Vương Nhược Tình quay lại và liếc nhìn ngôi nhà của Tư Đồ gia, đáy mắt thoáng qua mọt tia cười cuồng vọng.
"Ba, người của chúng ta có phát hiện gì ngoài cuộc điều tra không?"
Ông Vương liếc nhìn điện thoại: "Có chút manh mối. Một người bí mật đã gửi một đoạn thông tin. Trong đó có thông tin về một người phụ nữ và Ngũ Hoàng."
"Cái gì? Là ai! Anh Dịch của con!"
Vương Nhược Tình giật điện thoại, vẻ mặt càng ngày càng méo mó.
“Con kỹ nữ đó, lả lơi ong bướm, anh Dịch nhất định bị con kỹ nữ đó mê hoặc, trong bụng còn có đứa nhỏ, không biết là nghiệt chủng của ai.”
Đôi mắt đen của ông Vương nguy hiểm, nheo lại: "Nhược Tình bình tĩnh! Đừng làm gì cả. Mọi người có thể tìm thấy những dữ liệu này, người của Ngũ hoàng cũng vậy. Họ không phải là người dễ đói phó, chúng ta hãy chờ xem, nếu thực sự không được. Những dữ liệu này là một vũ khí rất tốt. ”
“Đã biết. ” Ánh mắt Vương Nhược Tình có chút ảm đạm, khi nhìn Mạc Nghiên xinh đẹp trên màn hình, ác ý trong mắt càng thêm nồng đậm.
---------------
“Có chuyện gì vậy?”
Kiều Hi Nhã mới bước về phía trước sau khi cha con nhà họ Vương đã rời đi, nhẹ nhàng nới với Tư Đồ Kình.
“Xem thử đi… xem xong đừng kích động.” Tư Đồ Kình mím chặt môi, trong mắt có chút tức giận.
“Cái này… đây là cái gì?” Khuôn mặt dịu dàng lập tức cứng đờ, trên mặt lộ ra vẻ khó tin, vừa nghe thấy tiếng bước chân của quản gia liền nhanh chóng ra lệnh: “Đưa tên tiểu tử thúi đó về nhà ngay lập tức.” Ngày thường bà rất dịu dàng, lúc này k thể bình tĩnh được nữa rồi.
"Con trai em, tất cả đều là lỗi của anh! Biết con trai không thích con gái nhà họ Vương, vậy mà anh cứ mời bọn họ làm khách, xem đi! Lần này xong rồi, nhất định bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Một đám đàn ông lại đi chung đυ.ng mợt người phụ nữ. Vấn đề là cô ta đang mang thai. Chuyện này là sao! Đứa con của ai."
Tư Đồ Kình ôm vợ đang mất kiểm soát của mình vào lòng và liên tục trấn an, ai bảo cuộc sống hàng ngày quá nhàm chán, quyết định để nhà họ Vương và con gái đến nhà họ, coi họ nhưu trò giải trí. Vợ ông hiển nhiên không ưa cha con nhà họ Vương.
Trời ôi, mọi lỗi lầm đều là lỗi của ông.
"Đừng tức giận. Lát nữa nó quay lại, anh sẽ hỏi kỹ xem trong đầu nó nghĩ gì."
"Tránh ra, em hiện tại rất khó chịu." Kiều Hi Nhã lau nước mắt, ra lệnh, ánh mắt lên án mạnh mẽ.
Tư Đồ Kình bất lực lấy chiếc khăn tay ra, nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt đang trào ra trên khóe mắt.
"Được rồi! Đừng khóc nữa, nếu khóc nữa thì anh đau lòng lắm."
"Đi ra, trái tim em bây giờ đang hoảng loạn." Bà lo lắng cắn môi, đáy mắt có chút bất lực và hoảng sợ, dùng lòng bàn tay to vuốt ngực, giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng, trầm thấp không ngừng lẩm bẩm.
“Nhã Nhi, đừng hoảng sợ, tôi ở đây!”
Tiếng nức nở dần biến mất, người phụ nữ khéo léo nằm trong vòng tay của Tư Đồ Kình, những giọt nước mắt pha lê treo trên hàng mi dài xoăn, và đôi mắt đen láy dịu dàng như nước. Người đàn ông ôm người phụ nữ vào lòng đi chậm về phòng ngủ chính, nhìn bàn tay mềm mại đang ôm chặt trước ngực, tự đáy lòng thở dài, nhìn sự lo lắng giữa hai lông mày của bà, ông lập tức nắm lấy tay bà nhét vào chăn bông, xoay người bước ra khỏi phòng.
Vừa bước ra khỏi phòng, sự dịu dàng giữa hai lông mày lập tức biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng vô tận, đưa tay lên bấm nút điện thoại.
"Tìm hiểu tất cả các cuộc điều tra lý lịch của Mạc gia, tìm ra người đã tiết lộ nó cho chúng tôi là ai!"