Edit: Blue
Phòng khách yên tĩnh, Mạc Nghiên khẽ rũ mắt xuống, uống sữa từng ngụm nhỏ, yên lặng đưa mắt nhìn Mạnh Hinh.
“Người ngoài thấy con uống như thế này hơi xấu hổ.” Mạnh Hinh nhẹ nhàng lau khóe miệng của con gái, trong lời nói có ẩn ý.
"Sao có thể, Nghiên nhi như vậy rất đáng iu!"
Tư Đồ Dịch nhẹ nhàng nói, tự động bỏ qua hàm ý của mẹ vợ đối với họ.
Mạc Vũ Hạo chỉ cảm thấy trán co giật, rất khó chịu, ngươi thế mà dám gọi Nghiên nhi? Khi tôi nghĩ đến cảnh con gái mình bị lũ lợn này ăn hϊếp, tôi muốn lao tới và tát chúng thật nặng.
Mạc Nghiên yên lặng nhìn chằm chằm Tư Đồ Dịch: "Hôm nay các anh đến đây có việc gì sao?"
Mạnh Hinh bất đắc dĩ xoa xoa tóc con gái nói: “Nghiên Nghiên, bọn họ đều đã nói cho chúng ta.” Đáy mắt hiện lên vẻ đau khổ và dịu dàng, thấy Mạc Nghiên nghe được lời cô nói, thân thể hơi cứng đờ, như có như không. Cô ấy che đi khuôn mặt nhỏ bé của mình với vài phần mong manh.
"Đừng sợ con gái của me, chúng ta đều ở đây."
“Mẹ… đều biết?” Mí mắt rũ xuống, không nhìn thấy biểu cảm trong mắt, bất lực và sợ hãi tràn ngập trong lòng. Cô phải làm sao đây? Bố mẹ biết họ sẽ nghĩ gì về cô phải không? ... bọn họ có cảm thấy rằng cô xấu xa và thô tục không. Cô là một đứa con gái không ra gì ...
"Không sao, chúng ta đều biết, mẹ biết tất cả đều là do lỗi của bọn họ! Bọn họ đã quá ích kỷ, không coi trọng suy nghĩ của con." Bàn tay thanh tú nhẹ nhàng vuốt tóc con gái, lời nói hàm chứa sự lên án mạnh mẽ.
Nghe vợ nói, Mạc Vũ Hạo không khỏi chớp chớp mắt, nếu tức giận vì chuyện này với lý lịch vững chắc của họ sẽ ảnh hưởng đến cả gia đình, thậm chí ông còn lo rằng sẽ chọc giận đứa con gái cưng của mình, nếu bọn họ cưới con gái về rồi từ từ hành hạ thì sao.
Đối với lời từ chối và lên án giữa lời nói của Mạc Vũ Hạo và Mạnh Hinh,họ chỉ có thể âm thầm chịu đựng, ai bảo hai người họ là ba mẹ của bảo bối chứ, lấy lòng bọn họ sau này sẽ có chỗ tốt cho mình!
“Đó là lỗi của chúng cháu!” Diệp Hàn Vũ gật đầu đồng ý.
"Nghiên nhi, xin lỗi, là bọn anh quá ích kỷ. Em có thể cho chúng tôi một cơ hội khác để chăm sóc cho em không."
Đôi mắt của Mạnh Hinh lóe lên vẻ ngạc nhiên, nỗi uất hận trong lòng khiến bà trực tiếp bày tỏ sự không hài lòng với năm người họ, bà nghĩ họ sẽ rất tức giận vì điều đó, nhưng bà không ngờ họ thừa nhận và xin lỗi, nhưng ai mà biết được họ có thật không? Nếu như Nghiên nhi mềm lòng đồng ý thì sao, không!
Đôi môi đỏ mọng mím chặt, khuôn mặt xinh đẹp có chút tức giận, Mạnh Hinh chế nhạo nói: "Chăm sóc? Chiếu cố như thế nào? Năm vị hoàng tử của Đế Đô về sau ccòn phải kế thừa gia nghiệp, phu nhân tương lai cũng sẽ bị cả nước người chú ý, nói vậy các cậu hẳn là có đối tượng liên hôn, nữ nhi nhà tôi đến lúc đó thành tiểu tam thì sao? Các ngươi cho phép, chúng ta nhưng không cho phép! Con gái là do chúng tôi nuôi dưỡng ra.”
"Mẹ vợ, hãy yên tâm, chúng ta đã làm chủ công việc của gia tộc, trở thành người đứng đầu gia tộc. Những người thân không vừa mắt đã bị loại bỏ, cho nên sẽ không có người lộn xộn đến quấy nhiễu bảo bối. Về việc kết hôn, chúng cháu không cần nhìn bối cảnh.” Tiêu Mục Thần chậm rãi nói, khuôn mặt tuấn tú đầy chân thành, khi ánh mắt rơi vào Mạc Nghiên một tia cưng chiều và dịu dàng, rồi chậm rãi nói. .
"Đối với chúng tôi, nửa kia là một điều vô cùng thiêng liêng. Khi nhìn thấy Nghiên nhi, chúng cháu thề cả đời sẽ không thể thay đổi, cũng không ai có thể làm lung lay vị trí của cô ấy trong lòng bọn cháu. Đây chính là nơi chúng cháu lập lời thề."
Tác giả có chuyện muốn nói: Văn án sắp hoàn chỉnh ~