EDit: Dĩm
“Em muốn rời đi dễ dàng sao..Hả?" Giọng điệu gợi cảm tăng làm cơ thể Mạc Nghiên run lên, cơ thể lên xuống theo nhịp của cơ thể người đàn ông, huyệt nhỏ bắt đầu nhả ra chút ít, như muốn cầu xin tha.
“A… Đừng… Uyên… nhẹ… nhẹ… sẽ… vỡ ra… Ưm….." hai giọt nước mắt từ trên khuôn mặt nhỏ xuống.
"Cho dù có thao bao nhiêu lần, huyệt nhỏ bảo bối vẫn chặt như vậy ... tuy rằng không thể đυ. được ..." Ánh mắt độc ác nhìn cô bị du͙© vọиɠ khuấy động, huyệt nhỏ không ngừng được xoa bóp liên tục, đột nhiên, Mộc Trạch Uyên xoay người nằm xuống, yêu cầu cô ngồi giữa người anh, giữa hai chỗ da^ʍ mỹ không có chút kẽ hở, để côn ŧᏂịŧ vào sâu trong hoa huyệt của cô.
"A ... nó đang vào trong ... a a... sâu quá ..." Tư thế khiêu gợi trên khiến Mộ Viễn Xuyên đâm vào tử ©υиɠ của cô, kɧoáı ©ảʍ khó giải thích khiến Mạc Nghiên kinh hãi đỡ lấy vai người đàn ông. Cô muốn nhổm dậy nhưng vừa rút lỗ nhỏ ra thì người đàn ông ôm chặt eo cô ấn mạnh, tử ©υиɠ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt khiến cô vô thức co rút hoa huyệt lại, nhưng không ngờ điều này lại khơi dậy tính thú trong cơ thể người đàn ông.
"Ưm ... hừ ..." Mộc Trạch Uyên phải run lên vì hoa huyệt siết chặt, nhẹ nhàng nắm hai hông nâng lên rồi ấn mạnh xuống, đâm sâu tiểu huyệt của cô. Nó dài một tấc nuốt vào rồi lại rút ra, dịch thể trong hoa huyệt chảy ra càng nhiều, làm ướt nhẹp chỗ giao hai người.
Anh rút ra từ từ rồi mãnh liệt đưa vào, mỗi lúc một nhanh hơn, côn ŧᏂịŧ ẩn hiện trong hoa huyệt lại nhô ra, thỉnh thoảng cọ xát lấy đầu tròn trịa đỏ hồng kia, tăng thêm sức mạnh cho phần eo.
Tận hưởng kɧoáı ©ảʍ bị hoa huyệt của cô mυ'ŧ và siết chặt, Mộc Trạch Uyên không ngừng đẩy cặp mông nhỏ hẹp của mình, làm tử ©υиɠ co giật, tăng tốc độ nhanh hơn, mỗi cú thúc đều đâm sâu vào.
“Sâu quá… Anh đâm vào rồi… Ra ngoài… Ha ah… Đầy quá… Nhiều lắm rồi… Uyên… Đừng như vậy. .. em điên mất …” Mạc Nghiên tự nhiên rêи ɾỉ, bàn tay nhỏ bé luồn vào tóc của Mộc Trạch Uyên nắm chặt, đôi mắt mờ mịt lộ ra người phụ nữ đã lâu đắm chìm trong tình yêu mãnh liệt như vậy.
Đột nhiên, một cánh tay mảnh khảnh tựa vào giữa hai người, ngón tay thon dài xoắn lấy đôi trân châu sưng đỏ, tay còn lại thì vuốt ve bầu vυ' sữa, ngón tay chai sần đè lên đầṳ ѵú nhọn mà xoa nắn, một cỗ kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh mẽ lan tràn khắp cơ thể, tử ©υиɠ bắt đầu co thắt, cô kêu lên "Ah ah ah ...... làm ,"
"Đây chưa phải là sâu đâu, anh còn chưa bắn vào mà nên Khi nào đến lượt
tôi, anh nên làm gì? ” m thanh như ma thuật giọng nhỏ gợi cảm lượn bên tai cô, đôi mắt mơ màng của cô bị đánh thức bởi chuyển động của Tư Đồ Dịch.
"Ừm … Tôi không biết ... Thả tôi ra ... Để tôi nghỉ ngơi ... Ha ... Ư " Tay nắm
lấy bàn tay của Tư Đồ Dịch, nhưng lại bị giữ chặt bởi người đàn ông đang nhẹ nhàng xoa vùng ngực của cô, Mạc Nghiên xấu hổ càng ý thức được côn ŧᏂịŧ cứng rắn nổi đầy gân xanh trong hoa huyệt.
“Anh buông ra… Sao còn không thả tôi đi?” Tư Đồ Dịch mắt híp lại, lộ ra côn ŧᏂịŧ đâm vào tử ©υиɠ mẫn cảm.
"Ha " Tư Đồ Dịch nhân cơ hội dùng móng tay xoa hoa huyệt, kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh
liệt làm cho Mộ Ngôn ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp mở to nhìn chằm chằm bức tường trắng, bàn tay nhỏ bé cũng di chuyển theo Tư Đồ Dịch trong tiềm thức.