Edit: Blue
Trong phòng khách rộng rãi, bộ sofa da được đặt ban đầu đã được thay thế bằng một chiếc ghế dài sang trọng và thoải mái.
"Nghiên nhi ..." Một đôi lớn nhỏ chậm rãi đi về phía bảo bối nhỏ đang nép mình lại.
Bang!
"Đừng chạm vào em!"
Bàn tay gầy guộc đánh bàn tay đang khép chặt của người đàn ông, Mộ Ngôn lạnh lùng nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Mục Thần, nghiêng đầu tiếp tục xem phim truyền hình, dụi cằm vào chiếc gối mềm mại.
Tiêu Mục Thần bất lực nhìn mọi người, quay lại trừng mắt nhìn Hạ Diệp Hàn, tất cả là lỗi của anh ta, từ sau khi ngày hoan ái điên của của hai “anh em” họ,Mạc Nghiên đã từ chối sự thân mật của họ lần sau, họ thậm chí không thể chạm vào một ngón tay của bảo bối, tâm trạng vui thì nói lời ngon tiếng ngọt với bọn họ, tâm trạng khó chịu thì lập tức không quan tâm đến sự tồn tại của bọn họ!Thật sự không thể trách mắng bảo bối ngọt ngào được.
Diệp Hàn Ngự sờ mũi và nhìn đi chỗ khác với lương tâm cắn rứt.
Tư Đồ Dịch khóe miệng ngáp một cái, nhìn Mạc Nghiên, trầm ngâm hạ mắt xuống, thân thể thanh tú cong lên, khuôn mặt trắng nõn áp vào gối, đầu thỉnh thoảng dừng lại, chậm rãi đi tới. Bước tới nhẹ nhàng nói: "Nghiên nhi ... Có muốn lên giường nghỉ ngơi không?"
"Không muốn!"
Mạc Nghiên nhăn lại khuôn mặt nhỏ nhắn, nhắm mắt lại, âm thanh mũi nhẹ, tiếng thở đều đều cho thấy người đã ngủ say, Tư Đồ Dịch lấy trong tủ ra chăn mỏng, nhẹ nhàng đắp lên người cô, xoay người đối mặt với cô. Vài người nhìn nhau và lặng lẽ rời đi.
Mộc Trạch Uyên nhìn người đang ngủ và nói nhỏ: "Tôi luôn cảm thấy Nghiên nhi gần đây rất dễ mệt ..."
“ Có hay không có thể là?”Một sự ngạc nhiên thoáng qua trong mắt Tiêu Mục Thần.
Tư Đồ Dịch sờ cằm, khẽ gật đầu: "Hoàn toàn có thể. Mấy ngày nữa đi kiểm tra."
Buổi sáng mấy ngày sau, bốn người đã chuẩn bị xong chờ ở cửa, Tư Đồ Dịch đem người đã ngủ say đi đến bệnh viện tư nhân, trên người có tấm biển ghi ba chữ "Sản phụ khoa". .
“Đã lâu không gặp, bên trong đã chuẩn bị xong.” Nam nhân mặc áo choàng trắng, khuôn mặt trắng nõn nhẵn nhụi sắc bén, dưới lông mày kiếm là một đôi mắt đào mảnh mai, tràn đầy mê mang, khiến mọi người bất cẩn sẽ rơi vào nó.
Quý Toàn Lâm nhìn người đang trong vòng tay của Tư Đồ Dịch và nói, khuôn mặt quyến rũ của cô ấy lộ ra một chút ửng hồng khỏe mạnh, cả người toát ra vẻ quyến rũ khó tả: "Bà xã của anh?"
Ngay lập tức, năm con mắt không mấy thiện cảm quét về phía anh, và một dấu vết suy đoán xẹt qua trong lòng Quý Toàn Lâm, nhìn Tư Đồ Dịch kéo người phụ nữ vào vòng tay anh, nghiến răng! Thật đúng là bảo bối, không thể để người khác người được.
"Tôi để y tá Mục vào hỗ trợ, một lát nữa sẽ ra báo cáo."
"Bác sĩ Quý!"
Một người phụ nữ bước ra khỏi cửa sau của phòng khám, khuôn mặt xinh đẹp thanh tú, nét mặt lạnh lùng, không chút giấu giếm, vẫn mang một vẻ đẹp cuốn hút, bộ quần áo y tá màu trắng càng tôn lên đường cong hoàn mỹ của một người phụ nữ chân dài trắng như tuyết đá vào một đôi giày y tá màu trắng.
“Đây là vợ của Tư Đồ tiên sinh, hãy đưa họ đến văn phòng sau để kiểm tra.” Quý Toàn Lâm nói với một nụ cười choáng váng.
"Vâng!Tư Đồ tiên sinh, phu nhân xin mời đi qua bên này." Mục Hy nhẹ nhàng gật đầu.
Mộc Trạch Uyên nhìn Quý Toàn Lâm và nhẹ nói: "Thích cô ấy?"
“Tôi chỉ cảm thấy có chút tò mò.” Quý Toàn Lâm nhướng mày, trong mắt mang theo ý cười.
Ah! Khi một người đàn ông tò mò về một người phụ nữ là lúc bắt đầu chìm đắm, hãy quên điều đó đi, đối với họ điều đó không quan trọng.
“Khám xong chưa?” Cung Diệp Kì hỏi khi nhìn người đang bước ra khỏi phòng điều trị.
“Chờ kết quả rồi sẽ biết.” Tư Đồ Dịch gật đầu.
“Hừm… Đây là đâu?” Mạc Nghiên bị tiếng xào xạc xung quanh đánh thức khỏi giấc ngủ, khó chịu mở đôi mắt mù sương, ngơ ngác nhìn khung cảnh xa lạ.
“Chúc mừng phu nhân đã mang thai được một tháng.” Quý Toàn Lâm nhận lấy kết quả kiểm tra trong tay Mục Hy, nhếch môi nói.
"Có thai!"