Edit: Như Thanh
Cửa mở ra liền thấy Trần tẩu vừa cười bước nhanh đi lên trước: “Tiên sinh, phu nhân các ngài trở về rồi! Bữa tối đã chuẩn bị xong.”
“Ừm, hai vị này là phu nhân cha mẹ.” Tiêu Mục Thần khẽ vuốt cằm, đáy mắt lướt qua vẻ hài lòng.
“Xin chào lão gia và phu nhân!” Trần tẩu cười nheo lại mắt.
“Bá phụ bá mẫu, đêm nay ăn xong bữa tối thì hai người cứ ngủ lại đây.”
Mạc Vũ Hạo cười không đáp, Mạnh Hinh nhìn con gái, thấy cô mở to đôi mắt ngậm nước, lập tức bật thốt lên đáp ứng, a, nhìn bộ dạng con gái thế kia, trên mặt không có một tia biểu lộ, nhưng đôi mắt bên trong lại giấu không được chờ đợi.
Bàn ăn tinh tế bày biện món ăn phong phú, nhìn thôi cũng có thể làm người thèm nhỏ dãi, mà trước mặt Mạc Nghiên bày lên món cá chua ngọt cô thích nhất, cô vui vẻ gắp một miếng, vừa đυ.ng tới cánh môi, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, trong cổ cảm thấy một trận cuồn cuộn, vội vàng ném đũa chạy vào phòng bếp.
“Ọe...... Khụ khụ!”
“Nghiên Nhi!” Nữ nhân phản ứng khiến bọn hắn sắc mặt ngưng trọng, nhíu chặt đôi mi, lo lắng đi theo phía sau cô.
“Không có việc gì! Chỉ là ốm nghén,lúc ta mang thai Nghiên Nghiên thời cũng như thế.” Mạnh Hinh ôn nhu trấn an các nam nhân, bàn tay nhẹ nhàng vuốt lưng chớ nMạc Nghiên , chờ cô ổn định mới đem nước nóng để bên môi cô.
“Có ô mai không?”
“Có!” Mộc Trạch Uyên từ trong tủ lấy ra, vội vàng đổ vào trong tay.
Mạnh Hinh nhìn trước mặt hai bàn tay cầm sáu bảy khỏa ô mai, mặt mũi tràn đầy im lặng nói: “Không cần nhiều như vậy.”
“Nghiên Nghiên, ăn ô mai sẽ tương đối tốt.”
“Ngô.....Ngửi mùi đồ ăn có chút ăn không vô.” Mạc Nghiên hơi khép mắt, lông mi ướt nước mắt, hai gò má giờ phút này tái nhợt không chút huyết sắc, thân thể vô lực tựa trong ngực Tư Đồ Dịch trong, điểm chống đỡ duy nhất là bàn tay trên eo.
“Mọi người...... Ăn trước đi, con..... Con đi nghỉ ngơi một lát!”
“Bá phụ bá mẫu mọi người tiếp tục ăn, con ôm Nghiên Nhi lên lầu nghỉ ngơi.” Nhìn Mạc Vũ Hạo với Mạnh Hinh vẫn còn khẩn trương, Tư Đồ Dịch tiếp tục khuyên: “Có con ở đây, không cần lo lắng, nếu có bất luận tình trạng gì con sẽ nói với mọi người.”
Mạc Vũ Hạo nghĩ đến bối cảnh chuyên nghiệp của Tư Đồ Dịch, liền thả lỏng trong lòng, nhẹ nhàng dỗ dành Mạnh Hinh: “Không có việc gì, em quên Tư Đồ Dịch chuyên nghiệp thế nào rồi sao, chờ một lúc Nghiên Nghiên tốt lên một chút lại chuẩn bị đồ cho nó ăn.”
Tái nhợt khuôn mặt nhỏ vùi trong cổ Tư Đồ Dịch, từng giọt nước mắt nóng hổi rơi vào hắn da thịt, làm lòng hắn cảm thấy đau đớn. “Đừng khóc, được không?”
“Oa..... Cảm thấy thật là khó chịu.......” Mặc dù ô mai tạm thời hóa giải phản ứng buồn nôn muốn ói, nhưng trong cổ vẫn như cũ cảm thấy không thoải mái buồn nôn, nước mắt liều mạng rơi xuống, rõ ràng bình thường cũng không thích khóc, không biết vì cái gì gần đây luôn cảm thấy có chút đa sầu đa cảm.
“Em ngồi xuống trước, tôi đi rót chén nước nóng cho em.” Tư Đồ Dịch êm ái ấn xuống một cái hôn giữa trán cô, ngón cái xóa đi dòng nước mắt tràn mi mà ra, nhìn cô uống ngụm nhỏ ngụm nhỏ, nội tâm tràn đâ mềm mại.
“Hài tử ra ta phải thật tốt giáo huấn hắn, thế mà như vậy không ngoan, để cho mẹ không thoải mái!” Bàn tay phủ trên bụng nhô lên, nheo lại mắt đen ra vẻ hung ác bộ dáng uy hϊếp nói.
“Không cho anh khi dễ bọn chúng!” Mạc Nghiên trợn trừng mắt, hai tay bảo hộ trên bụng, đáy mắt mang theo nồng đậm khinh bỉ cùng tức giận.
“Được được, tôi không khi dễ bọn chúng. Hài tử, các con phải ngoan một chút, đừng làm cho mẹ con khổ như vậy.” Tư Đồ Dịch bất đắc dĩ trấn an nói, xong rồi, Nghiên Nhi còn chưa sinh hạ hài tử liền bảo vệ thành dạng này, đoán chừng sau khi sinh ra, liền không có địa vị của bọn hắn.