làm việc đến say mê, việc này trong mắt Thiện Minh chẳng là cái gì nhưng lại có thể dễ dàng đâm đau tim y. Hai người trả giá cho đoạn tình cảm này rốt cuộc vẫn là không giống nhau, y thật sự đếm không hết Thiện Minh có bao nhiêu hành động vô tâm, mà y thì đã có bao nhiêu cố gắng.

Thiện Minh không phục, “Vô nghĩa!”

Thẩm Trường Trạch cười nhẹ hai tiếng, ngửi hương vị ấm áp trên cổ Thiện Minh. Nói chung, bây giờ y cũng đã thỏa mãn, nếu bọn họ có thể cứ tiếp tục như vậy thì tốt rồi.

Hai ngày sau, bọn họ bắt đầu trở về.

Bởi vì liên quan đến quan hệ quốc tế phức tạp, bọn họ đồng thời đi cả máy bay và tàu thuỷ, nhiều lần quay vòng mới đổ bộ lên Nam Hải Trung Quốc, sau đó ngồi máy bay bay thẳng đến một căn cứ quân sự ở ngoại ô Bắc Kinh.

Toàn bộ quá trình tất cả mọi người của Du Chuẩn đều bị che mặt, nếu Đường Đinh Chi không nói cho bọn họ nơi này là Bắc Kinh, bọn họ căn bản sẽ không biết mình đang ở đâu. Thậm chí bọn họ đi vào căn cứ như thế nào, căn cứ có dáng vẻ thế nào, căn cứ lớn bao nhiêu, là người nào tới đón bọn họ, bọn họ một mực không biết. Chỉ cảm thấy được bọn họ vào thang máy rồi đi xuống, đi xuống mãi, cũng không biết xuống dưới lòng đất bao nhiêu mét thì mới ngừng lại.

Khi bọn họ được cho phép cởi mặt nạ bảo hộ, tất cả mọi người hùng hùng hổ hổ ném thứ đáng ghét trên đầu xuống đất, sau đó mỗi người đều mở to hai mắt nhìn, nhìn một góc căn cứ quân sự khổng lồ siêu hiện đại hoá dưới lòng đất ở trước mắt.

Toàn bộ đại sảnh kim loại màu bạc rộng ít nhất hơn sáu nghìn mét vuông, bốn phía có hơn mười thang máy, ở trung tâm chỉ huy còn có một sân bóng đá lớn. Đại sảnh này không phải tầng thấp nhất, từ ngoài thang máy nhìn xuống dưới còn không biết sâu đến thế nào nữa. Bốn phía trên tường treo vô số những thứ không biết là công cụ gì, nhân viên công tác đi tới đi lui trong đại sảnh có mấy trăm người, toàn bộ cảnh tượng giống như phòng thí nghiệm ở tương lai trong phim khoa học viễn tưởng như đúc, mỗi người đều gần như nhìn đến choáng váng.

“Cái đệt, quá hoành tráng.”

“Mẹ, nhìn thấy mấy thứ này…… liệu chúng ta có bị diệt khẩu không đấy!”

“Nơi này nhất định có rất nhiều vũ khí ghê gớm, Đường, mau dẫn chúng tôi đi xem.”

Mọi người mồm năm miệng mười biểu đạt tâm tình của mình.

Đường Đinh Chi nói: “Xin lỗi, những thứ kia các vị không thể lộn xộn, nội dung lần này của các vị đã được chuẩn bị xong, xin hãy đi theo tôi tới bên này.” Từ xa có một chiếc xe năng lượng hạt nhân mở ra, không có lốp xe mà lại là bánh xích cực lớn y như xe tăng, trượt trên mặt đất không có chút tiếng động gì, di chuyển duyên dáng tới trước mặt họ, đưa mười người lên xe, đi tới bên trong.

Xe rẽ trái rẽ phải liên tục trong căn cứ, sau đó đi qua ba lối thoát hiểm, đi vào một không gian độc lập.

“Nơi này là nơi các vị nghỉ ngơi, mỗi người một phòng. Mọi người đường xa mệt nhọc, hôm nay trước hết cứ nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi lại đến thảo luận nội dung nghiên cứu với mọi người.”

Thả hết người xuống, Đường Đinh Chi liền định đi, Houshar mở cửa ra nhìn thoáng qua phòng mình, sau đó đi ra túm lấy áo Đường Đinh Chi.

Hai quân nhân bên cạnh y gần như nháy mắt liền nâng súng chĩa vào Houshar. Houshar sắc mặt âm trầm nhìn Đường Đinh Chi, Đường Đinh Chi đẩy nòng súng ra, lạnh nhạt nói: “Không có việc gì. Ông Houshar, ông có chuyện gì không?”

“Huỷ hết camera và máy nghe trộm trong phòng đi, nếu anh không làm, ta sẽ tự mình ra tay.”

Đường Đinh Chi nói: “Rất xin lỗi, là tôi sơ ý.” Y lấy bộ đàm trong áo ra nói, “4861,6523,7721 lập tức đến đảo F khu 33, mang theo công cụ.”

Lúc này Houshar mới buông áo Đường Đinh Chi ra, mang theo hành lý đi vào phòng.

Những người khác cũng đều lần lượt đi vào, Thiện Minh nhìn trái nhìn phải, lập tức nhớ kỹ số phòng từng người, sau đó mang hành lý cũng định đi vào.

Thẩm Trường Trạch liền kéo hắn lại, “Ba không ngủ ở đây.”

Thiện Minh nhíu mày nói: “Cái gì?”

Thẩm Trường Trạch xách hành lý của hắn thả lên xe một lần nữa, “Đi theo con.”

Đường Đinh Chi hơi nhíu mi, “Thế này không ổn lắm.”

Thẩm Trường Trạch không để ý đến y, “Ông đừng quản tôi.”

Đường Đinh Chi bất đắc dĩ ngồi lên xe, lái xe theo chỉ thị của Thẩm Trường Trạch.

Không ngoài dự đoán, Thẩm Trường Trạch mang Thiện Minh về phòng mình.

Phòng y rất rộng, nhưng kết cấu cực kì đơn giản, phòng bỏ hết những trang trí không cần thiết, chỉ để lại nhu yếu phẩm cho sinh hoạt, gọn gàng, lạnh lẽo cứng rắn, mười phần là một căn phòng quân nhân.

Thiện Minh cảm thấy phòng ở như vậy nhìn rất thuận mắt, hắn ném hành lý xuống đất, sau đó cởϊ áσ khoác, “Ta đi tắm rửa một cái, mi đi kiếm cái gì cho ta ăn, ta đói bụng.”

Thẩm Trường Trạch hỏi: “Muốn ăn cái gì?”

“Gì cũng được.”

“Đồ ăn Tô Châu?”

Thiện Minh dừng một chút, “Có thể, đừng quá ngọt.”

Hắn cởi sạch quần áo đi vào phòng tắm, nhìn ấy dòng chữ Trung Quốc ngay ngắn trên dụng cụ tắm rửa, trong nháy mắt cảm thấy dường như đã qua mấy đời.

Nơi này là Trung Quốc, hắn đã trở lại.