Edit: Như Thanh
“Vừa rồi các ngươi đang nói chuyện gì?” Mạc Nghiên nhìn nam nhân trên ghế lái.
“Đang nói chuyện lúc em còn bé, nghe nói trước kia em rất thích nghịch ngợm gây sự.” Diệp Hàn Ngự thỉnh thoảng liếc nhìn dung nhan mỹ lệ bên cạnh.
“Vớ vẩn, trước kia tôi cũng không có không nghe lời như vậy, anh đừng nghe anh Húc nói lung tung.” Mạc Nghiên ủy khuất dẩu môi, không ngừng phàn nàn, mân mê miệng nhỏ, cơ hồ có thể treo lên một bình dầu.
“Được được, Nghiên Nhi của chúng ta là ngoan nhất.” Diệp Hàn Ngự đáy mắt mang theo dày đặc cưng chiều, ôn nhu nói.
“Cái kia còn không sai biệt lắm.” Mạc Nghiên kiêu ngạo nâng lên khuôn mặt nhỏ, miệng nhỏ ngạo kiều có chút quyết lên, thần sắc có chút đắc ý. Phút chốc, cô lạnh mặt xuống: “Tôi không phải là của các người.”
“Đùng, đúng, chúng ta mới là của Nghiên Nhi.” Diệp Hàn Ngự cười, một cái tay xoa mái tóc mềm mại. “Được rồi, chúng ta lên lầu đi.” Không chờ người kịp phản ứng, dẫn đầu xuống xe cầm lên chiến lợi phẩm của cô.
Khi cửa chính mở ra, liền gặp bốn nam nhân mở to hai con ngươi thâm thúy giống như chờ đợi nhìn nữ nhân, mà nam nhân phía sau, thật có lỗi! Không có trông thấy.
“Nghiên Nhi ăn tối chưa?” Tư Đồ Dịch đi lên trước, đem chén nước đưa cho cô.
“Vẫn chưa, còn các người thì sao?” Mạc Nghiên hướng phía mấy người nghi ngờ hỏi.
“Chúng tôi cũng chưa ăn, tôi chuẩn bị đi vào nấu, ăn bò bít tết có được không?” Mộc Trạch Uyên đẩy kính, câu lên cánh môi.
“Ngươi nấu?” Mạc Nghiên kinh ngạc nhìn nam nhân, cô còn tưởng rằng bọn hắn chưa từng vào phòng bếp, chớ nói chi là dây vào đồ vật có dính khói dầu.
“Đương nhiên, Nghiên Nhi có thể từng chút từng chút hiểu rõ tôi hơn.” Mộc Trạch Uyên nở nụ cười mê hoặc, nói khẽ.
“Các ngươi muốn ăn thì vào đây giúp, Nghiên Nhi em đi tắm trước thay quần áo, vừa vặn ra chúng tôi liền chuẩn bị xong.” Mộc Trạch Uyên đáy mắt mang theo không kiên nhẫn nhìn bốn người bạn tốt ra lệnh, nhưng mà đối với Mạc Nghiên lại nhẹ giọng thì thầm, mãnh liệt so sánh làm cho nam nhân nhóm biểu lộ có vẻ hơi dữ tợn quỷ dị.
“Mộc luật sư, rất xin lỗi nhưng chúng tôi không biết nấu ăn.” Nhìn Mạc Nghiên đi vào phòng, Diệp Hàn Ngự ngoài cười nhưng trong không cười nhìn nam nhân.
“Cậu đây là tước đoạt thời gian ở bên Nghiên Nhi của chúng tôi.” Cung Kỳ Diệp nhíu mày không vui nói.
“Tôi chính là khó chịu.” Mộc Trạch Uyên dựa vào tường ôm ngực, một cái chân thon dài đặt lên trên tường, hiện ra tỉ lệ dáng người cực tốt của nam nhân.
Nhìn Mộc Trạch Uyên một mặt biểu lộ cậu làm gì được tôi, liền không khỏi nghĩ muốn đánh hắn ta một cái, Tiêu Mục Thần bất đắc dĩ tiến lên: “Nhanh làm đi, chờ một chút Nghiên Nhi ra mới vừa vặn có cơm ăn.”
“A! Mộc Trạch Uyên anh thật lợi hại, nhìn có vẻ rất ngon.” Trên bàn bày biện từng đĩa bò bít tết tinh xảo, khiến người nhìn thèm nhỏ dãi. Trong không khí mờ mịt cỗ mùi thơm mê người tựa như đột nhiên nồng đậm lên, trắng nõn khuôn mặt nhỏ bởi vì vừa rồi tắm rửa xong mà lộ ra đỏ hồng, nhìn giống một đóa nụ hoa chớm nở kiều diễm đóa hoa.
“Vừa rồi tôi cũng có giúp.” Cung Kỳ Diệp thấp giọng nói, đen nhánh hai mắt nhìn chằm chằm nữ nhân, tựa như tại chờ đợi cái gì.
Mạc Nghiên ngẩng đầu nhìn bốn ánh mắt sáng ngời, không khỏi cảm thấy mười phần bất đắc dĩ. “Các ngươi cũng đều rất lợi hại.” Nói xong, đối với mình dối trá tán thưởng cảm thấy im lặng.
Mộc Trạch Uyên dưới đáy lòng trợn trắng mắt, tiến lên cầm tay nữ nhân, dẫn tới chỗ ngồi, cũng thuận thế ngồi ở một bên, thỉnh thoảng tri kỷ đưa lên dao nĩa, thỉnh thoảng chủ động giúp người rót thêm rượu đỏ.
Sau khi Mạc Nghiên ăn uống no đủ, cả người giống như con mèo nhỏ làm tổ trên ghế sofa, tiếp nhận trà nhài trong tay Tiêu Mục Thần, nhấp một ngụm nhỏ, thoả mãn biểu lộ làm người thương yêu.
Nghiên Nhi có mua quà cho tôi không?” Mộc Trạch Uyên cưng chiều vuốt chóp mũi cô, gương mặt lạnh lùng nở nụ cười hiền hòa.
“Có mua cho các ngươi, đều đặt ở túi xách trong hộc tủ.” Bởi vì không biết các ngươi thích gì, cho nên tôi mua khuy cài áo, bên trên có tên các ngươi viết tắt bằng tiếng Anh.” Mạc Nghiên lười biếng dựa vào ghế sofa tay vịn, thanh tú đánh một cái ngáp.
Diệp Hàn Ngự khóe miệng ngăn không được giương lên, bước nhanh về phía trước từ trong túi móc ra món quà của cô, không nghĩ tới Nghiên Nhi thế mà lại nghĩ đến bọn hắn, cái này khiến hắn kinh hỉ vạn phần, nhìn khuy cài áo nạm vàng trong tay, bên trong phác hoạ chữ tiếng Anh y bằng kiểu chữ nghệ thuật, đại biểu cho lá cái họ này, Cung Kỳ Diệp cầm tới là kiểu chữ tiếng Anh g, Mộc Trạch Uyên là m, Tư Đồ Dịch là s, mà Tiêu Mục Thần là x. Mặc dù bằng bọn hắn tài sản liền có thể mời cấp thế giới công tượng chế tạo thủ công mỹ nghệ khuy cài áo, nhưng phần lễ vật này đại biểu cho Nghiên Nhi đối bọn hắn tâm ý cùng tình cảm.
Nhìn vẻ mặt khoa trương như cầm bảo bối trong tay của nam nhân, khiến Mạc Nghiên cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng thần sắc cô rất là vui vẻ, đuôi lông mày ở giữa dính đầy nồng đậm nhu ý.
Cung Kỳ Diệp đi vào phòng, đem khuy cài áo cài vào chiếc áo sơ mi thường mặc, thỉnh thoảng nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút, sau khi điều chỉnh mấy lần lúc này mới thỏa mãn treo về tủ quần áo, vừa trở lại phòng khách liền gặp cô ngây ngốc nhìn hắn, Cung Kỳ Diệp cười cưng chiều tiến lên. “Nghiên Nhi, chúng ta đi vào nghỉ ngơi đi.” Nói xong, êm ái ôm lấy nữ nhân, bước chân vững vàng chậm rãi trở về phòng mình.
Mà còn lại bốn nam nhân lưu luyến không rời mà nhìn cô biến mất trước mặt, lúc này mới bất đắc dĩ cầm lễ vật trong tay trở lại phòng mình, mà chính bọn hắn mới rõ ràng, trong lòng không ngừng hiện ra chua xót cảm giác nhiều đến mức khiến người cảm thấy tra tấn cùng khó chịu.