Edit: Dĩm
"Rõ ràng Nghiên nhi chỉ đi có hai ngày mà sao tôi lại thấy thời gian trôi qua thật lâu ..." Mộc Trạch Uyên khẽ cau mày, ngón tay ấn vào giữa trán.
"Uyên, cậu quá phóng đại rồi." Cung Kỳ Diệp bỏ lại người đàn ông.
"Bớt giả vờ đi, là ai cứ suốt ngày nhìn ảnh chụp của Nghiên nhi." Tư Đồ Dịch chế nhạo, lắc đầu bất lực.
"Vừa nãy Nghiên nhi nói đang trên đường trở về." Tiêu Mục Thần mở cửa, kéo cà vạt để lộ xương quai xanh gợi cảm, chiếc áo khoác vest ngẫu nhiên bị người đàn ông ném sang một bên.
"Cô ấy gọi cho cậu?" Diệp Hàn Ngự cau mày, trong mắt có chút ghen tị và bất mãn.
"Tôi gọi cho cô ấy để hỏi." Tiêu Mục Thần mở mí mắt nhìn bạn mình, vẻ mặt vui vẻ khiến người ta muốn xông tới, đấm thật mạnh. "Được rồi, cậu đi tắm trước đi. Nghiên nhi không thích mùi rượu."
"Dịch... Cơ thể Nghiên nhi bây giờ thế nào rồi? Cậu không cho cô ấy uống thuốc tránh thai mà sao vẫn chưa thấy tin tức gì." Mộc Trạch Uyên đẩy kính xuống.
"Nếu cậu đang hỏi tôi về thể hàn cảu cô ấy đã cải thiện tốt chưa còn được, còn nếu hỏi về ... việc mang thai ... thì cứ để thuận theo tự nhiên." Tư Đồ Dịch nhẹ nhàng nói.
"Nếu cô ấy có thai… tôi ước gì có thể sinh cho tôi một công chúa nhỏ đáng yêu như Nghiên nhi vậy." Diệp Hàn Ngự vuốt cằm, nhếch môi.
"Hoàng hậu nhà cậu có đồng ý không?" Cung Kỳ Diệp nghi ngờ nhìn ai đó.
"Bà ấy đã muốn bế cháu trai từ lâu, không phải đem con dâu cho bà ấy là được rồi sao?" Diệp Hàn Ngự cười nhẹ nói: "Vậy thì người trong gia đình cậu đồng ý không?"
"Đương nhiên là do tôi tự quyết định." Nhìn vẻ mặt trêu chọc của Diệp Hàn Ngự, Cung Kỳ Diệp tức giận nhìn chằm chằm vào bạn mình.
"Ồ! Bây giờ hai người được thả à?" Tư Đồ Dịch cười nhẹ: "Xem ra người có trở ngại là Uyên và Thần."
"Bây giờ muốn nói chuyện kết hôn sao?" Mộc Trạch Uyên bưng tách trà hỏi, nhìn ánh mắt nghiêm túc của vài người, môi mỏng khẽ mở: "Nghiên nhi có nói nguyện ý không? Rốt cuộc chính là nghĩ đến chuyện này ... Chúng ta lúc còn ở cùng nhau ép buộc cô ấy. Bây giờ nếu đột nhiên nhắc tới chuyện này, trong lòng cô ấy sẽ bài xích, cô ấy sẽ chỉ nghĩ chúng ta đang chơi đùa, cô ấy sẽ chán ghét nếu chúng ta đề cập đến nó vào thời điểm này."
"Đang nói cái gì vậy?" Giọt nước dọc theo sườn mặt chảy dọc xuống xương quai xanh, mày kiếm hơi nhướng lên, môi hồng khẽ hé mở.
"Đang nói ..." Tư Đồ Dịch định trả lời, anh nghe thấy một giọng nói sột soạt từ cửa.
Cạch...
"Hừ, mấy anh ăn chưa? Em có mua cháo về này." Mạc Nghiên ngây người nhìn mấy người đàn ông, đặt bát cháo vừa mua đến trước mặt bọn họ, ánh mắt đột nhiên rơi vào trên người Tiêu Mục Thần, cô nhíu mày, vẻ mặt không hài lòng. "Anh sẽ bị cảm lạnh, sao anh không lau khô tóc." Nói xong, cô bước vào phòng, lấy khăn trùm lên tóc người đàn ông lau nhẹ.
"Thần, cậu đã đủ tuổi để có thể tự lau khô tóc rồi, Nghiên nhi, anh không biết nấu cháo như thế nào." Tư Đồ Dịch khinh thường nhìn người đàn ông rồi nhìn Mạc Nghiên đau khổ.
"Ai..." Mạc Nghiên khẽ thở dài, sau khi đưa khăn cho Tiêu Mục Thần, cô bưng thức ăn vào bếp, quay đầu nhẹ giọng nói với Diệp Hàn Ngự: "Không cần đâu, anh vào đây chỉ làm vướng chân tay."
"Anh muốn giúp…" Đôi mắt đen của Diệp Hàn Ngự đầy bất bình.
"Vậy anh giúp em bưng bát đũa lên bàn ăn." Sau khi Mạc Nghiên cho cháo vào bát, cô cầm một ít túi đồ dùng cần thiết hàng ngày đặt lại trong phòng.
"Nghiên nhi có muốn uống trà không?"Tư Đồ Dịch nhìn thấy cô bước ra, bước tới ôm cô ngồi xuống ghế sofa.
"Không được, em sợ mình không ngủ được, mấy anh ấy đâu…?" Mạc Nghiên nghi ngờ nhìn Tư Đồ Dịch.
"Rửa chén, để mấy tên đó làm chút chuyện cũng tốt." Tư Đồ Dịch nhẹ nhàng nói: "Đây là trà thơm pha chút mật ong, Nghiên nhi sẽ ngủ ngon hơn."
Uống một hớp, anh ấn lên đôi môi đỏ mọng chậm rãi đút vào miệng cô, đầu lưỡi dài tham lam càn quét khoang miệng, liếʍ mυ'ŧ mật ngọt trong miệng cô.
Đột nhiên, Tư Đồ Dịch càng thêm cau mày, nhẹ nhàng dời môi nhìn vẻ mặt quyến rũ của cô, miệng có chút thở hổn hển, anh lại lần nữa dán lên môi cô liếʍ mυ'ŧ, anh đưa mũi mình ngửi môi cô, ánh mắt đen như mực càng thêm sâu thẳm: "Hôm nay Nghiên nhi đã uống cái gì?"