Mạc Nghiên Xuyên Sách

Chương 124: Anh nhẹ một chút (H)

Edit: Như Thanh

“Ưʍ..... Thật lớn....... Thật thoải mái.....” Mạc Nghiên chỉ cảm thấy cảm giác côn ŧᏂịŧ lấp đầy tiểu huyệt thật sự là thoả mãn.

Nhìn nữ nhân mị nhãn khép hờ, diễm môi khẽ nhếch một bộ say mê bộ dáng, Cung Kỳ Diệp cười khẽ: “Muốn càng nhiều một chút không?”

“Không..... A..... A......” Hắn vịn Mạc Nghiên thắt lưng, chậm rãi đưa đẩy côn ŧᏂịŧ, mỗi khi nữ nhân ngồi xuống, hắn liền thừa cơ trùng điệp đi lêи đỉиɦ. “Nghiên Nhi thanh âm thật đẹp, nói nhiều một chút cho tôi nghe.” Hắn rút ra đút vào đảo ra từng sợi hoa dịch, làm ướt toàn bộ hoa huyệt, cũng dính đầy lông của hắn, tản mát ra nồng đậm tìиɧ ɖu͙© mùi thơm.

Thân thể của cô theo hắn rút ra đút vào mà đung đưa, trước ngực tuyết nhũ càng là dao động ra đẹp đẽ hoa mắt sóng sữa, tóc cô ở sau lưng bay tán loạn, đem mặt kiều diễm của nữ nhân càng phát ra mê người. Kia ngọt ngào da^ʍ lãng tiếng rêи ɾỉ, không ngừng trêu đùa thú tính mãnh liệt trong người Cung Kỳ Diệp, đem thiêu đốt dục hỏa kích động đến càng thêm cuồng thiêu đốt.

“A ha...... Quá nhanh...... Diệp..... Anh chậm một chút.......” Côn ŧᏂịŧ một lần một lần đảo nhập chỗ sâu nhất, tựa như nhanh xuyên thấu thân thể, hoa huyệt mãnh liệt khuây khỏa khiến Mạc Nghiên hai chân càng phát ra bất lực, chỉ có thể dựa vào cánh tay chống tại nam nhân trên vai, đem thân thể nâng lên đang từ từ ngồi xuống, nhưng nam nhân sao lại dễ dàng bỏ qua nữ nhân như vậy.

“Nghiên Nhi như thế này là không được rồi...... Eo nhanh lên động, tôi nhìn miệng nhỏ của em còn chưa ăn no, Nghiên Nhi biết...... em chỗ sâu miệng nhỏ còn không có đút tới sao?” Trên khuôn mặt tuấn mỹ chảy xuống ẩn nhẫn mồ hôi, Cung Kỳ Diệp ngậm lấy bạch ngọc vành tai, cuồng nhiệt tác thủ lấy, mỗi một lần cắm vào, đều thẳng tới chỗ sâu. Mỗi một lần va chạm, cơ hồ muốn đem thân thể của cô làm nát bấy.

“Không a...... A...... A Diệp anh nhẹ một chút...... Tôi sắp điên rồi.......”

“Nghiên Nhi, nói cho tôi, dễ chịu không? Có thích côn ŧᏂịŧ của tôi không?” Mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu từ hắn cái trán trượt xuống, nghiêm trọng mặt quàng lên một tầng nồng hậu dày đặc mê ly muốn sắc.

“Thích....... Ân a...... Trương quá......” Mạc ghiên lung lay trán, như thác nước mái tóc đi theo đong đưa, tuyết trắng khuôn mặt nhỏ lúc này đỏ hồng, đuôi mắt mang theo vô tận mị ý, miệng nhỏ không ngừng thổ lộ ra từng tia từng tia ngâm ngữ, kia mềm mại mềm mại thanh âm cơ hồ khiến hắn hòa tan.

“A, Nghiên Nhi thanh âm của em thật say lòng người, gọi nhiều một chút, tôi rất thích nghe.” Cung Kỳ Diệp run rẩy mấy lần, đem nữ nhân bất lực rủ xuống tay lần nữa chụp đến trên vai, nắm giữ lấy nữ nhân eo, không ngừng vào trong đỉnh đầu mài, thỉnh thoảng dùng qυყ đầυ cọ xát lấy bên trong mềm non hé mở miệng nhỏ.

“Đừng mài, tôi sẽ hỏng mất..... A, anh ra ngoài một chút, a ha.....” Dưới nam nhân rất quen kỹ xảo, thân thể của cô gần như sắp hóa thành một vũng nước, móng tay chụp tiến nam nhân vai thịt, đầu gối kẹp chặt nam nhân eo, Mạc Nghiên chậm rãi ngồi dậy, ý đồ đem thân thể rút ra kia che kín gân xanh nam căn, đương chỉ còn qυყ đầυ còn đang nàng cánh hoa miệng lúc, nhưng không nghĩ, Cung Kỳ Diệp chăm chú bắt lấy eo cô, trùng điệp hướng mình nghiệt căn đè xuống, cũng nhô lên mông đi lên đảo độ sâu chỗ tấm kia mềm non tử ©υиɠ.

“Nghiên Nhi, em kẹp anh nhanh tước vũ khí, xem ra cần chúng tôi thao nhiều một chút, mới có thể quen thuộc chúng tôi.” Nam nhân lời nói thô tục để Mạc Nghiên hoa huyệt phun ra càng nhiều hơn dịch, ngọt ngào nước bọt từ nữ nhân khóe miệng trôi xuống dưới, mê ly hai mắt lệ vũ mông lung nhìn xem nam nhân. “Ân a..... Diệp...... A Diệp......”

“Tôi rất thích nghe em gọi tên tôi, biết hôm qua tôi nghe được em dưới thân A Thần trằn trọc triền miên, trong lòng tôi liền ghen ghét phát cuồng, Nghiên Nhi...... Nghiên Nhi của tôi...... Lại cho tôi thêm một chút...... Ăn nhiều một chút côn ŧᏂịŧ của tôi.....” Cung Kỳ Diệp lưỡi dài thăm dò vào tai cô, trầm thấp khàn khàn tiếng nói không ngừng trêu chọc nữ nhân, ngữ khí ẩn chứa nồng đậm ghen tuông cùng lòng đố kỵ, côn ŧᏂịŧ giống như trừng phạt không ngừng đảo tiến trong hoa huyệt, đỉnh lộng lấy mẫn cảm thành tử ©υиɠ.

“A.... Ưʍ..... Không ăn được...... Đã đầy..... A diệp không muốn lại tiến đến..... Hừ a...... Ưʍ.....” Từng giọt nước mắt mới từ khóe mắt rơi xuống liền bị nam nhân mυ'ŧ vào cánh môi, bàn tay vuốt tuyết nhũ xoa bóp, nhìn xem giữa ngón tay tràn ra tuyết trắng, nam nhân mắt đen càng phát ra tĩnh mịch, tay kia chụp lấy eo thon không ngừng hướng lêи đỉиɦ làm.