Mạc Nghiên Xuyên Sách

Chương 91: Em chết mất (H)

Cơ thể giãy dụa kịch liệt để thoát khỏi kɧoáı ©ảʍ tột cùng, nhưng vẫn di chuyển theo động tác của người đàn ông. "Haaah ... không muốn ... ưʍ... Em chết mất ...chết mất…a a ..."

Hai lỗ huyệt được nhồi đầy bằng hai côn ŧᏂịŧ không chút kẽ hở, hai người lần lượt xuất ra, hắn vừa đi vào đất khô ráo, côn ŧᏂịŧ đỉnh liền đè lên thịt mềm mẫn cảm nhất mài vài cái, sau đó lái thẳng vào, đâm sâu vào. Tư Đồ Dịch cầm côn ŧᏂịŧ hướng vào hoa huyệt phía trước xuyên qua một lớp thịt, nhưng nhận được là ánh mắt tức giận của Mộc Trạch Uyên, hai người lại ôm nhau, điều này làm cho Mạc Nghiên trong lòng mang theo cảm giác vừa sợ hãi mà lại hưng phấn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ không ngừng trào ra từ lỗ hoa. "Ra rồi ... đừng ... a ..." Cảm giác sung sướиɠ không quen thuộc trong cơ thể khiến Mạc Nghiên vô thức cúi đầu cắn chặt xương quai xanh của người đàn ông, hàm răng cắn chặt trên cơ ngực rắn chắc.

Ngực đau đớn làm cho Mộc Trạch Uyên nheo mắt xanh, côn ŧᏂịŧ đè lên thịt mềm trên tử ©υиɠ mà nghịch ngợm, khi thịt mềm ra khỏi miệng liền đâm mạnh và sâu, tiến vào trong tử ©υиɠ, bên trong trơn bóng mọng nước, đang rút ra Tư Đồ Dịch nhân cơ hội đẩy côn ŧᏂịŧ vào huyệt sau, mở ra hai cái mông, như muốn đút cả hai túi ngọc vào nhau, huyệt nhỏ bị thao nên chặt lại khiến hai người đàn ông không có khoảng trống di chuyển, nhưng làm sao có thể thoát khỏi sự thành thạo quen thuộc bẩm sinh của người đàn ông. "Hừm ... Đừng ...".

Không khí tràn ngập mùi vị dâʍ đãиɠ, một chiếc giường lớn ở chính giữa căn phòng ngủ rộng rãi, người phụ nữ quyến rũ bị mắc kẹt trong đó bởi hai người đàn ông cao to, nhìn về phía trước, có thể thấy người phụ nữ đang mê hoặc hai người, đôi môi hé mở, tròng mắt mờ màng, gò má nhu mì đỏ bừng, mái tóc đen dài nhánh trên người, nhìn cô trông giống một loài thực vật mỏng manh, mặc người khác ngắt hái bông hồng này.

Hai người đàn ông đều có điểm riêng, một người thì đôi mắt xanh lá sẫm cho thấy huyết thống anh là người ngoại quốc, đường nét khuôn mặt yêu mị của anh như một tác phẩm điêu khắc Hy Lạp được Chúa chạm khắc cẩn thận, mà người kia thì còn lại có toát ra khí chất nữ tính, không cảm thấy quá quyến rũ, đôi mắt đen sâu của họ dường như có thể thu hút mọi người, cơ thể hai rắn chắc có thể thấy họ thường xuyên vận động.

Chỗ giao hợp hai người thường phát ra âm thanh "bạch bạch", nhìn kỹ mới thấy hai lỗ nhỏ tinh xảo dưới mông thật sự nhét một côn ŧᏂịŧ dày như cánh tay con nít, người đàn ông rút ra một chút, thì thấy được côn ŧᏂịŧ màu đỏ tím dính đầy những đường gân xanh dữ tợn, cánh hoa cũng nhanh chóng biến dạng, xung quanh còn có một chút hồng nhạt trong suốt nổi lên, nhưng cô vẫn tiếp tục giữ chặt hai côn ŧᏂịŧ không chịu buông ra.

"Được rồi ... Ưm u ... uh... Em mệt quá...anh...ha ha..." Người đàn ông đỡ cái eo mềm nhũn của cô, hai huyệt đều sưng đỏ vì cô đã trải qua nhiều lần hoan ái, đôi mắt không chịu được rủ xuống, côn ŧᏂịŧ vừa rút ra, đúng lúc hai mắt mở ra, cơ thể mệt mỏi của cô không ngừng kêu lên muốn nghỉ ngơi, nhưng lại bị du͙© vọиɠ của người đàn ông trêu chọc, hai dòng nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn và chiếc mũi hồng thật đáng thương.

"Sắp rồi ... a ... thả lỏng đi ..." Tư Đồ Dịch dùng bàn tay vỗ nhẹ lên cặp mông, đỡ bụng của cô rồi dùng côn ŧᏂịŧ đâm mạnh vào da thịt mềm mại trong huyệt sau, thỉnh thoản dùng ngón tay búng nhẹ.

"Ahhhh ...sắp ra rồi ... huh ..." Anh lại nhìn chằm chằm vào Mộc Trạch Uyên, đôi môi đỏ mọng khiến người đàn ông không thể không hôn anh trước khi thì thầm. "Chưa xong mà... Bảo bối chúng ta mới bắn có mấy lần... Xem ra sau này phải thao nhiều hơn mới được..."