Mạc Nghiên Xuyên Sách

Chương 140: Đừng nhìn anh như vậy (H)

Edit: Dĩm

Những người đàn ông ngồi hoặc đứng nhìn Mạc Nghiên lên xuống trên người Mộc Trạch Uyên, không giấu giếm ánh mắt tràn ngập tìиɧ ɖu͙© cùng hạ thân bên dưới căng phồng.

Đưa ngón tay qua nút cài áo phía sau lưng Mạc Nghiên rồi tháo nó ra để lộ hai tuyết nhũ đẫy đà. Ngón tay thô ráp dùng sức vuốt ve, sau đó anh dán môi mình lên môi cô, đầu lưỡi linh hoạt không ngừng trêu chọc hôn lên làn da tuyết trắng.

“Ha … Đừng mà…. Uyên… Đừng đâm... a…” Mạc Nghiên khó chịu rêи ɾỉ, giọng mũi hừ nhẹ kéo dài làm người ta muốn ngừng mà ngừng không được.

Mạc Nghiên dùng tay nâng khuôn mặt Mộc Trạch Uyên lên, cô muốn đẩy anh ra lại bị côn ŧᏂịŧ cắm càng thêm sâu.

“Nghiên Nhi, em thật đẹp… Ăn nhiều một chút… Để anh đút em ăn.” Tốc độ ra vào ngày càng nhanh, đôi mắt ngấn nước mờ mịt nhìn anh cầu xin. "Đừng nhìn anh như thế, em nhìn như vậy chỉ càng làm anh thao hư em."

"Không ...a..." Mạc Nghiên lắc đầu kêu to, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, cơ thể mềm nhũn ngã vào trong lòng anh.

Chết tiệt! Mùi vị của cô quá ngọt ngào, quyến rũ khiến anh khó có thể khống chế được du͙© vọиɠ, tiểu huyệt ẩm ướt hoàn toàn bao phủ lấy nó, mỗi khi côn ŧᏂịŧ muốn rời đi, vách trong liền hút chặt lại, thậm chí còn hút nó vào cái động sâu.

Mộc Trạch Uyên để cô quay lưng lại với anh, thanh thịt dày cạ vào từng bộ phận của lỗ huyệt, anh đè lên người cô, lúc này Diệp Hàn Ngự đang ngồi đối diện với hai người, anh tiếp nhận nửa người trên của cô. "Hức... Đừng ... a... Thật sâu ... Uyên ... ô..." Mạc Nghiên dùng hai tay yếu ớt nắm lấy vạt áo của Diệp Hàn Ngự, nước miếng từ khóe miệng chảy dọc xuống quần tây của anh, ướt một mảng.

Tư thế ra vào lại khiến Mộc Trạch Uyên càng thêm xâm nhập vào sâu trong tiểu huyệt, anh dùng chân phải đá văng chiếc ghế sô pha đang cản trở, dựa vào Mạc Nghiên mà tấn công mạnh mẽ, dùng bàn tay to của mình bao phủ nơi giao nhau của hai người, từ từ xoắn lấy tiểu hạch mẫn cảm, xoay tròn và cọ xát, khiến cô phát ra tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào: "Hừm ... a ... làm ơn ... cầu xin anh ... a..."

“Cầu xin anh… hay là Uyên?” Diệp Hàn Ngự cười xấu xa, đưa ngón trỏ miết môi cô, bắt chước động tác thọc vào rút ra trong khoang miệng.

Lông mày cau lại mang theo vài phần đau đớn cùng sung sướиɠ, hai cái miệng nhỏ nhắn trên người đều bị người đàn ông làm cho tê dại, tiếng rêи ɾỉ không tự chủ tràn ra khỏi miệng. “Em… em không biết… Ha… ưm…”

Mộc Trạch Uyên nhỏ giọng nói: “Vậy thì cắm thêm vài lần nữa sẽ biết.” Anh ngoáy mạnh vào nhân huyệt sưng đỏ kia, cúi đầu liếʍ dọc sống lưng cô. Côn ŧᏂịŧ kịch liệt ra vào như cái máy đóng cọc.

"ưm~ ...a..." Hai chân quỳ trên thảm một cách yếu ớt, giữa nơi hai người giao hợp còn chảy ra một ít mật hoa.

“Mèo con… em liếʍ cho anh được không?” Diệp Hàn Ngự rút ngón tay ra khỏi đôi môi đỏ mọng, kéo khóa quần ra để lộ côn ŧᏂịŧ dày như bắp chân trẻ con, phía trên chảy ra một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙, mùi xạ hương nồng nặc làm cho Mạc Nghiên hơi sững sờ, Diệp Hàn Ngự cầm cây côn ŧᏂịŧ nhét vào cái miệng hơi mở của Mạc Nghiên, dùng lòng bàn tay điều chỉnh đầu của cô, nện gậy thịt vào cổ họng cô.

"A...Ưʍ..." Côn ŧᏂịŧ thô to lấp đầy miệng nhỏ của Mạc Nghiên. Hai mắt ngập nước đáng thương nhìn Diệp hàn Ngự.

"Nghiên nhi ... Đừng nhìn anh như vậy ... anh không nhịn được, hừ ... Cổ họng của em thật chặt ... còn biết kẹp ..." Mồ hôi rơi xuống xương quai xanh dọc theo sườn mặt cô, ngón tay cái tham lam vuốt ve khuôn mặt, lau đi những giọt nước mắt của cô.