Chậm rãi đem côn ŧᏂịŧ rút khỏi tiểu huyệt nhỏ hẹp điềm mỹ , từng luồng hoa dịch dày đặc cùng bạch trọc chảy xuống, hắn chà lau thật mềm nhẹ lại lần nữa đem Mạc Nghiên ôm vào phòng tắm.” Từ bỏ…” Hoảng sợ nhìn chằm chằm động tác của hắn, thân mình vô lực hơi hơi giãy giụa.
“Không có việc gì, ngoan, chúng ta sẽ không động em.” Tiêu Mục Thần ôm Nhân Nhi nhỏ xinh thấp giọng an ủi.
Tựa hồ không hề tin tưởng lời nói của hắn, khuôn mặt nhỏ khẩn trương nhìn chằm chằm động tác hắn, phảng phất chỉ cần có một tia vượt rào cô lập tức tránh khỏi. Hắn mềm nhẹ súc rửa, Mạc Nghiên mệt mỏi mà hơi hơi rũ mắt, nhưng tay nhỏ vẫn là cảnh giác bắt cổ áo hắn để ngừa đối chính mình động thủ.
Phòng ngủ trải qua hoan ái người hầu lại lần nữa khôi phục lại bộ dáng ban đầu, Tư Đồ Dịch cởϊ áσ tắm Mạc Nghiên ý đồ đem thuốc mỡ sát bôi lên trên người cô.
“Đừng….” Tay nhỏ hơi kháng cự bàn tay hắn, hai tròng mắt lại lần nữa tích đầy nước mắt mang theo phẫn hận nhìn hắn.
“Ngoan, đây là dược tiêu trừ dấu vết, em hẳn là không hy vọng Mạc gia chủ cùng Mạc phu nhân thấy dấu vết em hoan ái đi.”
Nhìn Nghiên Nhi cúi đầu ngoan ngoãn tùy ý để mình bôi thuốc mỡ, Tư Đồ Dịch tâm phảng phất hòa tan thành một đoàn, làn da tuyết trắng như mỡ dê được năm người đàn ông tham lam âu yếm sưng đỏ một mảnh, lại bôi thuốc mỡ sau có chút tiêu sưng, đem khăn lau qua rồi mặc bộ lễ phục vàng nhạt lên thân thể mềm mại của cô.
Thể xác và tinh thần mỏi mệt không ngừng đánh úp lại, lông mi dày nhanh chóng bay múa, cố gắng kéo mí mắt lo lắng hắn lại lần nữa nhào lên tới, bỗng nhiên lời nói của hắn làm Mạc Nghiên bừng tỉnh đề cao cảnh giới.
“Bảo bối biết Thần cùng cha mẹ em đang nói dự án hợp tác không?” Tư Đồ Dịch nheo lại hai tròng mắt ngăm đen nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ sắp ngủ.” Các anh muốn làm cái gì?” Nghĩ đến thế lực sau lưng bọn họ, khuôn mặt nhỏ nháy mắt trắng bệch, âm thanh khàn khàn mang theo vũ mị căm tức nhìn hắn.
“Không phải nói, chúng ta muốn chính là em sao. Bất quá xem ra mèo con còn không biết tên của chúng ta, thật thương tâm nha, làm chúng ta yêu em thật mệt.” Diệp Hàn Ngự dựa vách tường hài hước nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ căng chặt.
“Diệp Hàn Ngự, anh là Tư Đồ Dịch, Mộc Trạch Uyên, Tiêu Mục Thần, cùng với em đã nhớ rõ Cung Kỳ Diệp.” Ngón tay xẹt qua mấy người, cuối cùng dừng lại ở trên người Cung Kỳ Diệp.
Thân thể mềm mại cuộn thành một đoàn, tay nhỏ khẩn trảo trên người khăn trải giường phảng phất là chống đỡ lực lượng của chính mình, mắt đẹp hơi rũ nhấp chặt môi đỏ, thật lâu sau ngẩng đầu nhìn chằm chằm trước mắt năm người đàn ông.” Các anh muốn cái gì?” Nói xong, hàm răng cắn chặt môi đỏ.
Cung Kỳ Diệp tiến lên đem ngón cái cưỡng chế cạy ra hàm răng đang cắn chặt.” Chúng ta muốn em mỗi ngày lưu tại bên cạnh chúng ta.”
“Không có khả năng.” Nghe xong ý tứ của hắn, Mạc Nghiên phẫn nộ nhìn chằm chằm bọn họ, thái độ cường ngạnh làm hắn hơi nhướng mày đầu.” Như vậy em hẳn là không hy vọng dự án hợp tác xảy ra tình trạng gì đi? Em hẳn là hiểu biết với thế lực của chúng ta có thể làm ra sự tình nào đó.” Tiêu Mục Thần cười tà, ngón tay thon dài nhẹ vuốt khóe miệng.
“Ba ngày… Một tuần ba ngày…”
“Năm ngày, còn thừa hai ngày em có thể tự chính mình an bài.” Thái độ Cường ngạnh làm Mạc Nghiên không có cách nào đành cầu xin.” Muốn tôi lưu đến thời điểm nào, một tháng… Nửa năm… Một năm?” Nồng đậm bi thương hơi thở vờn quanh Mạc Nghiên, hai tròng mắt hơi chớp ướŧ áŧ không cho chính mình ở trước mặt bọn hắn yếu thế.
“Tạm thời chưa nghĩ tới.” Tư Đồ Dịch khẽ vuốt hốc mắt ướŧ áŧ của cô, môi mỏng ở cổ trắng tuyết ấn hạ nụ hôn như chuồn chuồn lướt.
“Ba mẹ tôi bên kia….” Không đợi Mạc Nghiên nói xong, Cung Kỳ Diệp nói.” Liền nói em muốn đến công ty Thần đi làm, phòng ở chúng ta sẽ xử lý tốt.”
Nhìn mấy người đàn ông rời phòng, Mạc Nghiên lúc này mới dỡ xuống áo giáp trên người, đem thân mình vùi vào giường thấp giọng khóc nức nở, một ngày kinh sợ cùng hoan ái làm cô mỏi mệt thân mình đạt tới cực hạn, lâm vào trạng thái hôn mê.