Mạc Nghiên Xuyên Sách

Chương 162: Bản hợp đồng

Edit: Dĩm

"Để tôi suy nghĩ lại ..." Mạc Nghiên sững sờ nhìn Tư Đồ Dịch, sau đó đẩy người đàn ông ra, đi vào phòng tắm.

Đột nhiên, giọng nói của Cung Kỳ Diệp vang lên sau lưng cô: “Nghiên nhi… có thể suy nghĩ đến cả chuyện kết hôn không?”

Nhìn thấy thân thể có chút run rẩy của Mạc Nghiên, anh tiến lên ôm chặt lấy cô.

“Em thử bên cạnh bọn anh… Nếu sau này em thực sự yêu bọn anh…”

“ Nếu kết hôn, em không cần lo lắng, có anh ở đây.” Đôi mắt lạnh lùng của Mộc Trạch Uyên quét qua Cung Kỳ Diệp, sau đó dịu dàng nhìn với Mạc Nghiên.

Mạc Nghiên xoay người nói, đôi mắt bình tĩnh không chút gợn sóng: "Sao các anh có thể chắc chắn sau này sẽ kết hôn với em ...? Cái này ... có thể là nhất thời bốc đồng....cảm thấy thú vị nên các anh tùy ý chơi, đoạn tình cảm này nhất định sẽ không dài lâu."

Tiêu Mục Thần bất lực thở dài, khóe môi bất giác nhếch lên một nụ cười ôn nhu:" Xem ra bọn anh có nói thế nào cũng khó có thể khiến em tiếp nhận. Dù sao thì ... Dù sao cũng là như vậy, em cố gắng ở bên bọn anh một khoảng thời gian, một năm, một năm ... Nếu như em thật sự không còn tình cảm với bọn anh... bọn anh sẽ để cho em ra đi ... Trong thời gian này, bọn anh sẽ không ép buộc em…… Và sẽ không bắt em làm những điều em không thích cho đến khi em đồng ý… Cho bọn anh một cơ hội có được không? ”

"Tôi… không…. ”Thấy cô ngập ngừng trong giây lát, Tư Đồ Dịch nói: "Khoan hãy từ chối ... em chỉ mới 23 ... nhưng bọn anh đã 32 hoặc 33 tuổi. Em còn trẻ, ở chung thử với bọn anh đucợ không… Nếu em thật sự không thích… bọn anh sẽ… buông tay. ”

Nắm tay thật chặt có thể cảm nhận được sự bất an khó chịu của anh, sợ cô không cho cơ hội, lại càng sợ sau một năm lại càng không nỡ rời xa cô.

Lông mi run rẩy mang theo chút lo lắng cùng do dự, một lúc lâu sau,mới nhẹ nhõm một hơi, đôi môi đỏ mọng khẽ mở. “… Được rồi.”

Một lúc sau, niềm vui tiếp tục tràn ngập trong lòng bọn họ, khuôn mặt tuấn tú không giấu được nụ cười vui vẻ và nhẹ nhõm.

"Trước tiên chúng ta hãy ký thỏa thuận ..." Mạc Nghiên đột nhiên quay người lại, trên khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười, mái tóc đen dài buông xuống mang theo vài phần xinh đẹp, cái cổ trắng nõn mảnh mai in lên một chút màu tím mơ hồ. Nhưng không thể che giấu sự điềm tĩnh nội tâm và sự quý phái, quyến rũ toát ra.

Từ trong miệng cô phun ra một lời rung động, trái tim lạnh giá của họ như bị lưỡi dao sắc nhẹ nhàng cứa ra máu, l*иg ngực lạnh như băng, khắp người nổi lên từng đợt khí lạnh.

“… Được rồi.” Mộc Trạch Uyên nới lỏng nắm tay, lại nắm chặt, dùng móng tay cắm chặt lòng bàn tay để che giấu nỗi chua xót trong lòng. Đồng ý khô khan nhẹ giọng nói: "Nghiên nhi ... bọn anh ký xong rồi, chỉ cần em xác định không có vấn đề là có thể ký tên..."

Mạc Nghiên cầm lấy tờ giấy mỏng, khuôn mặt xinh đẹp lập tức nhăn lại: "Điều cuối cùng bỏ đi, tôi không cần những gì các anh tặng. ”

Thỏa thuận nói rằng nếu Bên A quyết định tách khỏi Bên B sau một năm, thì Bên B phải cung cấp cho Bên A bất động sản, vốn chủ sở hữu, cửa hàng, v.v.

Diệp hàn Ngự thuyết phục cô, đôi mắt đen của anh có chút bất an. "Trước tiên cứ ký đi ... nếu em không muốn thì tùy em xử lí ... Em có thể cho đi hoặc quyên góp cho trại trẻ mồ côi ... Nghiên nhi, đừng từ chối, nếu em dùng số tiền này quyên góp cho Cô nhi viện có thể cứu được rất nhiều người ..."

" Được rồi ... "

Mộc Trạch Uyên cổ họng đau rót, môi mỏng cong lên một nụ cười nhạt:"Cái này làm thành hai bản ... Nhớ kỹ cất nó đi… .. Đừng vứt lung tung. Đừng lo lắng, bọn anh không phải là kẻ xấu sẽ không trộm của em đâu.”

Mạc Nghiên đồng ý nói,“ Em có chút mệt mỏi, suy muốn nghỉ ngơi ... các anh cũng mệt rồi ... "

Cung Kỳ Diệp bước về phía trước xoa mái tóc của cô, dịu dàng nói:" Nếu có gặp chuyện gì gọi ddienj cho bọn anh ... Hoặc em có thể trực tiếp đến phòng của bọn anh ... Phòng của bọn anh cũng ở tầng này. "