Edit: Dĩm
Rầm ... nước rơi xuống đất dọc theo cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của hai người.
"Nghiên nhi, chúng ta vào phòng ... hừ ... ân..." Tư Đồ Dịch ôm Mạc Nghiên vào vòng tay của mình, ấn mạnh mỗi khi anh bước lên phía trước, hài lòng nghe thấy tiếng la của cô.
"A." Côn ŧᏂịŧ mỗi lần cắm vào tiểu huyệt, giống như muốn xỏ xuyên qua cơ thể cô, đôi tay sợ hãi mà ôm lấy cổ anh, hơi thở nóng bỏng phun lên cổ anh, làm anh càng không thể kiềm chế được bản thân.
"Nghiên nhi, em có thể gọi tên tôi không?" Hàm răng gặm nhấm vành tai, côn ŧᏂịŧ giống như cuồng bạo trừng phạt, khơi dậy du͙© vọиɠ sâu kín trong cơ thể cô.
"Đêm hôm đó ... Nghe thấy em gọi tên Diệp, lòng tôi phát hoảng vì ghen tị ..." Đôi mắt đen lóe lên tia ghen tuông, không ngừng đánh vào dưới thân cô, nhắm vào cái miệng nhỏ đang khép lại, ném người lên giường, duỗi thangwr thất lưng dùng sức đâm vào. "A~... ha ..."
Cảm giác thân thể bắt đầu không tự chủ được, tiếng lẩm bẩm của người đàn ông khiến cô toàn thân tê dại, càng không thể kiềm chế, sâu bên dưới, cái miệng nhỏ đang khép lại của cô dường như bắt đầu nới lỏng, kɧoáı ©ảʍ tê rần dâng lên từ lòng bàn chân, Mạc Nghiên run lên, đôi môi đỏ mọng phun ra những câu đứt quãng, đôi mắt mơ mơ màng màng có vẻ bất lực, nhưng cô không thể khiếnTư Đồ Dịch dừng hành động. "Dịch... A... căng quá ... Dịch... anh... đừng ..."
"Nghiên nhi... anh thực sự muốn em gọi tên anh từ miệng của em." Tư Đồ Dịch lợi dụng tiếng khóc của cô, không kìm được mạnh mẽ đứng dậy, hoàn toàn cắm côn ŧᏂịŧ vào sâu trong tử ©υиɠ của cô.
"A~... ô... đi vào ... bây giờ ... Dịch... Dịch..." Miệng tử ©υиɠ nhỏ nhắn kẹp chặt lấy côn ŧᏂịŧ, côn ŧᏂịŧ non mềm lại nhấm nháp từng ngụm từng ngụm. Trên bụng dưới trắng mịn có một chỗ phồng lên, cảm giác nhột nhạt và hơi đau khiến tiếng hét của Mạc Nghiên càng thêm hấp dẫn.
"Nghiên nhi… Em có thích anh yêu em như thế này không, hả?" Côn ŧᏂịŧ đâm vào nơi sâu nhất, đầu nhọn đang chọc ngoáy trong tử ©υиɠ non mịn, Tư Đồ Dịch đắm chìm trong tìиɧ ɖu͙©. Nghiên nhi của anh thật mềm mại, dịu dàng và ngọt ngào, anh thực sự muốn chiếm lấy cô mỗi ngày, hung hăng cắm hư cái miệng cô, cắm đến khi cô cầu xin tha.
Mỗi lần côn ŧᏂịŧ rút ra khỏi lỗ nhỏ, mị thịt dán lấy côn ŧᏂịŧ cùng nhau bật ra, làm cho người ta tưởng đã cắm hư cô. Bàn tay to nắm lấy eo thon của Mạc Nghiên, đong đưa lên xuống, mỗi lần rút ra đều dùng lực cực kỳ nhẹ nhàng, mỗi lần đẩy vào chỗ sâu nhất.
"Thích ... ưm ... thích ... Dịch... ô
..." Mỗi lần anh cử động, cô đều không nhịn được thốt ra một tiếng khe khẽ, động tác vô cùng chậm chạp giống như tra tấn, côn ŧᏂịŧ nổi đầy gân xanh cào cấu lỗ huyệt mẫn cảm, cảm giác tê dại dâng lên như dòng điện chạy khắp cơ thể.
Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ của cô, Tư Đồ Dịch nheo mắt nói nhỏ: "Nghiên nhi, từ nay về sau ở lại bên cạnh bọn anh ... nhé"
Cơ thể mềm mại run lên, mắt hạnh nổi lên một tầng sương mù mờ mịt. "Em ... Ừm ..."
Đôi môi hồng phấn run lên, cuối cùng không nói lời nào: "Ha ... Đừng ... đau ... anh..."
Như là trừng phạt, gậy thịt cọ xát vào thành tử ©υиɠ, Mạc Nghiên vẫn có thể cảm nhận được sự tức giận cùng buồn bực, nhưng ngay lập tức, sức mạnh của người đàn ông chậm lại, anh đâm vào một cách nhẹ nhàng hơn. "Nghiên nhi... Nghiên nhi... anh nên làm thế nào với em đây ..."
Lông mày của Tư Đồ Dịch đầy bất lực, nhưng sự dịu dàng và chiều chuộng dưới đôi mắt của anh vẫn không thể che giấu, môi mỏng hôn lên lông mày cô, mắt cô, cuối cùng là nụ hôn kéo dài trên môi và cổ. Thắt lưng nặng trĩu, côn ŧᏂịŧ tiến vào tử ©υиɠ vặn vẹo, ngón tay cái áp lên tiểu huyệt cọ xát, đột nhiên thân thể cô run lên, mật hoa không ngừng phun lêи đỉиɦ qυყ đầυ, Tư Đồ Dịch thấp giọng gầm gừ. "Hừm ..."
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng dày đặc bắn vào tử ©υиɠ, móng tay cắm vào tiểu huyệt kéo dài kɧoáı ©ảʍ mê người, môi mỏng cắn lấy vành tai bạch ngọc, thanh âm ma mị đầy khiêu gợi, ở bên tai cô thì thầm: "Nghiên nhi ... sinh đứa nhỏ cho bọn anh ... để em không muốn rời xa bọn anh nữa."
Lời nói của Tư Đồ Dịch khiến trái tim Mạc Nghiên dao động một chút, tâm trí cô ngay lập tức bị bao trùm bởi sự hoảng loạn, cô vô thức phun ra: "Không ... Ừm ... a..."
"Đừng rời khỏi bọn anh ..." Nói xong, Tư Đồ Dịch lại đâm vào để tăng kɧoáı ©ảʍ, khi đạt cực khoái, anh bắn sâu vào tử ©υиɠ cô. Bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi tϊиɧ ɖϊ©h͙ của người đàn ông và dịch hoa của cô, Tư Đồ Dịch không muốn rút côn ŧᏂịŧ ra, để như vậy cả đêm, không ngừng bắn từng đợt dịch khác vào cơ thể Mạc Nghiên.
Trốn ... Cô phải trốn thoát ... Cô không muốn tiếp tục chìm đắm vào mối quan hệ bất bình thường này ... Trước khi rơi vào hôn mê, Mạc Nghiên đã nghĩ trong lòng như vậy...